Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
Biến cố bất ngờ khiến toàn bộ khán giả hoàn toàn phát cuồng.
[Úc Minh: *cảm động đến rơi nước mắt* Lượng Lượng, em đến cứu anh sao? Anh biết mà, bao nhiêu năm qua chúng ta luôn nâng đỡ nhau, tình cảm này vô kiên bất.]
[Lượng Lượng: *lạnh nhạt* Anh chủ, tránh ra, đến lượt tôi ăn.]
[...Úc Minh đừng nhìn mấy bình luận ác ý đó.]
[A a a a a a tôi thật sự chịu không nổi, tôi chịu không nổi cái thế giới này quá vặn vẹo, quá điên cuồng. Tôi giống như một con dòi đang vặn vẹo trên giường! Vì sao, vì sao, Úc Minh và Lượng Lượng, trong nguyên tác được xây dựng một quyển sách dài với tình nghĩa khắc sâu, thế nhưng lại thua kém món lẩu cay của ông chủ Giản?]
[Kỳ thật có thể lý giải được, là một người đã từng ăn qua cơm chiên của ông chủ Giản, tôi hẳn là có quyền lên tiếng. Dưới mỹ vị đó, người ta thật sự sẽ quên đi một vài chuyện. Người dùng [Cố Thiên Thừa] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] một du thuyền xa hoa x1]
[...Trên lầu bắt đầu hiện thân thuyết pháp kìa ‘quên một chút sự tình?’ Cố đổng, ngài đang nói đến việc quên mất đứa con trai ruột của mình sao? A a a, nghe danh cơm chiên quên con của ông chủ Giản đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.]
[Lúc này Lượng Lượng cũng rốt cuộc gia nhập hội những thực khách dùng chung một não của ông chủ Giản. :))]
[Cái gì chủ tớ tình, cái gì thân tình, hữu nghị, tình yêu, trước mặt mỹ thực của ông chủ Giản đều bất kham một kích!]
Ngoài chỗ tiểu khu Hà Đường, quầy lẩu cay.
Ngay cả phi đao, bách phát bách trúng của Bào Huy cũng bị một con ch.ó lớn không biết từ đâu nhảy ra chặn lại, ngay từ đầu, Bào Huy đã bị dọa đến ngã ngồi xuống đất.
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ cười nhạo hắn ta, như thể hắn ta là một trò hề bị nhiều người chế giễu như vậy, Bào Huy nhìn Giản Vân Lam ở trung tâm đám đông, người đang tỏa ra tin tức tố lẩu cay vị cường thế, chỉ cảm thấy phẫn nộ trong lòng bùng cháy hừng hực... mất mặt, quá mất mặt.
Thật sự không thể nuốt trôi cục tức này. Được thôi, nếu tin tức tố của cậu mạnh hơn tôi, khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, vậy tôi sẽ bất chấp tất cả cùng ngươi đồng quy vu tận.
Trong lòng Bào Huy bộc phát một trận xúc động bất cần, hắn ta móc con d.a.o găm sắc bén từ phía sau ra, với tốc độ mà không ai ngờ tới nhanh chóng lao về phía Giản Vân Lam.
"Lão tử liều mạng với cậu."
Hắn ta bùng nổ xông ra, Vương Đại Kiến và Đoạn Quỳnh Chi cũng không đuổi kịp. Úc Minh cũng mặc kệ thương tâm và cạn lời, đứng lên muốn đưa tay ngăn Bào Huy lại nhưng Bào Huy chạy quá nhanh, ngay cả Úc Minh cũng không thể ngăn cản!
Mọi người trơ mắt nhìn hắn lao về phía ông chủ Giản, liền nóng nảy. Ông chủ Giản đang chuyên chú bày quầy nhỡ đâu không kịp tránh thì sao? Khi còn cách Giản Vân Lam khoảng năm sáu mét, bước chân Bào Huy đột ngột dừng lại.
Nói đúng ra, không phải dừng lại, mà là... hắn ta bị người ta xách cổ áo lên, như xách một cái túi rác vậy.
Người xách hắn ta, có một đôi mắt màu vàng đồng lười nhác khép hờ, tặc lưỡi một tiếng. Vóc dáng người nọ rất cao, mái tóc dài màu bạc như thác nước được buộc cao thành đuôi ngựa, mặc chiến bào chiến quốc kim văn phức tạp, giáp vai ngưu cốt quanh thân tràn ngập hơi thở thô bạo của kẻ giẫm lên thi cốt để leo lên vị trí cao.
Mọi người không khỏi nín thở. Trong một mảnh tĩnh lặng, Thao Thiết lạnh giọng nói:
"Ai cho phép ngươi động vào người của bổn tọa?"
"..."
Giọng nói Thao Thiết lạnh lùng. Ánh trăng trong trẻo như sương tuyết phủ lên người anh, chiếc giáp vai ngưu cốt lạnh lẽo càng thêm dữ tợn, cặp mắt dã thú màu đồng kia tuy không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, nhưng lại phản chiếu ánh kim lấp lánh của tuyết.
Bào Huy mặt đầy hoảng sợ, phảng phất như gặp quỷ, lắp bắp nói: "Quỷ...quỷ a..." bị Thao Thiết tùy tay ném đi, hai tay Bào Huy bị một lực lượng không rõ tự động khóa vào nhau, đập vào bàn ghế hai mắt trợn ngược, ngất lịm đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn anh. Một lúc sau, giọng nói non nớt mà kích động của Trần Thước Thước phá vỡ sự tĩnh lặng này.
"Thần thú Ánh Trăng!"
Trần Thước Thước và các bạn nhỏ hưng phấn tiến đến trước mặt Thao Thiết, vây quanh anh: "Ngài chính là thần thú ánh trăng đến cứu vớt thế giới đúng không, lúc chúng cháu gặp nguy hiểm, ngài liền xuất hiện, a a a, thần thú ánh trăng, chúng cháu là fan của ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thao Thiết: "..."
Mọi người: "..."
Vị này nhìn kiểu gì cũng không giống sứ giả chính nghĩa cứu vớt thế giới a giống đại ma vương hủy diệt thế giới thì có.
"Không phải là khi các ngươi gặp nguy hiểm." Thao Thiết chỉ Giản Vân Lam một bên: "Là cậu ta gặp nguy hiểm, ta liền sẽ xuất hiện."
Giản Vân Lam vừa xiên lòing bò, vừa nhiệt tình ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn về phía Thao Thiết: "?"
Thao Thiết: "..."
Vì sao cậu không khen bổn tọa đẹp trai? "A!"
Trong đám người, vang lên một tiếng thét chói tai. Từ Mặc Nhiên che mặt, vừa cầm điện thoại quay video, vừa mềm mại ngã về phía sau:
"Hảo manh á..."
Soái ca, hai người đẹp trai, một người ngạo nghễ, lạnh lùng, tóc bạc, da ngăm, một người tuyệt mỹ, kỳ lạ, không theo lẽ thường, nồng nhiệt (như lẩu cay?), đây chẳng phải là một Giang Văn nào đó bước ra đời thực sao. Từ Mặc Nhiên nghĩ.
Mà những thực khách khác lại càng thêm không hiểu ra sao nhưng, điều duy nhất bọn họ có thể xác định là: Người này đột nhiên xuất hiện, quá đẹp trai đi!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nhịn được khe khẽ bàn tán:
"Thật là đẹp trai nha, hu hu, như nhân vật trong game bước ra ấy, tóc bạc đuôi ngựa cao kìa."
"Có phải coser* không? Chắc là coser của một bộ ít người biết đến nhỉ, khí chất này thật sự rất giống."
Coser là từ viết tắt của cosplayer. Đây là những người hóa trang thành các nhân vật hư cấu từ truyện tranh (manga), hoạt hình (anime), trò chơi điện tử (video game), phim ảnh, tiểu thuyết, hoặc thậm chí là các ban nhạc, ca sĩ.
"Anh ta với ông chủ Giản là quan hệ gì? Anh ta nói ông chủ Giản là người của anh ta kìa, còn nói ông chủ Giản gặp nguy hiểm anh ta sẽ xuất hiện, chẳng lẽ là..."
Thao Thiết có chút cao ngạo mà ngẩng cằm trong ánh mắt mang theo chút chờ mong.
"...Chẳng lẽ là, bảo tiêu của ông chủ Giản?"
Vị thực khách kia nói như đó là một điều hiển nhiên.
Thao Thiết: "?"
Mọi người lại nghị luận:
"Tôi thấy giống đấy chứ."
"Cao như vậy, cơ bắp cuồn cuộn, còn mặc giáp nữa... cũng phải, bảo vệ một chủ quầy lẩu cay trân quý như ông chủ Giản, chắc chắn vất vả lắm."
"Bảo tiêu hảo soái."
Thao Thiết rốt cuộc không chịu nổi nữa, tức muốn hộc m.á.u nói: "Bổn tọa không phải bảo tiêu."
Giản Vân Lam vừa nấu xong một bát lẩu cay vừa múc lẩu cay ra cho khách, vừa giải thích: "Đúng vậy, anh ta là thần thú ánh trăng... không đúng, là công nhân của quầy lẩu cay chúng tôi không được sờ công nhân nha."
Bị đám trẻ con tẩy não thành 'thần thú ánh trăng' suýt chút nữa thì lỡ miệng. Các thực khách lập tức ngoan ngoãn nói: "Vâng ông chủ Giản, hiểu rồi ông chủ Giản."
Biến cố bất ngờ khiến toàn bộ khán giả hoàn toàn phát cuồng.
[Úc Minh: *cảm động đến rơi nước mắt* Lượng Lượng, em đến cứu anh sao? Anh biết mà, bao nhiêu năm qua chúng ta luôn nâng đỡ nhau, tình cảm này vô kiên bất.]
[Lượng Lượng: *lạnh nhạt* Anh chủ, tránh ra, đến lượt tôi ăn.]
[...Úc Minh đừng nhìn mấy bình luận ác ý đó.]
[A a a a a a tôi thật sự chịu không nổi, tôi chịu không nổi cái thế giới này quá vặn vẹo, quá điên cuồng. Tôi giống như một con dòi đang vặn vẹo trên giường! Vì sao, vì sao, Úc Minh và Lượng Lượng, trong nguyên tác được xây dựng một quyển sách dài với tình nghĩa khắc sâu, thế nhưng lại thua kém món lẩu cay của ông chủ Giản?]
[Kỳ thật có thể lý giải được, là một người đã từng ăn qua cơm chiên của ông chủ Giản, tôi hẳn là có quyền lên tiếng. Dưới mỹ vị đó, người ta thật sự sẽ quên đi một vài chuyện. Người dùng [Cố Thiên Thừa] tặng chủ phòng [Giản Vân Lam] một du thuyền xa hoa x1]
[...Trên lầu bắt đầu hiện thân thuyết pháp kìa ‘quên một chút sự tình?’ Cố đổng, ngài đang nói đến việc quên mất đứa con trai ruột của mình sao? A a a, nghe danh cơm chiên quên con của ông chủ Giản đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền.]
[Lúc này Lượng Lượng cũng rốt cuộc gia nhập hội những thực khách dùng chung một não của ông chủ Giản. :))]
[Cái gì chủ tớ tình, cái gì thân tình, hữu nghị, tình yêu, trước mặt mỹ thực của ông chủ Giản đều bất kham một kích!]
Ngoài chỗ tiểu khu Hà Đường, quầy lẩu cay.
Ngay cả phi đao, bách phát bách trúng của Bào Huy cũng bị một con ch.ó lớn không biết từ đâu nhảy ra chặn lại, ngay từ đầu, Bào Huy đã bị dọa đến ngã ngồi xuống đất.
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ cười nhạo hắn ta, như thể hắn ta là một trò hề bị nhiều người chế giễu như vậy, Bào Huy nhìn Giản Vân Lam ở trung tâm đám đông, người đang tỏa ra tin tức tố lẩu cay vị cường thế, chỉ cảm thấy phẫn nộ trong lòng bùng cháy hừng hực... mất mặt, quá mất mặt.
Thật sự không thể nuốt trôi cục tức này. Được thôi, nếu tin tức tố của cậu mạnh hơn tôi, khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, vậy tôi sẽ bất chấp tất cả cùng ngươi đồng quy vu tận.
Trong lòng Bào Huy bộc phát một trận xúc động bất cần, hắn ta móc con d.a.o găm sắc bén từ phía sau ra, với tốc độ mà không ai ngờ tới nhanh chóng lao về phía Giản Vân Lam.
"Lão tử liều mạng với cậu."
Hắn ta bùng nổ xông ra, Vương Đại Kiến và Đoạn Quỳnh Chi cũng không đuổi kịp. Úc Minh cũng mặc kệ thương tâm và cạn lời, đứng lên muốn đưa tay ngăn Bào Huy lại nhưng Bào Huy chạy quá nhanh, ngay cả Úc Minh cũng không thể ngăn cản!
Mọi người trơ mắt nhìn hắn lao về phía ông chủ Giản, liền nóng nảy. Ông chủ Giản đang chuyên chú bày quầy nhỡ đâu không kịp tránh thì sao? Khi còn cách Giản Vân Lam khoảng năm sáu mét, bước chân Bào Huy đột ngột dừng lại.
Nói đúng ra, không phải dừng lại, mà là... hắn ta bị người ta xách cổ áo lên, như xách một cái túi rác vậy.
Người xách hắn ta, có một đôi mắt màu vàng đồng lười nhác khép hờ, tặc lưỡi một tiếng. Vóc dáng người nọ rất cao, mái tóc dài màu bạc như thác nước được buộc cao thành đuôi ngựa, mặc chiến bào chiến quốc kim văn phức tạp, giáp vai ngưu cốt quanh thân tràn ngập hơi thở thô bạo của kẻ giẫm lên thi cốt để leo lên vị trí cao.
Mọi người không khỏi nín thở. Trong một mảnh tĩnh lặng, Thao Thiết lạnh giọng nói:
"Ai cho phép ngươi động vào người của bổn tọa?"
"..."
Giọng nói Thao Thiết lạnh lùng. Ánh trăng trong trẻo như sương tuyết phủ lên người anh, chiếc giáp vai ngưu cốt lạnh lẽo càng thêm dữ tợn, cặp mắt dã thú màu đồng kia tuy không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, nhưng lại phản chiếu ánh kim lấp lánh của tuyết.
Bào Huy mặt đầy hoảng sợ, phảng phất như gặp quỷ, lắp bắp nói: "Quỷ...quỷ a..." bị Thao Thiết tùy tay ném đi, hai tay Bào Huy bị một lực lượng không rõ tự động khóa vào nhau, đập vào bàn ghế hai mắt trợn ngược, ngất lịm đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn anh. Một lúc sau, giọng nói non nớt mà kích động của Trần Thước Thước phá vỡ sự tĩnh lặng này.
"Thần thú Ánh Trăng!"
Trần Thước Thước và các bạn nhỏ hưng phấn tiến đến trước mặt Thao Thiết, vây quanh anh: "Ngài chính là thần thú ánh trăng đến cứu vớt thế giới đúng không, lúc chúng cháu gặp nguy hiểm, ngài liền xuất hiện, a a a, thần thú ánh trăng, chúng cháu là fan của ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thao Thiết: "..."
Mọi người: "..."
Vị này nhìn kiểu gì cũng không giống sứ giả chính nghĩa cứu vớt thế giới a giống đại ma vương hủy diệt thế giới thì có.
"Không phải là khi các ngươi gặp nguy hiểm." Thao Thiết chỉ Giản Vân Lam một bên: "Là cậu ta gặp nguy hiểm, ta liền sẽ xuất hiện."
Giản Vân Lam vừa xiên lòing bò, vừa nhiệt tình ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn về phía Thao Thiết: "?"
Thao Thiết: "..."
Vì sao cậu không khen bổn tọa đẹp trai? "A!"
Trong đám người, vang lên một tiếng thét chói tai. Từ Mặc Nhiên che mặt, vừa cầm điện thoại quay video, vừa mềm mại ngã về phía sau:
"Hảo manh á..."
Soái ca, hai người đẹp trai, một người ngạo nghễ, lạnh lùng, tóc bạc, da ngăm, một người tuyệt mỹ, kỳ lạ, không theo lẽ thường, nồng nhiệt (như lẩu cay?), đây chẳng phải là một Giang Văn nào đó bước ra đời thực sao. Từ Mặc Nhiên nghĩ.
Mà những thực khách khác lại càng thêm không hiểu ra sao nhưng, điều duy nhất bọn họ có thể xác định là: Người này đột nhiên xuất hiện, quá đẹp trai đi!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không nhịn được khe khẽ bàn tán:
"Thật là đẹp trai nha, hu hu, như nhân vật trong game bước ra ấy, tóc bạc đuôi ngựa cao kìa."
"Có phải coser* không? Chắc là coser của một bộ ít người biết đến nhỉ, khí chất này thật sự rất giống."
Coser là từ viết tắt của cosplayer. Đây là những người hóa trang thành các nhân vật hư cấu từ truyện tranh (manga), hoạt hình (anime), trò chơi điện tử (video game), phim ảnh, tiểu thuyết, hoặc thậm chí là các ban nhạc, ca sĩ.
"Anh ta với ông chủ Giản là quan hệ gì? Anh ta nói ông chủ Giản là người của anh ta kìa, còn nói ông chủ Giản gặp nguy hiểm anh ta sẽ xuất hiện, chẳng lẽ là..."
Thao Thiết có chút cao ngạo mà ngẩng cằm trong ánh mắt mang theo chút chờ mong.
"...Chẳng lẽ là, bảo tiêu của ông chủ Giản?"
Vị thực khách kia nói như đó là một điều hiển nhiên.
Thao Thiết: "?"
Mọi người lại nghị luận:
"Tôi thấy giống đấy chứ."
"Cao như vậy, cơ bắp cuồn cuộn, còn mặc giáp nữa... cũng phải, bảo vệ một chủ quầy lẩu cay trân quý như ông chủ Giản, chắc chắn vất vả lắm."
"Bảo tiêu hảo soái."
Thao Thiết rốt cuộc không chịu nổi nữa, tức muốn hộc m.á.u nói: "Bổn tọa không phải bảo tiêu."
Giản Vân Lam vừa nấu xong một bát lẩu cay vừa múc lẩu cay ra cho khách, vừa giải thích: "Đúng vậy, anh ta là thần thú ánh trăng... không đúng, là công nhân của quầy lẩu cay chúng tôi không được sờ công nhân nha."
Bị đám trẻ con tẩy não thành 'thần thú ánh trăng' suýt chút nữa thì lỡ miệng. Các thực khách lập tức ngoan ngoãn nói: "Vâng ông chủ Giản, hiểu rồi ông chủ Giản."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương