Mọi người xích lại gần một chút, chỉ nghe thấy Lục Lăng lải nhải:

"Hành vi của các người đã xâm phạm nghiêm trọng điều 234 của Bộ luật Hình sự" "Mức án cao nhất có thể lên đến ba năm tù trở lên đến mười năm", "Không thuộc trường hợp phạm tội do bị kích động", "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, các người cho rằng mình có thể trốn tránh được sự trừng phạt của pháp luật sao?"

Những thuật ngữ chuyên nghiệp liên tiếp, kết hợp với uy lực nghiêm ngặt của pháp luật, có tính sát thương và công kích cực mạnh. Hai tên côn đồ kia ban đầu còn vênh váo nói "ông đây không quan tâm" nhưng rất nhanh, chúng không thể chống lại được ma âm rót vào tai, hoàn toàn bị công kích tinh thần này phá hủy, quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói nhất định phải làm lại cuộc đời.

Mọi người: Là thuật dùng lời nói, luật sư Lục sử dụng thuật dùng lời nói! Phía sau Lục Lăng, Tống Cảnh An ôm Hạ Hạ. Hạ Hạ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lục Lăng: "Cha ngầu quá!"

Tương lai, cô bé cũng muốn học luật, trở thành một người "ngầu" như cha... Chúng ta hãy chúc cô bé ngây thơ, trong sáng này gặp nhiều may mắn. Cuối cùng tên côn đồ thấy các đồng bọn đều phải chịu khổ, chân hắn ta mềm nhũn, hiểu rõ lợi thế đã mất. Hắn ta cắn răng một cái, lập tức thay đổi tính toán chuồn êm nhưng hắn ta chưa kịp trốn thoát, đã bị một đám cô dì chú bác xông tới vây quanh.

Đám cô dì chú bác này phần lớn mặc quần áo tập yoga, cầm quạt hoa lớn vừa mới nhảy xong quảng trường vũ. Ánh mắt các cô dì chú bác quét từ trên xuống dưới tên côn đồ, không nhịn được cười khúc khích, ghé tai nói nhỏ với mấy cô bạn bên cạnh.

Côn đồ: "?"

Các cô dì chú bác chỉ trỏ tên côn đồ:

"Chậc chậc chậc, xem nó kìa suốt ngày lêu lổng trên đường, cái loại thanh niên hư hỏng chính là mày chứ gì?"

"Không biết xấu hổ, tao nhớ mày đấy, hồi bé mặc quần thủng đũng chạy trước cửa nhà tao, ị đầy đất, thật là mất vệ sinh... lớn lên tin tức tố cũng toàn mùi trứng thối, đúng là gia môn bất hạnh!"

"Có phải mày học hành chẳng ra gì bị trường đuổi học nên mới ra ngoài đường làm côn đồ không? Cầm cái d.a.o cùn d.a.o nhọn, tưởng mình ghê gớm lắm hả, ha ha ha ha."

"Loại như mày, còn dám đến quấy rối quầy của ông chủ Giản hả?"

Các cô dì chú bác ôm bụng, cười khoái trá. Trong đó, hai cô dì chú bác Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân là người châm ngòi chính, còn các cô dì chú bác Hàn, Lý... thì phụ họa theo.

Các cô dì chú bác tuy không dùng nhiều từ ngữ thô tục, nhưng phần lớn đám côn đồ đều lớn lên ở khu này, các cô dì chú bác này đều năm sáu mươi tuổi, hiểu quá rõ từng ngóc ngách gia đình của đám côn đồ.

Các bà thậm chí còn nhớ rõ lần nọ hắn ta thi toán được điểm 0, bị bố dùng dây lưng đuổi đánh khắp phố, còn có chuyện hồi bé không nhịn được ị đùn ra đường... đủ loại chuyện mất mặt, các cô dì chú bác đều có thể kể vanh vách như lòng bàn tay, tính vũ nhục cực cao, tính sát thương cũng rất mạnh.

Tên côn đồ bị các bà nói đến mức không dám ngẩng đầu lên, hận không thể chui xuống đất nhưng giọng nói của các cô dì chú bác vẫn văng vẳng bên tai, khiến hắn ta không còn đường trốn.

"Yên tâm đi, nhóc." Một bà dì vỗ vai hắn ta: "Mày phải tin vào sức chiến đấu của các cô dì chú bác, ba mươi năm tới mấy anh em mày sẽ là đề tài bàn tán sau bữa trà của hàng xóm chúng tao đấy, ha ha ha ha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên côn đồ: "..."

A a a! Hắn ta không muốn sống nữa. Tên côn đồ trợn mắt nhìn trời, hồn lìa khỏi xác, đến đây, toàn bộ đám côn đồ đều bị loại trừ, KO.

Trận chiến giữa đám côn đồ vs quầy lẩu cay, quầy lẩu cay thắng tuyệt đối.

Chủ quầy ăn vặt khác phía trước đã báo cảnh sát. Tốc độ cảnh sát đến cũng nhanh nhưng không nhanh bằng tốc độ dọn dẹp côn đồ của các thực khách quầy ăn vặt.

Khi cảnh sát đến, đám côn đồ đã bị giải quyết xong xuôi, bị trói tay ném xuống đất, ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng hổ thẹn, không dám ngẩng đầu.

"Giờ mới biết xấu hổ, lúc làm thì sao không nghĩ tới?" Các cảnh sát nói: "Bắt hết về đồn!"

Mấy cảnh sát còng tay cả đám côn đồ tụ tập gây rối này, áp giải lên xe cảnh sát. Bỗng nhiên, một người cảnh sát với cặp mắt sắc bén đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Tiểu Lương chỉ vào con ch.ó lớn: "Ấy, đội trưởng, kia chẳng phải là chó lớn kia sao?"

Mấy người cảnh sát đồng loạt nhìn theo, quả nhiên thấy con ch.ó lớn bị khuyết một miếng trên tai.

"Chó lớn hóa ra chạy đến đây."

"Tôi đã bảo rồi mà."

"Chẳng lẽ cậu nam sinh kia là chủ của nó?"

Mấy hôm trước, họ đã nhận được thông tin về một đám chó bị bọn trộm chó bắt ở chợ bán thức ăn. Bọn trộm chó rất gian xảo đã vứt hết vòng cổ và thông tin của tất cả các con ch.ó đó để giả vờ biến chúng từ chó cưng thành chó nuôi bán kiếm lời không có vòng cổ, lại không có thông tin, phần lớn các con ch.ó đều đang tạm giữ ở bệnh viện thú y cứ thế này mãi cũng không phải là cách hay.

Vừa hay dạo gần đây trong sở cũng không có việc gì gấp, cảnh sát Tiểu Lương vốn là dân chuyên về huấn luyện cảnh khuyển nên lúc rảnh rỗi, anh ta liền dẫn mấy chú chó đi tìm chủ nhân cho chúng.

Chú chó lớn này rất thông minh lại còn rất có linh tính, nên ở Cục Cảnh Sát ai cũng quý mến. Hôm nay Tiểu Lương dẫn chó lớn đi tuần tra ở khu vực phụ trách, vừa huấn luyện vừa dạo chơi đột nhiên chó lớn như ngửi thấy mùi gì đó, dựng cả tai lên rồi bất ngờ giật phăng dây xích mà chạy đi hóa ra là nó chạy đến đây.

Tiểu Lương dẫn đầu mấy cảnh sát đi đến chỗ Úc Minh và Lượng Lượng. Anh chàng Tiểu Lương cao mét tám mấy nở nụ cười lễ phép: “Chào cậu, cậu là chủ của chú chó lớn này à?”

Úc Minh nhìn mấy người cảnh sát, đoán được chuyện gì.

“Đúng vậy.” Cậu gật đầu, mở điện thoại đưa album ảnh chụp chung của mình và Lượng Lượng ra để chứng minh mình là chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện