[...?]
[Tú nhi, phòng phát sóng trực tiếp này sao lại không giống người thường thế, người khác đều đang đánh nhau còn các ngươi thì? ]
[Úc Minh một mỹ thiếu niên vai chính thụ, bưng lẩu cay thế mà chảy cả nước dãi ròng ròng? Các ngươi xác định đây là thật? =O=]
[Ai giành của cậu đâu, ăn từ từ thôi.]
[Thôi, thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, bao nhiêu năm như vậy, cũng là khổ Úc Minh cái thằng bé này.]
[Xem ánh mắt Minh Minh như là gặp được đường mật ấy, tôi cũng muốn ăn. *chảy nước miếng*]
[Từ từ đã.]
[Xem biểu cảm của Úc Minh hình như có điểm... khổ sở? ]
Trước quầy ăn vặt, thứ mỹ vị đỉnh cấp kia khiến Úc Minh cảm giác mình như bị nhốt trong một bong bóng, ngăn cách với thế gian đã không biết mình đang ở nơi nào.
Những tiếng ồn ào xung quanh, tiếng đánh nhau, tiếng người náo nhiệt cùng tiếng xe cộ, dường như đã rời xa, chỉ còn lại một mình y...
Y ôm chén lẩu cay, ăn hết ngụm này đến ngụm khác, để thứ mỹ vị sưởi ấm ngũ tạng lục phủ, khiến cả người huyết mạch đều sôi trào lên, thứ hạnh phúc khó có thể miêu tả bao phủ lấy y... Có lẽ người ta khi hạnh phúc đến tột cùng, thật sự sẽ cảm thấy bi thương.
Tách. Tách.
Úc Minh cúi thấp đôi mắt, nước mắt từng giọt lớn rơi vào canh. Ăn món ngon như vậy, Úc Minh không kìm được mà nghĩ nếu Lượng Lượng ở bên cạnh y, chắc chắn cũng sẽ thích món lẩu cay này.
Nếu Lượng Lượng ở đây, nhất định sẽ l.i.ế.m liếm tai y, dùng cái đầu xù xù to lớn cọ vào y, vươn cổ cũng muốn nếm thử món lẩu cay mỹ vị của Ông chủ Giản này... Đám lưu manh. Bào Huy cũng ngơ ngác nhìn Giản Vân Lam.
Thứ tin tức tố lẩu cay cường đại kia, thế không thể đỡ mà áp chế hoàn toàn tin tức tố mà tám Alpha bọn họ hợp lực phóng ra, chuyện này, sao có thể.
Chuyện này không phải thật. Một kẻ hèn mọn, một chủ quầy ăn vặt, tin tức tố của hắn sao có thể áp đảo tám Alpha bọn họ? Bào Huy thấy trong đám người, Trần Thước Thước cái thằng nhóc kia trốn sau sạp của Giản Vân Lam, một bộ được bảo vệ rất tốt mà trước quầy của Giản Vân Lam, tên thiếu niên vừa muốn một mình đấu với bọn họ, cũng đang khoái hoạt vui sướng ăn lẩu cay.
Trong mắt Bào Huy, thoáng hiện một tia âm độc. Ở góc khuất không ai chú ý, hắn ta từ sau lưng móc ra một con d.a.o găm hình phi tiêu, cổ tay rung lên, liền mạnh tay ném về phía quầy ăn vặt.
Đúng vậy, Bào Huy luyện qua ném phi đao. Bào Huy người này không có bản lĩnh gì, chỉ có một chiêu ném phi đao này cơ hồ bách phát bách trúng, là vương bài lớn nhất của hắn ta.
Ở vô số thế giới tuyến “Ám Hà Minh Đăng” khác, vô luận người khác khiêu chiến viết lại cốt truyện nỗ lực thế nào, Úc Minh vẫn cứ bị chiêu phi đao xuất quỷ nhập thần này làm bị thương vô số lần, có khi bị đ.â.m xuyên lòng bàn tay, có khi bị rạch nát mặt, thậm chí có một lần trực tiếp thương đến thần kinh thị giác, tàn phế.
Trong tất cả các dòng thời gian, một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến bi kịch của Úc Minh, chính là con d.a.o găm xuất quỷ nhập thần này mà giờ khắc này, ở dòng thời gian này. Con d.a.o găm cũng phát ra tiếng xé gió, bay thẳng về phía Úc Minh!
Vèo!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp nhận ra, khi con d.a.o găm sắp đ.â.m thẳng vào cổ Úc Minh:
“Ngao uông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết từ đâu nhảy ra một con ch.ó lớn màu xám, như một cơn lốc xoáy, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, vô cùng chuẩn xác cắn lấy con d.a.o găm kia. Trên tai con ch.ó lớn thiếu mất một miếng nhỏ.
Nó nhìn về phía Bào Huy trong đám người, nhe răng nanh sắc bén... Bào Huy sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Và ngay giây tiếp theo, hắn ta trơ mắt nhìn con ch.ó lớn vạm vỡ kia, khinh thường nhả con d.a.o găm ra. Con chó lớn cúi đầu cọ vào người thiếu niên, nó nghiêng cái đầu xù xù, cọ cọ vào mặt thiếu niên.
“Lượng Lượng.”
... Úc Minh ngã ngồi xuống đất, hàng mi cũng ướt đẫm sương mù.
Y cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Hôm nay, y không chỉ được ăn lẩu cay của ông chủ Giản, còn gặp lại Lượng Lượng sau bao ngày lạc đường.
Y thật sự không phải đang nằm mơ sao ngay cả đội tìm chó chuyên nghiệp cũng không thể tìm thấy Lượng Lượng.
Úc Minh ngồi bệt trên mặt đất, ôm con ch.ó lớn trong mắt ngấn lệ: “Lượng Lượng... mày đi đâu vậy, tao tìm mày lâu lắm rồi...”
Con chó lớn màu xám chớp chớp đôi mắt ướt, đáng yêu nghiêng đầu tiếp tục cọ y.
“Ngươi đến cứu ta sao? Ngươi đến bảo vệ ta, đúng không?”
Úc Minh thấy con d.a.o găm trên mặt đất, trong lòng càng thêm cảm động nhất định là vì bảo vệ y, Lượng Lượng mới từ trên không trung chặn đứng con d.a.o găm kia.
“...”
Con chó lớn càng mãnh liệt nhiệt tình cọ người, cái đầu to xù xù dán sát vào mặt Úc Minh. Nó dường như quá khích, lực đạo lớn đến mức suýt chút nữa làm méo cả miệng Úc Minh.
Ban đầu, Úc Minh cho rằng Lượng Lượng cũng giống như y là vì quá vui mừng và kích động nên mới biểu hiện như vậy... nhưng dần dần, Úc Minh ý thức được có điều không đúng.
Bởi vì Lượng Lượng nghiêng đầu cọ y ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh phảng phất dùng hết sức bình sinh cho đến cuối cùng, thấy Úc Minh dù bị cọ thế nào cũng không hề hấn gì, Lượng Lượng bỗng nhiên nóng nảy... nó vươn móng vuốt xù xù, mặt không cảm xúc đẩy Úc Minh sang một bên, sau đó tự mình nằm xuống tại chỗ, vùi đầu xuống ăn ngon lành nốt nửa chén lẩu cay mà Úc Minh chưa kịp ăn xong.
Sụp soạp, khò khè, sột soạt, sụp.
Một miếng thịt bò béo ngậy, khò khè, sụp soạt, khò khè, bò viên, trứng cút, khò khè, sụp soạt, gâu gâu!
Thực khách khác: “...”
Úc Minh: “...”
Phòng phát sóng trực tiếp Vị diện Vạn Giới: “...”
Khán giả trầm mặc, im thin thít. Một lúc lâu sau, một dòng bình luận mới mang đầy thâm ý lướt qua:
[Biểu cảm của Lượng Lượng, phảng phất như đang nói...]
[Anh chủ, món lẩu cay của ông chủ Giản này, cũng nên đến lượt tôi nếm thử.]
[Tú nhi, phòng phát sóng trực tiếp này sao lại không giống người thường thế, người khác đều đang đánh nhau còn các ngươi thì? ]
[Úc Minh một mỹ thiếu niên vai chính thụ, bưng lẩu cay thế mà chảy cả nước dãi ròng ròng? Các ngươi xác định đây là thật? =O=]
[Ai giành của cậu đâu, ăn từ từ thôi.]
[Thôi, thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, bao nhiêu năm như vậy, cũng là khổ Úc Minh cái thằng bé này.]
[Xem ánh mắt Minh Minh như là gặp được đường mật ấy, tôi cũng muốn ăn. *chảy nước miếng*]
[Từ từ đã.]
[Xem biểu cảm của Úc Minh hình như có điểm... khổ sở? ]
Trước quầy ăn vặt, thứ mỹ vị đỉnh cấp kia khiến Úc Minh cảm giác mình như bị nhốt trong một bong bóng, ngăn cách với thế gian đã không biết mình đang ở nơi nào.
Những tiếng ồn ào xung quanh, tiếng đánh nhau, tiếng người náo nhiệt cùng tiếng xe cộ, dường như đã rời xa, chỉ còn lại một mình y...
Y ôm chén lẩu cay, ăn hết ngụm này đến ngụm khác, để thứ mỹ vị sưởi ấm ngũ tạng lục phủ, khiến cả người huyết mạch đều sôi trào lên, thứ hạnh phúc khó có thể miêu tả bao phủ lấy y... Có lẽ người ta khi hạnh phúc đến tột cùng, thật sự sẽ cảm thấy bi thương.
Tách. Tách.
Úc Minh cúi thấp đôi mắt, nước mắt từng giọt lớn rơi vào canh. Ăn món ngon như vậy, Úc Minh không kìm được mà nghĩ nếu Lượng Lượng ở bên cạnh y, chắc chắn cũng sẽ thích món lẩu cay này.
Nếu Lượng Lượng ở đây, nhất định sẽ l.i.ế.m liếm tai y, dùng cái đầu xù xù to lớn cọ vào y, vươn cổ cũng muốn nếm thử món lẩu cay mỹ vị của Ông chủ Giản này... Đám lưu manh. Bào Huy cũng ngơ ngác nhìn Giản Vân Lam.
Thứ tin tức tố lẩu cay cường đại kia, thế không thể đỡ mà áp chế hoàn toàn tin tức tố mà tám Alpha bọn họ hợp lực phóng ra, chuyện này, sao có thể.
Chuyện này không phải thật. Một kẻ hèn mọn, một chủ quầy ăn vặt, tin tức tố của hắn sao có thể áp đảo tám Alpha bọn họ? Bào Huy thấy trong đám người, Trần Thước Thước cái thằng nhóc kia trốn sau sạp của Giản Vân Lam, một bộ được bảo vệ rất tốt mà trước quầy của Giản Vân Lam, tên thiếu niên vừa muốn một mình đấu với bọn họ, cũng đang khoái hoạt vui sướng ăn lẩu cay.
Trong mắt Bào Huy, thoáng hiện một tia âm độc. Ở góc khuất không ai chú ý, hắn ta từ sau lưng móc ra một con d.a.o găm hình phi tiêu, cổ tay rung lên, liền mạnh tay ném về phía quầy ăn vặt.
Đúng vậy, Bào Huy luyện qua ném phi đao. Bào Huy người này không có bản lĩnh gì, chỉ có một chiêu ném phi đao này cơ hồ bách phát bách trúng, là vương bài lớn nhất của hắn ta.
Ở vô số thế giới tuyến “Ám Hà Minh Đăng” khác, vô luận người khác khiêu chiến viết lại cốt truyện nỗ lực thế nào, Úc Minh vẫn cứ bị chiêu phi đao xuất quỷ nhập thần này làm bị thương vô số lần, có khi bị đ.â.m xuyên lòng bàn tay, có khi bị rạch nát mặt, thậm chí có một lần trực tiếp thương đến thần kinh thị giác, tàn phế.
Trong tất cả các dòng thời gian, một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến bi kịch của Úc Minh, chính là con d.a.o găm xuất quỷ nhập thần này mà giờ khắc này, ở dòng thời gian này. Con d.a.o găm cũng phát ra tiếng xé gió, bay thẳng về phía Úc Minh!
Vèo!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp nhận ra, khi con d.a.o găm sắp đ.â.m thẳng vào cổ Úc Minh:
“Ngao uông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết từ đâu nhảy ra một con ch.ó lớn màu xám, như một cơn lốc xoáy, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, vô cùng chuẩn xác cắn lấy con d.a.o găm kia. Trên tai con ch.ó lớn thiếu mất một miếng nhỏ.
Nó nhìn về phía Bào Huy trong đám người, nhe răng nanh sắc bén... Bào Huy sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Và ngay giây tiếp theo, hắn ta trơ mắt nhìn con ch.ó lớn vạm vỡ kia, khinh thường nhả con d.a.o găm ra. Con chó lớn cúi đầu cọ vào người thiếu niên, nó nghiêng cái đầu xù xù, cọ cọ vào mặt thiếu niên.
“Lượng Lượng.”
... Úc Minh ngã ngồi xuống đất, hàng mi cũng ướt đẫm sương mù.
Y cơ hồ không thể tin vào mắt mình. Hôm nay, y không chỉ được ăn lẩu cay của ông chủ Giản, còn gặp lại Lượng Lượng sau bao ngày lạc đường.
Y thật sự không phải đang nằm mơ sao ngay cả đội tìm chó chuyên nghiệp cũng không thể tìm thấy Lượng Lượng.
Úc Minh ngồi bệt trên mặt đất, ôm con ch.ó lớn trong mắt ngấn lệ: “Lượng Lượng... mày đi đâu vậy, tao tìm mày lâu lắm rồi...”
Con chó lớn màu xám chớp chớp đôi mắt ướt, đáng yêu nghiêng đầu tiếp tục cọ y.
“Ngươi đến cứu ta sao? Ngươi đến bảo vệ ta, đúng không?”
Úc Minh thấy con d.a.o găm trên mặt đất, trong lòng càng thêm cảm động nhất định là vì bảo vệ y, Lượng Lượng mới từ trên không trung chặn đứng con d.a.o găm kia.
“...”
Con chó lớn càng mãnh liệt nhiệt tình cọ người, cái đầu to xù xù dán sát vào mặt Úc Minh. Nó dường như quá khích, lực đạo lớn đến mức suýt chút nữa làm méo cả miệng Úc Minh.
Ban đầu, Úc Minh cho rằng Lượng Lượng cũng giống như y là vì quá vui mừng và kích động nên mới biểu hiện như vậy... nhưng dần dần, Úc Minh ý thức được có điều không đúng.
Bởi vì Lượng Lượng nghiêng đầu cọ y ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh phảng phất dùng hết sức bình sinh cho đến cuối cùng, thấy Úc Minh dù bị cọ thế nào cũng không hề hấn gì, Lượng Lượng bỗng nhiên nóng nảy... nó vươn móng vuốt xù xù, mặt không cảm xúc đẩy Úc Minh sang một bên, sau đó tự mình nằm xuống tại chỗ, vùi đầu xuống ăn ngon lành nốt nửa chén lẩu cay mà Úc Minh chưa kịp ăn xong.
Sụp soạp, khò khè, sột soạt, sụp.
Một miếng thịt bò béo ngậy, khò khè, sụp soạt, khò khè, bò viên, trứng cút, khò khè, sụp soạt, gâu gâu!
Thực khách khác: “...”
Úc Minh: “...”
Phòng phát sóng trực tiếp Vị diện Vạn Giới: “...”
Khán giả trầm mặc, im thin thít. Một lúc lâu sau, một dòng bình luận mới mang đầy thâm ý lướt qua:
[Biểu cảm của Lượng Lượng, phảng phất như đang nói...]
[Anh chủ, món lẩu cay của ông chủ Giản này, cũng nên đến lượt tôi nếm thử.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương