Một mùi hương cực kỳ cổ quái, lấy mấy tên côn đồ làm trung tâm khuếch tán ra toàn bộ quầy lẩu cay.

Giây tiếp theo bao gồm Điền Đại Kiến và Đoạn Quỳnh Chi, phần lớn thực khách đều tái mặt, thậm chí có người chạy ra nôn mửa. Đám côn đồ lộ ra vẻ đắc ý thành công rồi!

Các phàm nhân, hãy run rẩy dưới uy áp Alpha của bọn tao đi còn có kẻ không ngăn được khí phách cường đại của bọn tao, sợ đến mức nôn ra kìa. Vẻ mặt của đám lưu manh trở nên vô cùng tiêu sái, kiêu ngạo và ngạo mạn.

Đúng vậy, bọn chúng sinh ra đã cường đại rồi mà... nhưng trên thực tế các thực khách tái mặt, thậm chí nôn mửa không phải vì tin tức tố kia cường đại đến mức nào.

Mà là bởi vì, mùi hương do tin tức tố của mấy tên côn đồ dung hợp lại... thật là thúi a. Bọn chúng không biết sao nữa, tin tức tố thế mà lại có cả màu xanh đồng vị*, vị ốc sên, vị trứng thối, còn có cả mùi chất thải... hỗn hợp lại tản ra, tựa như một quả b.o.m mùi hôi có độ dày cao còn thúi hơn cả mùi cống thoát nước.
*: Màu xanh đồng vị - cụm từ này khá lạ và có thể là một sáng tạo của tác giả trong bối cảnh câu chuyện. "Đồng vị" thường được dùng trong hóa học để chỉ các dạng khác nhau của một nguyên tố có số neutron khác nhau. Ở đây, có thể ám chỉ một loại "mùi" đặc biệt hoặc một thuộc tính kỳ lạ của tin tức tố.

Mọi người không phải bị dọa sợ, mà là cái mùi kia thật sự khó ngửi người bình thường mấy ai chịu nổi. Đúng vậy, đây là chân tướng "đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi" của đám côn đồ.

Không phải vì mọi người sợ bọn chúng, mà là không ai muốn ngửi cái mùi thúi này mãi dính vào rồi thì không rũ ra được, thà tránh xa chúng còn hơn. Hơn nữa, tin tức tố của bọn chúng đã thúi đến một mức độ nhất định, đạt tới cấp độ vũ kh* sinh hóa, thật sự có thể gây tổn thương cho tuyến thể của người thường... thúi đến mức này, đúng là không ai bằng.

Cách đó không xa, Úc Minh đang nhìn nồi canh trước mặt ông chủ Giản. Y đang rối rắm giữa bóng ma thời thơ ấu và hương thơm lẩu cay, do dự có nên ăn hay không, ngửi thấy cái mùi này, sắc mặt cũng biến đổi.

Đây, cái mùi thúi này, công kích tin tức tố mãnh liệt này... cảm giác đau đớn truyền đến từ tuyến thể sau gáy. Vì ngửi thấy mùi thúi, dạ dày Úc Minh cuồn cuộn toan thủy, ngay cả nồi lẩu cay nóng hổi trước mắt cũng nháy mắt không còn thơm nữa thay đổi sắc mặt không chỉ có Úc Minh, mà còn lan sang những thực khách khác:

"Ô ô, ch*t tiệt, sao mà thối thế này..."

"Ọe..." "Tôi không muốn nôn đâu! Đây là lẩu cay của Ông chủ Giản đó! Đáng giận..."

Cơn gió thối hoành hành không ai thoát khỏi, dù lẩu cay trước mắt có ngon, có quý đến đâu họ cũng không thể nhịn được cơn buồn nôn. tiếng kêu than dậy trời đất.

Nhưng ngay sau đó một làn gió nóng hầm hập, thơm ngào ngạt ập đến. Đó là hương vị lẩu cay Tứ Xuyên kinh điển, có vị béo ngậy, thơm ngon của dầu bò trong nước canh đỏ, vị cay tê của hoa tiêu còn có hương thơm của các loại nguyên liệu, thịt bò, lòng, cổ họng heo... khi được nhúng chín.

Cơn gió mạnh mẽ dễ dàng che lấp mùi cống thoát nước dưới lớp hương bao phủ ấy, thực khách lập tức hết ghê tởm không còn buồn nôn nữa, nhìn nồi lẩu cay trước mắt, lại thèm thuồng gắp một miếng đậu hũ phao, hút no nước canh, nhẹ nhàng cắn, nước canh đỏ nóng bỏng, cay xè trào ra giữa môi răng, thơm!

Từ từ đã. Đám lưu manh sắc mặt khó coi, ngó nghiêng xung quanh. Không thể nào. Mùi tin tức tố Alpha của bọn họ không thể bị mùi đồ ăn bình thường lấn át, thứ lẩu cay rẻ tiền này sao có thể át đi tin tức tố phi phàm của bọn họ? Trừ phi, mùi lẩu cay này không phải bình thường, mà toàn là tin tức tố Alpha... thực khách cũng ý thức được vấn đề, mọi người nghi hoặc nhìn nhau.

Là ai? Rốt cuộc là ai, rất nhanh, ánh mắt mọi người đều hướng về quầy lẩu cay ở trung tâm rất nhiều người bị mùi tin tức tố hôi thối làm cho không thở nổi, mấy gã to con ôm bụng, mặt mày tái mét ngay cả Tống Cảnh An cũng phải chống tường nôn khan. Thậm chí Cửu Vĩ Hồ Hồ Đương Quy ngàn năm cũng bị ảnh hưởng, ánh sáng đèn hoa sen có chút bất ổn.

Nhưng trong đám đông, chỉ có một người từ đầu đến cuối không hề bị ảnh hưởng ngay cả khi mùi hôi nồng nặc nhất lan đến, cậu vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy sự chuyên chú và tình cảm sâu sắc ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nồi canh.

Cậu chính là Ông chủ Giản, đám người kính nể. Giản Vân Lam chẳng quan tâm đám lưu manh đến gây sự hay thả b.o.m thối. Cậu chỉ để ý... miếng cổ họng heo phải nấu đủ 30 giây, chậm trễ là bị dai ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với Giản Vân Lam, trong mắt cậu chỉ có quầy ăn vặt của mình, độ lửa của lẩu cay, thứ tự các nguyên liệu nhúng để mang đến cho thực khách hương vị hoàn hảo nhất, cậu không có thời gian lãng phí vào lũ lưu manh. không ai được phép quấy rầy cậu bày quầy!

Giản Vân Lam không nhận ra, hôm nay mình bày quầy nhiệt tình hơn hẳn bình thường, chuyên chú hơn hẳn, kiểm soát các chi tiết tốt hơn ngay cả ngũ quan cũng trở nên nhạy bén.

Cậu càng không nhận ra, trong vô thức phóng thích tin tức tố lẩu cay cực mạnh át đi mùi cống thoát nước kia... đúng vậy, đây là kỳ phát tình của Alpha.

"Số 67, lẩu cay của anh đây." Giản Vân Lam thoăn thoắt múc một bát lẩu cay nóng hổi, nước canh trong veo đỏ au.

Thực khách nhìn Giản Vân Lam với ánh mắt sùng bái. Họ chỉ biết lẩu cay của ông chủ Giản ngon, hôm nay mới phát hiện, cậu ngầu lòi, khí phách đến vậy vì làm một bát lẩu cay ngon cho họ mà trong lòng không vướng bận, người và nồi là một.

"Ông chủ Giản, đẹp trai quá đi!"

"Đây là sự tập trung khủng khiếp gì vậy, tôi xin bái phục tạp dề hoa hòe của ông chủ Giản..."

"Ngon, ngon quá đi! Lẩu cay mới này của Ông chủ Giản còn ngon hơn."

"Vậy mùi lẩu cay này là tin tức tố của Ông chủ Giản?" Có người dè dặt hỏi: "Ông chủ Giản đang... trong kỳ phát tình?"

Trong kỳ phát tình, chấp niệm của Alpha sẽ bị phóng đại, tin tức tố trở nên nồng đậm, phần lớn Alpha sẽ sinh ra ham muốn xâm chiếm và chinh phục, đặc biệt thể hiện ở tình d*c nhưng Giản Vân Lam thì khác, chấp niệm của cậu là bày quầy, việc cậu muốn làm nhất vẫn là bày quầy.

Vậy nên, Giản Vân Lam trong kỳ phát tình... thuộc tính bày quầy bùng nổ!

Mọi người trố mắt nhìn động tác nấu lẩu cay của Giản Vân Lam ngày càng thuần thục, hoa cả mắt. Trong động tác của cậu toát ra vẻ thành thạo, khí phách, nhiệt tình và ham muốn chinh phục.

Ánh mắt cậu nóng rực nhìn nguyên liệu, vớt nguyên liệu đầy ham muốn, không nói lời nào mà trộn gia vị múc lẩu cay vào bát đầy tính xâm lược.

Mọi người: "..."

Sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người trong kỳ phát tình lại biểu hiện bằng việc nấu lẩu cay với nhiệt tình tăng vọt như vậy. Lẩu cay được nấu bằng nhiệt tình cực độ của ông chủ Giản chắc chắn ngon lắm đây!

Dù sao Ông chủ Giản nấu thế nào cũng ngon. Thực khách nháo nhào tìm kiếm, ai sẽ là người may mắn được ăn bát lẩu cay này đây? "..."

"... Cảm ơn Ông chủ Giản."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện