Thấy lưỡi d.a.o sáng như tuyết, Úc Minh vừa đuổi tới rùng mình. Y vén tay áo định anh dũng hy sinh, phẫn nộ quát: "Dừng tay!"

Thanh âm thiếu niên sạch sẽ mát lạnh nghe thấy thanh âm y, thực khách mới chú ý tới Úc Minh... Mọi người nhìn tay chân gầy yếu của Úc Minh, thiếu niên dậy thì thiếu dinh dưỡng.

Các thực khách nghĩ cậu nhóc 17-18 tuổi gầy yếu muốn bảo vệ chúng ta, trăm người cường tráng khỏi đám côn đồ. Chúng ta cảm động quá nhưng mà cao nhân tập thể hình, các dì nhảy quảng trường, dân văn phòng... mấy chục, gần trăm người ăn no lẩu cay khỏe mạnh thần thái sáng láng, vây quanh đẩy Úc Minh sang một bên. Họ cười sang sảng, cường đại, thanh âm như chuông lớn:

"Tiểu bằng hữu ra kia chơi, lui ra sau đi!"

"Chưa tới phiên cậu lên sân khấu."

"Quầy lẩu cay ông chủ Giản, để chúng tôi bảo vệ!"
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

Trong khi người xem ở các phòng phát sóng khác còn đang thương cảm, đau lòng, ruột gan đứt từng khúc liên tục xem lại những trải nghiệm bi thảm của Úc Minh ở thế giới gốc, hồi ức về những ngày tăm tối sau khi tuyến thể của anh bị thương và phân hóa thành Omega thì khán giả phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam đã ở một đẳng cấp khác.

[...@Lẩu ca đứng chổng ngược, chuẩn bị sẵn sàng cái lẩu của ngươi đi nhé.]

[Ông chủ Giản đã nói, chiêu thức bày quầy này chỉ dùng một lần thôi đấy, các ngươi nhớ mà xem cho kỹ vào!]

[Vì sao các thực khách vây quanh quầy ông chủ Giản đều có vẻ cao to lực lưỡng vậy nhỉ? Vương Đại Kiện, Đoạn Quỳnh Chi cơ bắp cuồn cuộn kìa... ngay cả mấy dì nhảy quảng trường vũ trông cũng tràn đầy sức mạnh là sao hả trời. A a a a a!]

[Các thực khách: Muốn quấy rầy ông chủ Giản bày quầy làm ăn hả? *mỉm cười* Chờ chút, Ông chủ Giản cứ tiếp tục đi ạ.]

[Cảm giác ván này ổn rồi.]

Lẩu ca đứng chổng ngược nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam im lặng ngửa đầu, đang đau buồn ăn một ngụm lẩu.

Tuy rằng Úc Minh bị các thực khách đẩy sang một bên, biểu tình trông có hơi mộng bức và cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng mà... Úc Minh lúc này, so với Úc Minh ở các phòng phát sóng trực tiếp khác với thân thể suy yếu, tiêu hao quá nhiều thể lực, ngoan cường chống cự đám lưu manh cầm d.a.o thì tốt hơn quá nhiều rồi.

Nhìn hình ảnh này, trong lòng Lẩu Ca vui sướng khôn xiết trong phòng phát sóng trực tiếp của Lẩu Ca, làn đạn cũng kinh ngạc không kém Thấy anh ta trực tiếp ăn một ngụm lớn lẩu đỏ đến biến thành màu đen, có người hỏi:

[Lẩu Ca có phải cũng cảm thấy ông chủ Giản ổn không?]
"Tê..." Lẩu Ca lau miệng, nhíu mày nhìn màn hình: "Khó nói lắm, không đơn giản vậy đâu."

Nếu cốt truyện này dễ như vậy, thì đã không có chuyện nhiều năm như thế không ai phá được, thậm chí còn bị coi là cốt truyện g*ết người... đám lưu manh này, còn có hậu chiêu đấy.

Tiểu khu Hà Đường, quầy lẩu cay ông chủ Giản.

Các thực khách đẩy Úc Minh tay chân gầy yếu sang một bên, mỉm cười hoạt động cổ tay và cổ chân, mênh m.ô.n.g tiến về phía Bào Huy và đồng bọn, vây lại:

"Để chúng ta xem xem, đám người dám đến phá quầy của Ông chủ Giản, trông như thế nào nào?"

"Ôi da ôi da, đừng chạy chứ, mấy chú mấy dì đều là người lương thiện mà thôi, các cháu chạy cái gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tới đây, mấy chục người chúng ta so tài với mấy người các ngươi xem sao."

Đám côn đồ sắc mặt trắng bệch, từng bước một lùi về phía sau, hồn vía lên mây.

Còn Úc Minh bị đẩy sang một bên thì: "...?"

Y có chút buồn bực, đã từng có lúc Úc Minh cho rằng y là người mạnh nhất, là thần hộ mệnh của khu này. Hiện tại xem ra, y vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Y quá yếu ớt so với những sức mạnh cường đại thật sự, y còn kém xa lắm... nhìn những cơ bắp cường tráng rắn chắc của các thực khách, Úc Minh dường như giác ngộ ra điều gì đó, lộ ra vẻ mặt suy tư để tránh đụng vào đám lưu manh, mọi người vẫn luôn chen lấn về phía sau.

Tuy rằng Úc Minh vẫn luôn rèn luyện, nhưng không lại được sức của các thực khách, vì thế y cứ bị đẩy ra phía ngoài vòng càng đẩy càng ra trước, càng đẩy càng ra trước cho đến khi... Úc Minh với vẻ mặt mộng bức xen lẫn buồn bực, mặt đối mặt với Giản Vân Lam đang chuyên chú xiên lẩu cay.

Úc Minh: "...?"

Trước mắt là quầy lẩu cay nóng hổi. Đằng sau quầy lẩu cay, là một thân ảnh vô cùng quen mắt. Trên chiếc bàn nhỏ kéo dài, bày biện đủ loại xiên tre nguyên liệu nấu ăn, thịt bò ba chỉ tươi ngon, sách bò, dạ dày heo, khoai tây, đậu hũ chiên, nấm kim châm... Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, toàn bộ sạp hàng trông ấm cúng vô cùng.

Các loại đĩa sứ đựng đầy gia vị, bột ớt, tương mè, dầu mè, hành gừng tỏi. Ngoài ra, trong hai nồi canh lớn, ngưu cốt dầu ớt nùng canh sôi sùng sục, bốc hơi sương trắng và nhiệt khí nghi ngút, mang theo một mùi hương nồng đậm vô cùng.

Đôi mắt dưới hàng mi rậm dày của Úc Minh từ mê mang dại ra, dần dần tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ... mùi hương quen thuộc này. Bên ngoài ồn ào hỗn loạn, tiếng người nói cười ầm ĩ, nhưng quầy lẩu cay này giống như một xã hội không tưởng tách biệt với thế gian.

Ở nơi này, chỉ cần được ông chủ lẩu cay che chở, an tĩnh hưởng thụ sự ấm áp chữa lành mà mỹ thực mang lại, là đủ rồi nhìn Úc Minh, Giản Vân Lam nở nụ cười nhiệt tình, ánh mắt sáng ngời: "Hoan nghênh thực khách, muốn ăn lẩu cay không?"

Bên kia, mấy tên lưu manh bị biển người tấp nập vây quanh ở giữa, dù run rẩy móc d.a.o ra, cũng không còn chút uy hi*p nào đám lưu manh run bần bật:

"Đại ca, làm sao bây giờ, chúng ta có phải nên, nên chạy không?"

"Chạy cái gì, đây gọi là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang!"

"Đúng vậy, đúng vậy, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, chúng ta lần sau lại đến?"

Bị vây quanh, nhưng Bào Huy cầm đầu vẫn cố gắng trấn định là đại ca của đám lưu manh, hắn ta không thể hoảng. Bào Huy nỗ lực suy tư rất nhanh, hắn ta nghĩ ra một kế. Bào Huy hạ thấp giọng, thì thầm với mấy tên đàn em:

"Bọn họ là Beta, còn chúng ta đều là Alpha, lát nữa... chúng ta đột nhiên cùng nhau phóng thích uy áp tin tức tố Alpha, sau đó tao tiến lên, bắt Trần Thước Thước cái thằng nhóc đó làm con tin, đã hiểu chưa?"

Mấy tên lưu manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng trong mắt vẫn còn hoảng sợ nhưng đều gật đầu. Kế hoạch này, có vẻ cũng đáng tin cậy đấy dù sinh lý có mạnh mẽ đến đâu, Beta cũng không thể áp lại tin tức tố Alpha, sẽ không thể hành động trong khoảnh khắc tin tức tố phóng thích. Dù đều là Alpha, tin tức tố cũng có mạnh yếu khác nhau liên quan đến chấp niệm và năng lực của Alpha.

Ví dụ như tin tức tố màu xanh đồng vị của Bào Huy, là một loại tin tức tố phi thường mạnh, bởi vì bỏ học lăn lộn trong xã hội nhiều năm, Bào Huy có chấp niệm rất sâu với tiền tài, càng thúc đẩy tin tức tố của hắn cường đại hơn.

Trong xã hội này, Alpha rất thưa thớt, chỉ có khoảng ba phần dân số là Alpha, mà tin tức tố của Alpha cũng có cao thấp, tin tức tố của bọn chúng đều có tính công kích cực cao.

Đây cũng là lý do vì sao đám côn đồ này có thể làm xằng làm bậy, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ở khu phố này.

Mấy tên côn đồ trao đổi ánh mắt, Bào Huy đếm ngược: "Ba, hai, một…"

"Tin tức tố! Phóng!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện