Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

Rất nhiều người xem cũng đều đau khổ nhìn vào màn hình các phòng phát sóng trực tiếp. Trên rất nhiều màn hình kia, hiện lên cùng một bóng dáng thân hình thiếu niên thon gầy, nhưng vô cùng thẳng tắp.

Y đi trên con phố hiu quạnh, dọc theo ánh đèn dầu ấm áp mà tiến về phía trước chạy về phía ánh đèn dần ảm đạm, chạy về phía đêm tối tĩnh lặng vô tận. Dù ở thế giới nào, thời không nào, Úc Minh đều nghĩa vô phản cố mà lựa chọn đi cứu người trên con đường này đi cứu người, sau đó bị thương, sau đó rơi xuống vực sâu vạn trượng một lần lại một lần lặp lại.

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

Bộc phát ra làn đạn như thủy triều, tất cả đều là người xem và fan bị ngược đến khóc thét.

[Ông trời ơi, ngài có nhìn xem ngài đang làm cái gì không!]

[Tôi không dám nhìn tôi không dám nhìn tôi không dám nhìn.]

[Dạo này cậu ấy vừa tìm Lượng Lượng khắp nơi, vừa tích cóp tiền đi làm công, đã mấy ngày Minh Minh không ăn cơm ngon rồi hơn nữa trong thời kỳ phân hóa mấu chốt kỳ thật là vẫn luôn bị sốt nhẹ mà huhu cậu ấy rõ ràng biết hậu quả, nhưng cậu ấy lại không chút do dự mà đi. QAQ]
[Fan Minh đã bắt đầu khóc.]

[Mấy người có phát hiện không, ngay cả ánh đèn trên hình ảnh này, tất cả đều là dự báo trước. Úc Minh đi từ chỗ đông người đến chỗ ít người, cho nên ánh đèn từ sáng ngời dần trở nên ảm đạm, đến cuối cùng là đêm tối dày đặc không một tiếng động.]

[... Thật giống như quỹ đạo nhân sinh của Úc Minh từ nay về sau vậy.]

[TT-TT cầu xin đừng nói nữa, nói nữa tôi thật sự muốn nhảy lầu.]

Rất nhiều phòng phát sóng trực tiếp quỷ khóc sói gào. Trong đó một khán giả của một phòng phát sóng trực tiếp, đột nhiên ngẩn người:

[...]

[Ai...]

[Mấy người có phát hiện không, ở dòng thời gian của ông chủ Giản này ánh đèn bên cạnh Úc Minh là từ sáng ngời đến càng thêm sáng ngời?]

Trong hình, Úc Minh hiển nhiên cũng là ngẩn ra một giây. Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần tứ cố vô thân, gánh vác hết thảy hậu quả ngoài ý muốn lớn lên trong cô nhi viện, Úc Minh từ nhỏ đã biết, rất nhiều chuyện không thể trông chờ vào người khác chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chỉ cần có thể bảo vệ đám trẻ con tay không tấc sắt kia vô luận hậu quả là tuyến thể bị thương, rơi vào tàn tật hay bất kỳ chuyện gì nghiêm trọng hơn y đều có thể chấp nhận.

Trong ấn tượng của Úc Minh, con đường đi đến quầy ăn vặt ở cửa tiểu khu này là càng đi càng tối càng đi càng vắng người. Quầy ăn vặt phần lớn là kinh doanh không giấy phép, không dám bày quầy ở những nơi quá lộ liễu tuy rằng là ở cửa tiểu khu, nhưng cũng phần lớn chọn những chỗ có bóng cây che khuất, tương đối kín đáo nhưng vì sao... y càng đi về phía trước, ánh đèn càng sáng ngời, mà đám đông cũng càng ngày càng nhiều, rất nhanh xuyên qua bóng cây, quầy lẩu cay hiện ra trước mắt Úc Minh.

Ánh mắt Úc Minh sững lại.

"Quầy ăn vặt chỉ có vài ba khách lèo tèo, đối mặt đám lưu manh cao to thì không có sức phản kháng."

Nghe ông chủ miêu tả, Úc Minh hình dung trong đầu cảnh tượng đám lưu manh hung thần ác sát, cao lớn cường tráng cầm d.a.o chặn đường, vây quanh ông chủ quầy ăn vặt gầy yếu cùng thực khách, tác oai tác quái.

Vì cứu người, Úc Minh đã quyết định vứt bỏ tất cả, liều mạng một phen nhưng thực tế lại là... Đám thực khách cao to cường tráng hung thần ác sát vây quanh đám lưu manh gầy yếu vô lực. Đám lưu manh sợ hãi, hai chân run rẩy đã muốn lùi bước... Úc Minh hoàn toàn ngây người.

Mấy chục, gần trăm người tấp nập thế này mà gọi là "vài ba khách lèo tèo, không có sức phản kháng" hả? Ngay từ đầu, thực khách quầy ăn vặt bao gồm Giản Vân Lam, còn đắm chìm trong vui sướng mỹ thực không để ý tới đám khách không mời mà đến. Trần Thước Thước lia mắt phát hiện đám côn đồ đầu tiên thấy Bào Huy dẫn đầu, Trần Thước Thước rụt người lại, chạy đến bên Giản Vân Lam kéo góc áo cậu: "Ông chủ Giản, anh mau chạy đi đám côn đồ kia muốn đến đập quầy anh."

"Côn đồ?" Giản Vân Lam ngẩn ra, ngước mắt lên thấy tám chín bóng người đủ màu sắc ở cuối hàng.

"Đúng vậy, bọn họ đáng sợ lắm toàn Alpha cao to, tin tức tố cường thế bá đạo." Trần Thước Thước nuốt nước miếng, ánh mắt sợ hãi nhưng cậu ta lấy hết can đảm, đứng dậy, ưỡn ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Để em cản phía sau." Trần Thước Thước kiên cường nói: "Ông chủ Giản, anh mau thu quầy chạy đi!"

Các thực khách: "???"

Ông chủ Giản chạy thì họ ăn gì, côn đồ nào dám quấy rầy họ ăn lẩu cay còn dám đuổi ông chủ Giản đi, chán sống rồi à nghe Trần Thước Thước nói, nhiều thực khách cau mày nhìn về phía sau thấy mấy tên côn đồ hư hư thực thực, thực khách lộ vẻ "hiền lành" mỉm cười bị mấy chục, gần trăm người mỉm cười nhìn chằm chằm, chẳng khác gì cảnh tượng quái đàm quy tắc kiểu Trung Quốc.

Đám lưu manh sởn tóc gáy, co rúm lại, mấy người này thật là thực khách quầy lẩu cay bình thường sao, sao ai nấy sát khí đằng đằng... rốt cuộc thì ai mới là lưu manh vậy.

Đám thực khách chuồn êm từ phòng tập thể thao ra, một thân cơ bắp, một tay che chén lẩu cay, một tay cầm gậy gỗ bắp tay rắn chắc khiến người phát sợ.

Điền Đại Kiến dẫn đầu đám người tập thể hình, cao hơn mét chín, ước lượng gậy gỗ, cười "ôn nhu": "Mấy người là lưu manh đúng không?"

Đoạn Quỳnh Chi trong hàng ngũ tập thể hình, tràn đầy sức mạnh, vừa kéo giãn cơ thể, khoe bắp đùi rắn chắc, vừa thoải mái cười nói:

"Mấy người... muốn gây phiền phức cho ông chủ Giản?"

Mấy người cơ bắp nữ vây quanh, ngữ khí ôn hòa:

"Không cần phiền ông chủ Giản, các anh chị binh chút nhé, được không?"

"Đúng nha đúng nha, chúng tôi rèn luyện mỗi ngày, sẽ không làm các anh chị chán đâu."

"Tới đi, tới đi…"

Đám lưu manh: "..."

Lưu manh số một run rẩy dưới uy áp khủng bố, nhỏ giọng hỏi Bào Huy: "Lão đại, mình... còn phá quầy không?"

"Thằng nhóc kia ở trong." Bào Huy cũng sợ hãi, nhưng hắn ta thấy Trần Thước Thước trong đám người, sao cam tâm để dê béo đến miệng rồi chạy mất: "Không thể chạy."

"Sợ bọn nó làm gì? Toàn Alpha, phần lớn là Beta, cơ bắp khoa trương, ăn bột protein thôi, thêu hoa quyền..."

Phanh! Đoạn Quỳnh Chi đá vào cột đèn đường cột đèn lõm một góc.

"Anh vừa nói gì?" Đoạn Quỳnh Chi cười mỉm, ngoáy tai: "Tỷ đây không nghe rõ."

Đám lưu manh: "..."

Điền Đại Kiến đến bên cột đèn, nghiêng đầu nhìn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Đoạn, em nóng nảy vậy làm gì đây là tài sản chung, hỏng rồi phải đền."

Nói xong, anh ta bẻ cột đèn bị đá trở lại vị trí cũ.

Đám lưu manh: "…"

"A a a bọn họ là quái vật á…á…" Lưu manh số một thét chói tai.

Bảy người còn lại hoảng sợ, nhóm người này có sức lực gì vậy!

Lẩu cay này trộn bột protein hay bỏ rau chân vịt của Thủy Thủ Popeye, có khoa học không? Mấy tên lưu manh gần mét chín ghé vào nhau, run rẩy móc d.a.o từ trong n.g.ự.c ra: "Các người, các người đừng lại đây..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện