Lũ trẻ bừng tỉnh đại ngộ thì ra là thế à. Thế là bọn nhóc không hề thu liễm, mấy đứa ghé vào chung một bàn, cắm đầu vào nồi lẩu cay khí thế ngất trời mà ăn, ăn đến ngon lành.
Có đứa ăn xong trước, mắt long lanh nhìn bát của bạn. Bọn chúng còn thường xuyên ghé vào nhau lầm bầm lầm bầm, bàn bạc lát nữa muốn đi đâu trèo cây, đi đâu chơi trốn tìm mua nước ngọt các kiểu.
Đám người lớn bên cạnh, nhìn lũ quỷ nhỏ tinh ranh, đều không nhịn được mỉm cười thật tốt à cứ như thể họ được trở về cái thời mà còn là những người độc thân.
Phùng Đan Thanh vừa mới bị độ giàu có của đám nhóc con này đả kích mà không nhịn được mở app mua sắm ra hối hận không thôi. Lúc này, cô ta nhìn đám trẻ con, cũng dần dần bị lây nhiễm bởi niềm vui đơn thuần của bọn chúng những người bạn thời thơ ấu, giờ ở đâu rồi nhỉ? Lâu lắm rồi không liên lạc không biết bọn họ… sống có khỏe không. Một làn sóng hoài niệm ùa về tại quầy ăn vặt lẩu cay náo nhiệt. Mọi người thưởng thức mỹ thực tiện thể hồi tưởng lại khoảng thời gian thơ ấu ngây thơ vô tư của mình và cũng chính vào lúc này, biến cố nảy sinh.
Ban đầu, là từ quầy nướng BBQ bên cạnh truyền đến một tiếng động lớn. Một đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu đang đập phá đồ đạc trên quầy hàng, giọng nói run rẩy của ông chủ quầy nướng vọng đến: "Chúng tôi thật sự không thấy… các anh đi nơi khác tìm đi…"
Đồ đạc trên quầy nướng đều bị lưu manh đập phá, bàn ghế cũng bị ném đi, khách khứa đều bỏ chạy. Ông chủ kia cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lái xe bỏ trốn.
Những ông chủ quầy ăn vặt xung quanh thấy tình huống này, cũng lập tức nhanh tay lẹ mắt thu dọn đồ đạc, lũ lượt rời đi. Đám lưu manh này chán chường thì sẽ đến mấy quầy ăn vặt này kiếm chuyện. Các quầy ăn vặt ở cổng tiểu khu Hà Đường phần lớn là kinh doanh không giấy phép lại ít khách, nên có bị đập phá cũng chẳng ai quản.
"Toàn một lũ nhát gan." Tên lưu manh cầm đầu Bào Huy khinh thường đá đổ một cái bàn: "Mấy người thấy thằng nhóc kia không?"
"Mấy ông chủ quầy ăn vặt quanh đây đều bảo không thấy nó."
"Hay là, chúng ta lên phía trên kia tìm xem?"
Gần đây, đám lưu manh này phát hiện ra một trò vui. Đám học sinh tiểu học kia, có tiền hơn bọn chúng tưởng rất nhiều, đặc biệt là thằng nhóc cầm đầu tên Trần Thước Thước, nghe nói nhà nó có bối cảnh rất mạnh mới tám tuổi đầu mà trên người lúc nào cũng có mấy vạn tệ, hơn nữa lại rất 'giang hồ nghĩa khí'.
Khi đám lưu manh dùng bạn bè và huynh đệ của Trần Thước Thước để uy h*ếp, cậu ta sẽ nhanh chóng giao tiền. Tiết kiệm cho đám lưu manh không ít công sức thấy đám côn đồ đã đến, phần lớn các ông chủ quầy ăn vặt đều bỏ chạy, thế là, đám côn đồ dồn ánh mắt về phía quầy lẩu cay duy nhất còn chưa trốn.
"Biết đâu Trần Thước Thước đang trốn ở trong này." Tên lưu manh số một nói.
“Một quầy lẩu cay nhỏ xíu mà thôi, đi dẹp sạp của người ta, chẳng lẽ lại không tìm được người sao?” Bào Huy cười đểu.
Thế là, cả bọn nhấc chân hướng quầy lẩu cay ăn vặt kia đi tới. Tất cả bọn chúng đều cao to, chiều cao xấp xỉ mét chín, không chỉ lăm lăm d.a.o trong người, mà còn mang theo tin tức tố Alpha cực kỳ cường thế. Ở khu này, bọn chúng có thể nghênh ngang đi lại, chưa từng sợ bố con thằng nào.
Một cái quầy lẩu cay cỏn con, dĩ nhiên không đáng nhắc tới rất nhanh. Xuyên qua bóng cây, quầy lẩu cay hiện ra trước mắt đám lưu manh đám côn đồ trợn mắt há hốc mồm.
"Quầy ăn vặt cũng chỉ có ba năm khách, có bị đập phá cũng chẳng ai quản."
Nhưng vì sao, trước mắt bọn chúng lại là một biển người tấp nập, nhìn quanh quất, nam nữ già trẻ phải đến bảy tám chục, thậm chí cả trăm người? Cái quầy ăn vặt này sao lại không diễn theo kịch bản thế hả?
Cửa quầy lẩu cay Dương Mỗ Phúc. Úc Minh ngửa đầu, cẩn thận hít hà mùi hương bay ra từ trong quầy, đôi mắt đen láy xinh đẹp tràn đầy vẻ mê mang... tổng cảm giác, thiếu một chút gì đó.
Không phải lẩu cay không thơm, nhưng chính là không có cái mùi hương nồng đậm, mê người, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng mà cậu từng ngửi được ở chỗ dì Tống.
Người ra vào trong tiệm đều không nhịn được mà nhìn y. Một thiếu niên tuấn tú như vậy đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc, lộ ra vẻ mặt suy tư gì đó tổng cảm giác thật thâm ý giống như cảnh tượng trong tiểu thuyết ấy nhỉ... như kiểu nam chủ văn Điểm Gia từ mạt thế trọng sinh về hiện đại, điên cuồng bắt đầu tích trữ đồ trước khi tận thế, đứng trước kết tinh văn minh nhân loại mà hồi ức lại quá khứ, cảm khái thế sự đổi thay lớn lao ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một thanh niên trẻ tuổi không nhịn được nói: “Huynh đệ, thời đại mà cậu xuyên không tới có phải là không còn Dương Mỗ Phúc nữa rồi không? Sau khi toàn cầu tai biến, nhân loại đều không được ăn lẩu cay nữa hả, cho tớ xem thử không gian tùy thân mà cậu tích trữ đồ được không?”
Ánh mắt Úc Minh càng thêm mê mang: “... Hả?”
Thanh niên trẻ tuổi gãi gãi đầu: “Xin lỗi, nhận nhầm người.”
Tiểu hỏa tiu nghỉu rời đi ngay chỗ Úc Minh đứng trước cửa tiệm này, vốn dĩ cửa hàng trưởng Dương Mỗ Phúc phải ra đuổi người rồi, nhưng mà... chỉ là Úc Minh đứng ở đây một lát, liền có không ít người bị vẻ đẹp của thiếu niên hấp dẫn, đi vào trong tiệm tiêu phí.
Mấy ngày gần đây, vì quầy lẩu cay của ông chủ Giản ở cửa tiểu khu làm ăn phát đạt, doanh số của cửa hàng bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngày càng sa sút.
Hiện tại có một cái chiêu bài sống sờ sờ đứng ở đây, có thể thu hút thêm khách hàng, cớ sao mà không làm chứ.
“Cửa hàng trưởng, có cần đi đuổi người không ạ?” Nhân viên cửa hàng cẩn thận hỏi.
“Đuổi cái gì mà đuổi, cứ để cho nó đứng ở kia đi có sao đâu, hắc hắc.”
Cửa hàng trưởng vui vẻ nói nhưng mà, cửa hàng trưởng vui vẻ không được bao lâu.
Đột nhiên, một ông chủ quầy ăn vặt cưỡi xe ba gác, khiêng các loại đạo cụ bày quầy, chạy trối c.h.ế.t như thể bị ma đuổi ngang qua cửa thấy Úc Minh, ông chủ kia như thấy được chúa cứu thế, dừng xe lại, kích động nắm lấy tay cậu:
“Tiểu Minh, Tiểu Minh, cháu mau qua bên kia xem đi... đám lưu manh cầm d.a.o lại tới nữa rồi, chú thấy bọn chúng dạo này cứ lảng vảng quanh đám trẻ con, chúng ta mấy ông già bà cả đánh không lại bọn chúng đâu!”
Lưu manh cầm d.a.o thần sắc Úc Minh khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Y im lặng bắt đầu xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay lưu sướng hữu lực: “Có mấy người? Ở đâu?”
Người khác có thể không rõ, nhưng đối với những ông chủ mưu sinh ở gần tiểu khu Hà Đường mà nói, Úc Minh chính là vị thần hộ mệnh. Tiểu khu Hà Đường là khu chung cư cũ, vị trí địa lý tốt, nhưng không có nghĩa là hệ số an toàn cao, khu vực này vốn là một khu phố hỗn loạn các loại lưu manh hoành hành ngang ngược mà chỉ cần không gây nguy hại đến bên trong tiểu khu, nhân viên an ninh cũng là nhiều chuyện không bằng ít chuyện, mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng Úc Minh thì khác.
Cha mẹ Úc Minh mất sớm đều là liệt sĩ, bản thân y từ nhỏ đã lập chí muốn bảo vệ quốc gia, bởi vậy vẫn luôn rèn luyện thân thể và học tán thủ. Từ khi cậu chuyển đến tiểu khu Hà Đường, đám lưu manh quanh đây giảm đi trông thấy nhưng vì Úc Minh lên cấp ba, học hành bận rộn, không ít lưu manh cũng phát hiện ra sơ hở.
Ông chủ quầy ăn vặt vội vàng nói cụ thể phương vị và tin tức: “Có tám chín người, ngay khu quầy ăn vặt ở cửa tiểu khu đang gây sự.”
“Bọn chúng hình như muốn bắt mấy đứa nhỏ làm tiền, trên người còn mang theo d.a.o nữa.”
Ông chủ lo đến mức nước mắt cũng sắp trào ra: “Khu quầy ăn vặt ở cửa tiểu khu cũng chỉ có lác đác vài khách, đối mặt với đám lưu manh cao to kia, không hề có sức phản kháng.”
“Vâng.” Úc Minh nghiêm túc lắng nghe, khẽ gật đầu.
Đợi ông chủ nói xong, y liền hướng phía cửa tiểu khu đi tới. Ông chủ quầy ăn vặt sốt ruột kêu với theo sau lưng cậu: “Tiểu Minh, cháu ngàn vạn phải cẩn thận, đám lưu manh kia đều là Alpha tin tức tố rất mạnh đấy.”
Úc Minh đang ở thời kỳ mấu chốt phân hóa. Nếu một thanh thiếu niên trong thời kỳ phân hóa mấu chốt, chịu công kích tin tức tố cường độ cao từ một lượng lớn Alpha rất có thể sẽ khiến tuyến thể chưa phát dục hoàn toàn bị tổn thương, ảnh hưởng đến kết quả phân hóa.
Ông chủ vừa mới cũng đã báo cảnh sát nhưng cảnh sát đến không nhanh như vậy, ông chủ cũng là trong tình thế cấp bách, mới nghĩ đến việc nhờ Úc Minh giúp đỡ. Rốt cuộc, đám lưu manh kia nói rõ là bọn chúng đang tìm Trần Thước Thước và đám trẻ con kia.
Nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho Úc Minh mọi sự bình an. Ông chủ quầy ăn vặt lo lắng nhìn theo bóng lưng Úc Minh.
Có đứa ăn xong trước, mắt long lanh nhìn bát của bạn. Bọn chúng còn thường xuyên ghé vào nhau lầm bầm lầm bầm, bàn bạc lát nữa muốn đi đâu trèo cây, đi đâu chơi trốn tìm mua nước ngọt các kiểu.
Đám người lớn bên cạnh, nhìn lũ quỷ nhỏ tinh ranh, đều không nhịn được mỉm cười thật tốt à cứ như thể họ được trở về cái thời mà còn là những người độc thân.
Phùng Đan Thanh vừa mới bị độ giàu có của đám nhóc con này đả kích mà không nhịn được mở app mua sắm ra hối hận không thôi. Lúc này, cô ta nhìn đám trẻ con, cũng dần dần bị lây nhiễm bởi niềm vui đơn thuần của bọn chúng những người bạn thời thơ ấu, giờ ở đâu rồi nhỉ? Lâu lắm rồi không liên lạc không biết bọn họ… sống có khỏe không. Một làn sóng hoài niệm ùa về tại quầy ăn vặt lẩu cay náo nhiệt. Mọi người thưởng thức mỹ thực tiện thể hồi tưởng lại khoảng thời gian thơ ấu ngây thơ vô tư của mình và cũng chính vào lúc này, biến cố nảy sinh.
Ban đầu, là từ quầy nướng BBQ bên cạnh truyền đến một tiếng động lớn. Một đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu đang đập phá đồ đạc trên quầy hàng, giọng nói run rẩy của ông chủ quầy nướng vọng đến: "Chúng tôi thật sự không thấy… các anh đi nơi khác tìm đi…"
Đồ đạc trên quầy nướng đều bị lưu manh đập phá, bàn ghế cũng bị ném đi, khách khứa đều bỏ chạy. Ông chủ kia cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lái xe bỏ trốn.
Những ông chủ quầy ăn vặt xung quanh thấy tình huống này, cũng lập tức nhanh tay lẹ mắt thu dọn đồ đạc, lũ lượt rời đi. Đám lưu manh này chán chường thì sẽ đến mấy quầy ăn vặt này kiếm chuyện. Các quầy ăn vặt ở cổng tiểu khu Hà Đường phần lớn là kinh doanh không giấy phép lại ít khách, nên có bị đập phá cũng chẳng ai quản.
"Toàn một lũ nhát gan." Tên lưu manh cầm đầu Bào Huy khinh thường đá đổ một cái bàn: "Mấy người thấy thằng nhóc kia không?"
"Mấy ông chủ quầy ăn vặt quanh đây đều bảo không thấy nó."
"Hay là, chúng ta lên phía trên kia tìm xem?"
Gần đây, đám lưu manh này phát hiện ra một trò vui. Đám học sinh tiểu học kia, có tiền hơn bọn chúng tưởng rất nhiều, đặc biệt là thằng nhóc cầm đầu tên Trần Thước Thước, nghe nói nhà nó có bối cảnh rất mạnh mới tám tuổi đầu mà trên người lúc nào cũng có mấy vạn tệ, hơn nữa lại rất 'giang hồ nghĩa khí'.
Khi đám lưu manh dùng bạn bè và huynh đệ của Trần Thước Thước để uy h*ếp, cậu ta sẽ nhanh chóng giao tiền. Tiết kiệm cho đám lưu manh không ít công sức thấy đám côn đồ đã đến, phần lớn các ông chủ quầy ăn vặt đều bỏ chạy, thế là, đám côn đồ dồn ánh mắt về phía quầy lẩu cay duy nhất còn chưa trốn.
"Biết đâu Trần Thước Thước đang trốn ở trong này." Tên lưu manh số một nói.
“Một quầy lẩu cay nhỏ xíu mà thôi, đi dẹp sạp của người ta, chẳng lẽ lại không tìm được người sao?” Bào Huy cười đểu.
Thế là, cả bọn nhấc chân hướng quầy lẩu cay ăn vặt kia đi tới. Tất cả bọn chúng đều cao to, chiều cao xấp xỉ mét chín, không chỉ lăm lăm d.a.o trong người, mà còn mang theo tin tức tố Alpha cực kỳ cường thế. Ở khu này, bọn chúng có thể nghênh ngang đi lại, chưa từng sợ bố con thằng nào.
Một cái quầy lẩu cay cỏn con, dĩ nhiên không đáng nhắc tới rất nhanh. Xuyên qua bóng cây, quầy lẩu cay hiện ra trước mắt đám lưu manh đám côn đồ trợn mắt há hốc mồm.
"Quầy ăn vặt cũng chỉ có ba năm khách, có bị đập phá cũng chẳng ai quản."
Nhưng vì sao, trước mắt bọn chúng lại là một biển người tấp nập, nhìn quanh quất, nam nữ già trẻ phải đến bảy tám chục, thậm chí cả trăm người? Cái quầy ăn vặt này sao lại không diễn theo kịch bản thế hả?
Cửa quầy lẩu cay Dương Mỗ Phúc. Úc Minh ngửa đầu, cẩn thận hít hà mùi hương bay ra từ trong quầy, đôi mắt đen láy xinh đẹp tràn đầy vẻ mê mang... tổng cảm giác, thiếu một chút gì đó.
Không phải lẩu cay không thơm, nhưng chính là không có cái mùi hương nồng đậm, mê người, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng mà cậu từng ngửi được ở chỗ dì Tống.
Người ra vào trong tiệm đều không nhịn được mà nhìn y. Một thiếu niên tuấn tú như vậy đứng trước cửa Dương Mỗ Phúc, lộ ra vẻ mặt suy tư gì đó tổng cảm giác thật thâm ý giống như cảnh tượng trong tiểu thuyết ấy nhỉ... như kiểu nam chủ văn Điểm Gia từ mạt thế trọng sinh về hiện đại, điên cuồng bắt đầu tích trữ đồ trước khi tận thế, đứng trước kết tinh văn minh nhân loại mà hồi ức lại quá khứ, cảm khái thế sự đổi thay lớn lao ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một thanh niên trẻ tuổi không nhịn được nói: “Huynh đệ, thời đại mà cậu xuyên không tới có phải là không còn Dương Mỗ Phúc nữa rồi không? Sau khi toàn cầu tai biến, nhân loại đều không được ăn lẩu cay nữa hả, cho tớ xem thử không gian tùy thân mà cậu tích trữ đồ được không?”
Ánh mắt Úc Minh càng thêm mê mang: “... Hả?”
Thanh niên trẻ tuổi gãi gãi đầu: “Xin lỗi, nhận nhầm người.”
Tiểu hỏa tiu nghỉu rời đi ngay chỗ Úc Minh đứng trước cửa tiệm này, vốn dĩ cửa hàng trưởng Dương Mỗ Phúc phải ra đuổi người rồi, nhưng mà... chỉ là Úc Minh đứng ở đây một lát, liền có không ít người bị vẻ đẹp của thiếu niên hấp dẫn, đi vào trong tiệm tiêu phí.
Mấy ngày gần đây, vì quầy lẩu cay của ông chủ Giản ở cửa tiểu khu làm ăn phát đạt, doanh số của cửa hàng bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngày càng sa sút.
Hiện tại có một cái chiêu bài sống sờ sờ đứng ở đây, có thể thu hút thêm khách hàng, cớ sao mà không làm chứ.
“Cửa hàng trưởng, có cần đi đuổi người không ạ?” Nhân viên cửa hàng cẩn thận hỏi.
“Đuổi cái gì mà đuổi, cứ để cho nó đứng ở kia đi có sao đâu, hắc hắc.”
Cửa hàng trưởng vui vẻ nói nhưng mà, cửa hàng trưởng vui vẻ không được bao lâu.
Đột nhiên, một ông chủ quầy ăn vặt cưỡi xe ba gác, khiêng các loại đạo cụ bày quầy, chạy trối c.h.ế.t như thể bị ma đuổi ngang qua cửa thấy Úc Minh, ông chủ kia như thấy được chúa cứu thế, dừng xe lại, kích động nắm lấy tay cậu:
“Tiểu Minh, Tiểu Minh, cháu mau qua bên kia xem đi... đám lưu manh cầm d.a.o lại tới nữa rồi, chú thấy bọn chúng dạo này cứ lảng vảng quanh đám trẻ con, chúng ta mấy ông già bà cả đánh không lại bọn chúng đâu!”
Lưu manh cầm d.a.o thần sắc Úc Minh khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Y im lặng bắt đầu xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp cánh tay lưu sướng hữu lực: “Có mấy người? Ở đâu?”
Người khác có thể không rõ, nhưng đối với những ông chủ mưu sinh ở gần tiểu khu Hà Đường mà nói, Úc Minh chính là vị thần hộ mệnh. Tiểu khu Hà Đường là khu chung cư cũ, vị trí địa lý tốt, nhưng không có nghĩa là hệ số an toàn cao, khu vực này vốn là một khu phố hỗn loạn các loại lưu manh hoành hành ngang ngược mà chỉ cần không gây nguy hại đến bên trong tiểu khu, nhân viên an ninh cũng là nhiều chuyện không bằng ít chuyện, mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng Úc Minh thì khác.
Cha mẹ Úc Minh mất sớm đều là liệt sĩ, bản thân y từ nhỏ đã lập chí muốn bảo vệ quốc gia, bởi vậy vẫn luôn rèn luyện thân thể và học tán thủ. Từ khi cậu chuyển đến tiểu khu Hà Đường, đám lưu manh quanh đây giảm đi trông thấy nhưng vì Úc Minh lên cấp ba, học hành bận rộn, không ít lưu manh cũng phát hiện ra sơ hở.
Ông chủ quầy ăn vặt vội vàng nói cụ thể phương vị và tin tức: “Có tám chín người, ngay khu quầy ăn vặt ở cửa tiểu khu đang gây sự.”
“Bọn chúng hình như muốn bắt mấy đứa nhỏ làm tiền, trên người còn mang theo d.a.o nữa.”
Ông chủ lo đến mức nước mắt cũng sắp trào ra: “Khu quầy ăn vặt ở cửa tiểu khu cũng chỉ có lác đác vài khách, đối mặt với đám lưu manh cao to kia, không hề có sức phản kháng.”
“Vâng.” Úc Minh nghiêm túc lắng nghe, khẽ gật đầu.
Đợi ông chủ nói xong, y liền hướng phía cửa tiểu khu đi tới. Ông chủ quầy ăn vặt sốt ruột kêu với theo sau lưng cậu: “Tiểu Minh, cháu ngàn vạn phải cẩn thận, đám lưu manh kia đều là Alpha tin tức tố rất mạnh đấy.”
Úc Minh đang ở thời kỳ mấu chốt phân hóa. Nếu một thanh thiếu niên trong thời kỳ phân hóa mấu chốt, chịu công kích tin tức tố cường độ cao từ một lượng lớn Alpha rất có thể sẽ khiến tuyến thể chưa phát dục hoàn toàn bị tổn thương, ảnh hưởng đến kết quả phân hóa.
Ông chủ vừa mới cũng đã báo cảnh sát nhưng cảnh sát đến không nhanh như vậy, ông chủ cũng là trong tình thế cấp bách, mới nghĩ đến việc nhờ Úc Minh giúp đỡ. Rốt cuộc, đám lưu manh kia nói rõ là bọn chúng đang tìm Trần Thước Thước và đám trẻ con kia.
Nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho Úc Minh mọi sự bình an. Ông chủ quầy ăn vặt lo lắng nhìn theo bóng lưng Úc Minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương