Dẫn đầu là Trần Thước Thước, đám nhóc chừng bảy tám đứa trẻ trả tiền xong liền hớn hở bắt đầu chụp ảnh chung với Thao Thiết.

"Thần thú ánh trăng nhìn bên này này!"

"A a a, nó đẹp trai quá à."

"Anh Thước Thước, thế này là em hấp thụ được tinh hoa ánh trăng rồi hả? Tối nay em có biến thân được không?"

Cái đồng hồ điện thoại của bọn nhóc không những có thể trả tiền, đăng WeChat còn có thể chụp ảnh nữa chứ, khiến đám người lớn xung quanh nhìn mà phát thèm.

Mà hiếm thấy là lúc nào Mao Mao cũng tỏ vẻ cao lãnh lại không hề phản cảm, nó ngẩng đầu, đồng tử màu vàng đồng lấp lánh ánh trăng, phối hợp với đám nhóc con tạo dáng hết kiểu này đến kiểu khác cho ra đời vô số bức ảnh soái khí.

Có lẽ, là do đám nhóc con đối với nó đặc biệt cung kính chăng so với những người lớn đã bị xã hội mài mòn tính nết thì lũ trẻ có trực giác về nguy hiểm mãnh liệt hơn, theo bản năng cảm nhận rõ ràng hơn. Bởi vậy, rất nhiều người lớn không nhận ra, nhưng bản năng đám nhóc này lại biết được, Thao Thiết là một tồn tại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn không thể trêu chọc.

Cho nên, ngữ khí bọn chúng nói chuyện với Thao Thiết, thậm chí tư thế chụp ảnh chung với nó, đều là bản năng đặt mình ở vị trí thấp thể hiện sự kính sợ đối với thần thú và rất nhanh, khi bọn nhóc đang chìm đắm trong việc chụp ảnh chung với Thao Thiết, món lẩu cay bọn chúng gọi cũng lần lượt được bưng ra.

Trần Thước Thước gọi món cay xé lưỡi, từ nhỏ cậu ta đã không thích ăn mấy món có nước, ngược lại thích kiểu cay xé lưỡi tương đối khô, khẩu vị đậm đà ăn mới đã.

"Tôi đã là một anh lớn một mình gánh vác mọi thứ có thể che mưa chắn gió cho anh em, đương nhiên phải ăn món cay xé lưỡi thật đã." Trần Thước Thước tự hào ưỡn n.g.ự.c nói.

Tuy rằng Trần Thước Thước năm nay mới tám tuổi, nhưng cậu đã tự xưng là ‘anh lớn'. Gần đây, Trần Thước Thước và các bạn nhỏ thường xuyên bị một đám lưu manh ngoài tiểu khu quấy rối, đòi tiền.

Đám lưu manh toàn là Alpha, đứa nào đứa nấy thân cường thể tráng còn có tin tức tố rất mạnh, thậm chí còn mang theo dao. Bọn chúng đe dọa, nếu dám mách người lớn, sẽ đ.â.m từng đứa một.

Vì bảo vệ các bạn nhỏ, Trần Thước Thước buộc mình phải nhanh chóng độc lập, trở nên mạnh mẽ hơn… Nếu cậu ta có thể biến thành siêu nhân ánh trăng thì tốt quá.

Nghĩ đến đây, Trần Thước Thước không nhịn được lại xích lại gần Thần thú ánh trăng một chút, muốn hấp thụ thêm chút tinh hoa ánh trăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cẩn thận bỏng đấy." Trên quầy lẩu cay, Giản Vân Lam đưa món lẩu cay xé lưỡi cho Trần Thước Thước, dặn dò: "Nếu thích gia vị gì, cháu có thể tự thêm nha."

Trần Thước Thước ra vẻ khinh khỉnh gật đầu. Cậu ta lau đi vết m.á.u không hề tồn tại trên khóe miệng, ngồi xuống ghế một cách oai vệ vì quá lùn chân còn chưa chạm tới đất.

Trần Thước Thước dùng nĩa xiên một viên bò, dùng ánh mắt săm soi nhìn thoáng qua bò viên cay xé lưỡi, gia vị trộn thật sự đủ, bề mặt bò viên phủ đầy dầu ớt và tương vừng, béo ngậy, màu sắc đỏ tươi, hương thơm mê người. Trần Thước Thước không nhịn được giật giật mũi... thơm quá à... nhưng mà.

Trần Thước Thước đã quyết định, sau khi cắn miếng này vào, cậu ta sẽ lập tức nhổ ra, giống như mấy đại ca trong phim yakuza, nói "Ta không có thời gian, các huynh đệ còn đang đợi ta" sau đó ra vẻ anh đại mà buông bát, đứng dậy rời đi gần đây đám lưu manh cứ lảng vảng theo dõi bọn cậu ta.

Nếu bọn chúng phát hiện bọn cậu ta ở quầy lẩu cay này... đám lưu manh sẽ không chút do dự ném đổ nồi lẩu. Trần Thước Thước không muốn gây thêm phiền phức cho ông chủ Giản.

"A ô."

Trần Thước Thước đưa viên bò vào miệng, đột nhiên trước mắt sáng ngời bò viên thơm quá đi. Vỏ ngoài bò viên dai dai, dính đầy tương ớt cay thơm nồng tinh tế, cắn một miếng, mỡ lợn nóng hổi bên trong lập tức b.ắ.n tung tóe ra hòa quyện với dầu ớt và tương vừng càng thêm tươi ngon.

Trần Thước Thước không nhịn được nhấm nuốt, mỗi một miếng đều quá đỗi phong phú mỹ vị. Bò viên làm thủ công rất dai, thịt chắc, thuộc loại càng nhai càng có hương vị thịt bò tràn ra, mà dầu ớt cay rát lại kích thích khoang miệng, khiến người ta vừa cay vừa thèm ăn để chiếu cố lũ trẻ đang tuổi thay răng, Giản Vân Lam đã nấu thịt trong nồi lẩu mềm hơn một chút.

Ngay từ đầu, Trần Thước Thước còn thúc giục mình nhanh chóng nhổ ra, sau đó nói ra câu thoại kinh điển kia, rồi rời đi... nhưng mà, bò viên ngon như vậy, cậu ta tiếc không nỡ nhổ ra. QAQ

Mấy đứa nhóc khác cũng chung tình cảnh. Bọn chúng tuy rằng trả tiền không chút do dự, nhưng chủ yếu là vì chụp ảnh chung với Thần thú ánh trăng, nếu bị người nhà biết bọn chúng lén đi ăn lẩu cay sau bữa tối thì chắc chắn bị đánh cho m.ô.n.g nở hoa. Cho nên, mọi người vốn dĩ chỉ định nếm thử cho biết, rồi rời đi nhưng món lẩu cay này, ngon quá đi mất! "Tớ thích mấy viên này quá…"

"Trứng cút ai còn không, cho tớ một cái, tớ đổi đậu hũ cho."

"Mẹ sẽ mắng tớ mất."

"Các cậu biết gì." Trần Thước Thước thấy có đứa nhóc mặt mày sầu khổ, bèn lên tiếng: "Đây không gọi là ăn vụng đồ ăn vặt, đây là một phương thức để chúng ta hấp thụ tinh hoa ánh trăng, hiểu không? Ăn đồ ăn ngon, mới có thể hấp thụ tinh hoa ánh trăng tốt hơn để chuẩn bị cho việc biến thân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện