Sắp tới giờ vào học, sinh viên cũng lần lượt vào lớp, phòng học vắng tanh tức khắc chật ních người.
Phạn Phạn vừa mới đến, Lâm Thiển không nhịn nổi tò mò, đuôi mày câu hồn, hỏi bằng giọng chế nhạo: “Chúc tiểu thư, hôm qua có nhìn trúng chàng nào chưa?”
Phạn Phạn cũng đang định nhắc tới chuyện này, cho nên hai cô gái chụm đầu lại thì thầm.
Phạn Phạn: “Tớ thấy hôm qua mọi người trò chuyện hăng say lắm, nhưng chẳng có chàng nào chủ động tìm tớ cả, câu nói có chán không chứ?”
Lâm Thiển: “Thế cậu vừa ý ai không?”
Phạn Phạn: “Ai cũng ok hết.”
Lâm Thiển liếc cổ bạn: “Khẩu vị lớn nhỉ, ai cũng muốn thử?”
Phạn Phạn: “Không thử sao biết tính cách hai người có hợp không, kích cỡ có vừa không? Anh nào tìm tớ cũng được hết, nhưng mà chẳng có một mống”
Lâm Thiển: “Chuyện này sao tùy tiện được? Với lại theo tớ biết, sau khi về đơn vị là cấm dùng điện thoại. Cậu chờ đi, cuối tuần chắc có tin tới đó”
Phạn Phạn: “Giờ chỉ đành chờ thôi.”
Phạn Phạn là cô nàng mũm mĩm yêu đời, chỉ cần được ăn là chẳng có chuyện phiền não. Luôn tự xưng là cao thủ tình trường nhưng thực tế cô nàng chẳng có mảnh tình vắt vai.
Thi thoảng Phạn Phạn nói chuyện rất sắc rất tục nhưng cô nàng cũng như Lâm Thiển khi xưa, chỉ lý luận suông, không có hành động thực tế.
Hỏi cô nàng thích ăn gì, cô nàng sẽ nói một tràng dài khiến bạn trợn mắt há mồm mới thôi. Nhưng hỏi cô nàng vừa ý anh nào, thật sự cô nàng mù tịt.
Phạn Phạn cười mờ ám nói với Lâm Thiển: “Tớ tải mấy bộ phim cấp ba lưu lại trong notebook này, Cố thiếu phu nhân có muốn học hỏi không?”
“Xéo ngay!... Lát gửi qua mail cho tớ”
“Hê hê, ok.”
Tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, sau khi Cố Thành Kiêu về đơn vị trả phép thì lao vào vụ án của Sa Khổn ngay.
Cố Thành Kiêu gặp lại Sa Khôn trong phòng giam.
Nhà giam của Đội đặc nhiệm Dã Lang và nhà giam của cục cảnh sát bên ngoài là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tên nhà giam của Đội đặc nhiệm tràn đầy ý thơ, Hồ Điệp Cốc.
Hồ Điệp Cốc là nơi chuyên giam giữ và thẩm vấn tội phạm đặc biệt nghiêm trọng cũng như những quân nhân bán nước phản quang. Nghe nói ở đó có hình phạt cực kỳ tàn khốc, có thể phá hủy tất cả ý chí của con người, người đi vào sẽ không còn mang đi ra. Nghe nói sâu trong Hồ Điệp Cốc chính là điện Diêm Vương.
Dù là tin vỉa hè, nhưng không có lửa sao có khói, ắt phải có nguyên nhân rồi. Chỉ có người đi vào thì mới biết được.
Sa Khôn của bây giờ rất giống với Sa Khôn trong ấn tượng của Cố Thành Kiêu. Hắn ta không còn mập mạp như thời Tạ Trung, gầy trơ xương, má thì hóp, lưng thì còng, chân cẳng thì cà nhắc, phải có hai chiến sĩ đỡ thì hắn ta mới đi đường được.
Ba tháng thôi mà Sa Khôn từ một thanh niên trai tráng đã biến thành lão già gầy còm.
Đây là kiệt tác của Hồ Điệp Cốc.
Sa Khôn ngồi xuống ghế tù, ánh mắt trống rỗng dại ra. Hắn ta nhìn tốp quân nhân ngồi ở trước mặt cách lớp kính thủy tinh giống như thường ngày.
Hắn ta thoáng nhìn rồi ngơ ngác ngồi đó, miệng lải nhải: “Bọn mày ngày nào cũng hỏi tao mấy thứ đó, muốn hỏi đến lúc nào? Chi bằng bắn tạo chết cho rồi?”
Không ai đáp lại.
Thình lình Cố Thành Kiêu lên tiếng: “Anh Khôn, đã lâu không gặp”
Ánh mắt dại ra của Sa Khôn chợt trừng lớn, cơ thể vốn ỉu xìu lại căng cứng, thẳng người, nhìn lão Đại trong đám quân nhân đó bằng ánh mắt sắc bén.
“Cố Thành Kiêu?” Sa Khôn kinh ngạc gọi tên anh.
“Đúng, là tôi.”
Lúc trước, Sa Khôn thấy Cố Thành Kiêu dưới dáng vẻ của Nemo, giờ mới chân chính gặp Cố Thành Kiêu, hắn ta trêu chọc: “Thủ trưởng Cố, đẹp trai thế không làm diễn viên tiếc thật đấy” Hắn ta vừa dứt lời thì ghế tù xung điện khiến hắn ta co giật.
Sa Khôn chửi: “Đ. mẹ, Cố Thành Kiêu, tốt nhất mày đừng để tạo trốn thoát, nếu không, tạo không tha cho mày đầu!”
Lại một trận điện giật, thời gian lâu hơn lúc nãy, kéo dài đến khi hắn ta khóc lóc xin tha mới ngừng.
Nhìn gã đàn ông sống vất vưởng như kiến, Cố Thành Kiêu lạnh mặt, không có ý thương hại. Anh đứng đó giống Diêm Vương, lời nói như thẩm phán: “Đương nhiên tôi không để anh trốn thoát, Sa Khôn, chúng ta tính nợ mới lẫn nợ cũ đi.”
Có nợ cũ nữa à? Sa Khôn không hiểu ý Cố Thành Kiêu là gì. Nhưng có hiểu thì sao, hắn ta cũng không thể phản kháng.
Lúc đầu, Cố Thành Kiêu hỏi hắn ta mấy điều về Chú Tư giống như thường ngày. Câu trả lời của hắn ta cũng chỉ có hai chữ - Không biết.
Sau đó, Cố Thành Kiêu đứng dậy, đôi mắt sầu nhìn thẳng Sa Khôn, ngữ điệu càng nghiêm khắc. Anh đi thẳng vào vấn đề bằng lời lẽ bị tráng: “Sáu năm trước, ở vùng nông thôn xa xôi của Hán Trung Thiểm Tây đã xảy ra vụ án cưỡng hiếp phụ nữ. Hôm sau, ngôi nhà kia bị cháy, một nhà bảy người chết trong biển lửa, trong đó có ba bé trai, thảm án trả thù này là anh làm?”
Sa Khôn ngơ ngác ngồi đó, khí thế của Cố Thành Kiêu quá mạnh mẽ, dù cách tường thủy tinh cũng không cản được làn sóng xung kích kia. Hơn nữa, dường như không chỉ Cố Thành Kiêu mà những quân nhân kia cũng đều bừng bừng khí thế ép người.
Sa Khốn từ từ nhớ lại, nói: “Sáu năm trước hả, không nhớ, có thể đúng, mà cũng có thể không...”
Cố Thành Kiêu đập xuống nút phát điện, đè rất lâu.
“A...” Sa Khôn co giật, nếu không bị trói trên ghế tù thì hắn ta đã lăn lộn xuống đất rồi. Hắn ta kêu thảm thiết đau đớn xin tha, nhưng mặt Cố Thành Kiêu vẫn u ám không buông tay.
Sau khi bị điện giật liên tục 40 giây, cuối cùng Sa Khốn không chịu nổi nữa: “Tao nói, tao nói... tao nói...”
Ánh mắt của Cố Thành Kiêu lạnh bằng: “Nói đi.”
“Nơi mày nói là quê quán của Phạm Dương Mộc đúng không?”
Cố Thành Kiêu và các chiến sĩ ở đây lập tức chú ý, tập trung tinh thần chờ Sa Khốn nói. Vụ thảm án này không chỉ là nỗi đau của Phạm Dương Mộc mà còn là nỗi đau của tất cả chiến sĩ của Đội đặc nhiệm, đặc biệt là các chiến sĩ đã từng cùng sát cánh kề vai chiến đấu với Phạm Dương Mộc.
Tay chân Sa Khôn run rẩy, ngồi ổn định xong hắn ta mới từ từ mở miệng: “Chuyện này không phải tao làm, là Chú Tự làm”
Cố Thành Kiêu cảnh cáo: “Anh nên biết ở đây không được nói dối!”
“Sáu năm trước tạo vốn chẳng được lão già coi trọng. Tao đang ở Việt Nam làm lưu manh đầu đường xó chợ, sao đến Thiểm Tây giết người phóng hỏa được?”
“Sao anh biết là Chú Tư làm?”
“Sau này, lão già bảo tao làm mấy việc, cũng nghe được vài thủ đoạn của ông ta, cái này mà thảm gì? “Chỉ nghe nói thôi sao? Có chứng cứ gì không?”
Sa Khôn buông tay: “Không, bọn chúng thường thiêu cháy tất cả, không lưu lại gì. Nếu có, giờ bọn mày còn hỏi tao chắc.”
Phạn Phạn vừa mới đến, Lâm Thiển không nhịn nổi tò mò, đuôi mày câu hồn, hỏi bằng giọng chế nhạo: “Chúc tiểu thư, hôm qua có nhìn trúng chàng nào chưa?”
Phạn Phạn cũng đang định nhắc tới chuyện này, cho nên hai cô gái chụm đầu lại thì thầm.
Phạn Phạn: “Tớ thấy hôm qua mọi người trò chuyện hăng say lắm, nhưng chẳng có chàng nào chủ động tìm tớ cả, câu nói có chán không chứ?”
Lâm Thiển: “Thế cậu vừa ý ai không?”
Phạn Phạn: “Ai cũng ok hết.”
Lâm Thiển liếc cổ bạn: “Khẩu vị lớn nhỉ, ai cũng muốn thử?”
Phạn Phạn: “Không thử sao biết tính cách hai người có hợp không, kích cỡ có vừa không? Anh nào tìm tớ cũng được hết, nhưng mà chẳng có một mống”
Lâm Thiển: “Chuyện này sao tùy tiện được? Với lại theo tớ biết, sau khi về đơn vị là cấm dùng điện thoại. Cậu chờ đi, cuối tuần chắc có tin tới đó”
Phạn Phạn: “Giờ chỉ đành chờ thôi.”
Phạn Phạn là cô nàng mũm mĩm yêu đời, chỉ cần được ăn là chẳng có chuyện phiền não. Luôn tự xưng là cao thủ tình trường nhưng thực tế cô nàng chẳng có mảnh tình vắt vai.
Thi thoảng Phạn Phạn nói chuyện rất sắc rất tục nhưng cô nàng cũng như Lâm Thiển khi xưa, chỉ lý luận suông, không có hành động thực tế.
Hỏi cô nàng thích ăn gì, cô nàng sẽ nói một tràng dài khiến bạn trợn mắt há mồm mới thôi. Nhưng hỏi cô nàng vừa ý anh nào, thật sự cô nàng mù tịt.
Phạn Phạn cười mờ ám nói với Lâm Thiển: “Tớ tải mấy bộ phim cấp ba lưu lại trong notebook này, Cố thiếu phu nhân có muốn học hỏi không?”
“Xéo ngay!... Lát gửi qua mail cho tớ”
“Hê hê, ok.”
Tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang, sau khi Cố Thành Kiêu về đơn vị trả phép thì lao vào vụ án của Sa Khổn ngay.
Cố Thành Kiêu gặp lại Sa Khôn trong phòng giam.
Nhà giam của Đội đặc nhiệm Dã Lang và nhà giam của cục cảnh sát bên ngoài là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tên nhà giam của Đội đặc nhiệm tràn đầy ý thơ, Hồ Điệp Cốc.
Hồ Điệp Cốc là nơi chuyên giam giữ và thẩm vấn tội phạm đặc biệt nghiêm trọng cũng như những quân nhân bán nước phản quang. Nghe nói ở đó có hình phạt cực kỳ tàn khốc, có thể phá hủy tất cả ý chí của con người, người đi vào sẽ không còn mang đi ra. Nghe nói sâu trong Hồ Điệp Cốc chính là điện Diêm Vương.
Dù là tin vỉa hè, nhưng không có lửa sao có khói, ắt phải có nguyên nhân rồi. Chỉ có người đi vào thì mới biết được.
Sa Khôn của bây giờ rất giống với Sa Khôn trong ấn tượng của Cố Thành Kiêu. Hắn ta không còn mập mạp như thời Tạ Trung, gầy trơ xương, má thì hóp, lưng thì còng, chân cẳng thì cà nhắc, phải có hai chiến sĩ đỡ thì hắn ta mới đi đường được.
Ba tháng thôi mà Sa Khôn từ một thanh niên trai tráng đã biến thành lão già gầy còm.
Đây là kiệt tác của Hồ Điệp Cốc.
Sa Khôn ngồi xuống ghế tù, ánh mắt trống rỗng dại ra. Hắn ta nhìn tốp quân nhân ngồi ở trước mặt cách lớp kính thủy tinh giống như thường ngày.
Hắn ta thoáng nhìn rồi ngơ ngác ngồi đó, miệng lải nhải: “Bọn mày ngày nào cũng hỏi tao mấy thứ đó, muốn hỏi đến lúc nào? Chi bằng bắn tạo chết cho rồi?”
Không ai đáp lại.
Thình lình Cố Thành Kiêu lên tiếng: “Anh Khôn, đã lâu không gặp”
Ánh mắt dại ra của Sa Khôn chợt trừng lớn, cơ thể vốn ỉu xìu lại căng cứng, thẳng người, nhìn lão Đại trong đám quân nhân đó bằng ánh mắt sắc bén.
“Cố Thành Kiêu?” Sa Khôn kinh ngạc gọi tên anh.
“Đúng, là tôi.”
Lúc trước, Sa Khôn thấy Cố Thành Kiêu dưới dáng vẻ của Nemo, giờ mới chân chính gặp Cố Thành Kiêu, hắn ta trêu chọc: “Thủ trưởng Cố, đẹp trai thế không làm diễn viên tiếc thật đấy” Hắn ta vừa dứt lời thì ghế tù xung điện khiến hắn ta co giật.
Sa Khôn chửi: “Đ. mẹ, Cố Thành Kiêu, tốt nhất mày đừng để tạo trốn thoát, nếu không, tạo không tha cho mày đầu!”
Lại một trận điện giật, thời gian lâu hơn lúc nãy, kéo dài đến khi hắn ta khóc lóc xin tha mới ngừng.
Nhìn gã đàn ông sống vất vưởng như kiến, Cố Thành Kiêu lạnh mặt, không có ý thương hại. Anh đứng đó giống Diêm Vương, lời nói như thẩm phán: “Đương nhiên tôi không để anh trốn thoát, Sa Khôn, chúng ta tính nợ mới lẫn nợ cũ đi.”
Có nợ cũ nữa à? Sa Khôn không hiểu ý Cố Thành Kiêu là gì. Nhưng có hiểu thì sao, hắn ta cũng không thể phản kháng.
Lúc đầu, Cố Thành Kiêu hỏi hắn ta mấy điều về Chú Tư giống như thường ngày. Câu trả lời của hắn ta cũng chỉ có hai chữ - Không biết.
Sau đó, Cố Thành Kiêu đứng dậy, đôi mắt sầu nhìn thẳng Sa Khôn, ngữ điệu càng nghiêm khắc. Anh đi thẳng vào vấn đề bằng lời lẽ bị tráng: “Sáu năm trước, ở vùng nông thôn xa xôi của Hán Trung Thiểm Tây đã xảy ra vụ án cưỡng hiếp phụ nữ. Hôm sau, ngôi nhà kia bị cháy, một nhà bảy người chết trong biển lửa, trong đó có ba bé trai, thảm án trả thù này là anh làm?”
Sa Khôn ngơ ngác ngồi đó, khí thế của Cố Thành Kiêu quá mạnh mẽ, dù cách tường thủy tinh cũng không cản được làn sóng xung kích kia. Hơn nữa, dường như không chỉ Cố Thành Kiêu mà những quân nhân kia cũng đều bừng bừng khí thế ép người.
Sa Khốn từ từ nhớ lại, nói: “Sáu năm trước hả, không nhớ, có thể đúng, mà cũng có thể không...”
Cố Thành Kiêu đập xuống nút phát điện, đè rất lâu.
“A...” Sa Khôn co giật, nếu không bị trói trên ghế tù thì hắn ta đã lăn lộn xuống đất rồi. Hắn ta kêu thảm thiết đau đớn xin tha, nhưng mặt Cố Thành Kiêu vẫn u ám không buông tay.
Sau khi bị điện giật liên tục 40 giây, cuối cùng Sa Khốn không chịu nổi nữa: “Tao nói, tao nói... tao nói...”
Ánh mắt của Cố Thành Kiêu lạnh bằng: “Nói đi.”
“Nơi mày nói là quê quán của Phạm Dương Mộc đúng không?”
Cố Thành Kiêu và các chiến sĩ ở đây lập tức chú ý, tập trung tinh thần chờ Sa Khốn nói. Vụ thảm án này không chỉ là nỗi đau của Phạm Dương Mộc mà còn là nỗi đau của tất cả chiến sĩ của Đội đặc nhiệm, đặc biệt là các chiến sĩ đã từng cùng sát cánh kề vai chiến đấu với Phạm Dương Mộc.
Tay chân Sa Khôn run rẩy, ngồi ổn định xong hắn ta mới từ từ mở miệng: “Chuyện này không phải tao làm, là Chú Tự làm”
Cố Thành Kiêu cảnh cáo: “Anh nên biết ở đây không được nói dối!”
“Sáu năm trước tạo vốn chẳng được lão già coi trọng. Tao đang ở Việt Nam làm lưu manh đầu đường xó chợ, sao đến Thiểm Tây giết người phóng hỏa được?”
“Sao anh biết là Chú Tư làm?”
“Sau này, lão già bảo tao làm mấy việc, cũng nghe được vài thủ đoạn của ông ta, cái này mà thảm gì? “Chỉ nghe nói thôi sao? Có chứng cứ gì không?”
Sa Khôn buông tay: “Không, bọn chúng thường thiêu cháy tất cả, không lưu lại gì. Nếu có, giờ bọn mày còn hỏi tao chắc.”
Danh sách chương