“Anh cố ý!” Lâm Thiển quá tức, bóp cổ, cào ngực anh, đá hai chân, vô cùng tức giận.
“Được rồi được rồi, anh xóa là được mà.”
“Không được, phải đăng tấm hình đẹp để chứng minh rõ ràng”
“Được rồi, được rồi, nghe em hết được chưa?”
Hai người chui vào chăn, đầu chạm đầu, vai kề vai, cùng nhau lướt điện thoại.
Lâm Thiển cầm điện thoại của Cố Thành Kiêu, bấm vào vòng bạn bè của anh. Dưới tấm hình kiểu 9 ô được bình luận rất náo nhiệt.
Đa số mọi người đều bình luận là “oai phong, chỉ có người cá biệt như Tống Cảnh Du mới ghi là “Ê, tôi đính chính hộ chị dâu nha, chị dâu trẻ trung xinh đẹp, đáng yêu hào phóng, hiền hậu đảm đang, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, học thức uyên bác, tài năng vượt trội, duyên dáng thướt tha, trước không ai sánh về sau không ai bằng, không xấu thế đâu.”
Lâm Thiển vừa đọc vừa cười nắc nẻ: “Cuối cùng cũng có anh em nói đúng sự thật.”
“Miệng lưỡi dẻo quẹo em cũng tin hả?”
Lâm Thiển liếc xéo anh, quăng một câu: “Câm miệng!”
Cố Thành Kiêu giống như cô vợ bị ức hiếp, ngậm miệng không nói.
Lâm Thiển xóa bức ảnh 9 ô đi, sau đó mở album ra: “Chu choa, hóa ra anh chụp nhiều tấm em đẹp thế này, sao không cho em biết?”
Quả thật anh chụp cô rất nhiều ở những lúc cô không hay biết.
Có tấm cố ngủ, nằm trên sofa đọc sách, xem TV, tấm thì viết bài trên bàn, tấm thì ngắm cảnh bên cửa sổ, còn có cả tẩm lúc cố đánh răng, miệng đầy bọt kem làm trò trước gương...
“Anh thấy tấm nào đẹp?”
“Anh thấy tấm nào cũng đẹp hết, nhưng mà...” Cố Thành Kiêu say đắm nhìn cô, làm nóng tại cô bằng giọng nói siêu trầm: “Anh thấy không tấm nào đẹp bằng người thật cả”
“...” Chu choa má ơi, lời âu yếm cấp cao này quá trêu người mà, anh thật sự thay đổi nhiều vậy sao? Có thể cho em chuẩn bị tâm lý chút được không? Bỗng nhiên Cố Thành Kiêu chỉ vào tấm ảnh màu vàng làm chủ đạo: “Tấm này đi, đẹp này.”
Lâm Thiển bấm vào tấm ảnh, phóng to lên. Đó là tấm ảnh được chụp dưới tán cây bạch quả vào mùa thu năm ngoái. Màu vàng mờ ảo là bối cảnh, Lâm Thiển nổi bật trong tấm ảnh đó, áo khoác trắng, tóc ngắn lòa xòa, ngũ quan tinh xảo, nụ cười thanh tú đơn thuần. Bố cục của tấm ảnh này đơn giản nhưng lại trang nhã và xinh đẹp.
Cố Thành Kiêu vẫn còn nhớ như in hình ảnh của ngày hôm ấy. Mỗi lần nhớ tới anh đều bị dáng vẻ của cô lúc đó mê mẩn.
Lâm Thiển cũng thích tấm này, nhanh chóng đưa điện thoại cho anh: “Nhanh, anh nhanh đăng tấm này đi”
“Em đăng cũng được mà”
“Anh đăng mới có thành ý chứ.”
“Vợ bảo
Cố Thành Kiêu lắc đầu, cầm điện thoại, chọn bức ảnh này theo ý cô, hơn nữa còn kèm theo dòng chữ tôi phải đăng”
Ảnh vừa được đăng lên thì thu hút hàng loạt bình luận chỉ trong hai phút.
Tổng Cảnh Du
“Hóa ra lão Đại cũng có lúc đầu hàng trước uy hiếp”
Ngụy Nam
“Lão Đại, đừng ngược cấu thế chứ?
Cao Kỳ Khâm
“Chị dâu oai phong”
Trịnh Tử Tuấn
“Chị dâu oai phong +1”
Thẩm Tự An
“Mọi người ngủ ngon, mình ôm vợ ngủ đây”
Vì thế, mọi người lại rút giận lên Thẩm Tự An, lên tiếng phê phán Thẩm Tự An trong phần bình của Cố Thành Kiêu. Họ tập hợp thành đội ngũ ngay ngắn để lại lời nhắn “Khinh bỉ lão Thẩm”
Lâm Thiển thấy lời nhắn của họ trong vòng bạn bè thì vừa tức vừa cười. Hóa ra những anh lính nghiêm túc đó cũng đáng yêu thế, thích thật.
**
*
Tháng 4 ở đại học B là thời điểm đẹp nhất trong năm. Hàng hoa nơi sân trường đều nở rộ, đua nhau khoe sắc, đẹp không tả xiết.
Rừng anh đào ở đại học B rất nổi tiếng. Vào mùa anh đào nở rộ, chẳng những người dân ở nơi đây đến, mà ngay cả du khách xa xôi nghe danh cũng sẽ tìm đến.
Sáng sớm, Lâm Thiển ngồi trên “xe chuyên dụng của Cố thiếu phu nhân” đến trường.
Sau khi cô quay đầu về bờ, quyết chí học hành thì nhiệm vụ chiếm chỗ ngồi liền rơi xuống đầu cô.
Cô là người đầu tiên đến lớp học, lớp học vắng tanh, cô tha hồ ngồi.
Lát sau, giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa sau: “Lâm Thiển”.
Lâm Thiển quay lại, ngạc nhiên cười: “A, Trương Yến, cậu tới học hả?”
Trương Yến tươi cười bước vào, nhưng cũng không che được vết sẹo ghê rợn trên mặt cô ấy. Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiển: “Ừ, mình ở phòng kế bên, đi ngang qua đây thấy cậu nên vào trò chuyện mấy câu”
Lâm Thiển cố gắng không chú ý đến vết sẹo trên gương mặt ấy: “Cậu đỡ hơn chưa?”
Trương Yến hơi cúi đầu: “Như cậu thấy đó, ngoài cái sẹo này ra thì mọi thứ đều ổn cả.”
Lâm Thiển thở dài tiếc nuối: “Có thể chữa được không?”
“Bác sĩ nói có thể cố gắng chữa trị, đến nghỉ hè phải làm giải phẫu nữa. Muốn không nhìn thấy là điều không thể rồi.”
Lâm Thiển nhìn cô bạn nói: “Trương Yến, cậu thay đổi rất nhiều, khác hoàn toàn hồi đó. Mình không nói đến diện mạo, cậu hiểu mà”
Hồi đó, Trương Yến được mọi người gọi là cô bé dễ thương, thích màu hồng phấn, mặc màu hồng, trang điểm cũng màu hồng, nói chuyện thì ông à õng ẹo. Sau khi trải qua biến cố, cô ấy đã trầm tĩnh điềm đạm hơn nhiều, phong cách ăn mặc cũng giản dị hơn.
Mà Lâm Thiển lại thấy phong cách này rất hợp với Trương Yến.
Trương Yến gật đầu: “Ừ, mình không thể mãi sống trong cổ tích được, là cậu nói đó”
Lâm Thiển cười ngại ngùng: “Ha ha ha...”
“Giờ mình không nghĩ gì cả, chỉ muốn học hành cho tốt. Mình biết ai cũng nói sau lưng mình hết, nhưng chẳng sao cả.”
“Ừ, học hành tốt là quan trọng nhất. Miệng của người ta, chẳng ai quản được, mình luôn nghĩ thế đó”
Các bạn học lần lượt vào lớp, Trương Yến ngồi một lát rồi đi. Cô ấy không che giấu, thoải mái đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác.
Lâm Thiển nghe thấy phía sau có bạn nữ đang bàn tán. Họ thì thầm nói: “Đó là Trương Yến hả, mình cứ nghĩ cậu ấy thôi học rồi. Cậu ấy còn mặt mũi đi học, mình phục cậu ấy sát đất”
“Nếu mình là cậu ấy, mình đã tìm chỗ không người tự sát rồi”
“Đại khái có người thích kéo dài hơi tàn thôi.”
“Haizz, cậu ấy cũng đáng thương lắm. Chuyện ầm ĩ thế, ai cũng biết cậu ấy bị bắt cóc và cưỡng hiếp, còn bị hủy dung, sau này có tên đàn ông nào cần cậu ấy nữa đâu?”
“Đều là số phận cả. Cậu nhìn Lâm Thiển kìa, bị bao nuôi, ngoại tình, người thứ ba. Quá khứ bẩn còn tẩy trắng được, vẫn xinh đẹp mỹ lệ như thường, càng sống càng thánh nữ, giống như có thần trợ giúp vậy đó”
Lâm Thiển không nghe nổi nữa, nhưng bạn học với nhau, cô cũng không muốn gây sự. Cho nên cô quay đầu lại, liếc cô ta bằng ánh mắt rất độc ác.
Cô bạn đó sửng sốt, phát run lật đật ngậm miệng lại.
Có vài người miệng tiện thế đó!
“Được rồi được rồi, anh xóa là được mà.”
“Không được, phải đăng tấm hình đẹp để chứng minh rõ ràng”
“Được rồi, được rồi, nghe em hết được chưa?”
Hai người chui vào chăn, đầu chạm đầu, vai kề vai, cùng nhau lướt điện thoại.
Lâm Thiển cầm điện thoại của Cố Thành Kiêu, bấm vào vòng bạn bè của anh. Dưới tấm hình kiểu 9 ô được bình luận rất náo nhiệt.
Đa số mọi người đều bình luận là “oai phong, chỉ có người cá biệt như Tống Cảnh Du mới ghi là “Ê, tôi đính chính hộ chị dâu nha, chị dâu trẻ trung xinh đẹp, đáng yêu hào phóng, hiền hậu đảm đang, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, học thức uyên bác, tài năng vượt trội, duyên dáng thướt tha, trước không ai sánh về sau không ai bằng, không xấu thế đâu.”
Lâm Thiển vừa đọc vừa cười nắc nẻ: “Cuối cùng cũng có anh em nói đúng sự thật.”
“Miệng lưỡi dẻo quẹo em cũng tin hả?”
Lâm Thiển liếc xéo anh, quăng một câu: “Câm miệng!”
Cố Thành Kiêu giống như cô vợ bị ức hiếp, ngậm miệng không nói.
Lâm Thiển xóa bức ảnh 9 ô đi, sau đó mở album ra: “Chu choa, hóa ra anh chụp nhiều tấm em đẹp thế này, sao không cho em biết?”
Quả thật anh chụp cô rất nhiều ở những lúc cô không hay biết.
Có tấm cố ngủ, nằm trên sofa đọc sách, xem TV, tấm thì viết bài trên bàn, tấm thì ngắm cảnh bên cửa sổ, còn có cả tẩm lúc cố đánh răng, miệng đầy bọt kem làm trò trước gương...
“Anh thấy tấm nào đẹp?”
“Anh thấy tấm nào cũng đẹp hết, nhưng mà...” Cố Thành Kiêu say đắm nhìn cô, làm nóng tại cô bằng giọng nói siêu trầm: “Anh thấy không tấm nào đẹp bằng người thật cả”
“...” Chu choa má ơi, lời âu yếm cấp cao này quá trêu người mà, anh thật sự thay đổi nhiều vậy sao? Có thể cho em chuẩn bị tâm lý chút được không? Bỗng nhiên Cố Thành Kiêu chỉ vào tấm ảnh màu vàng làm chủ đạo: “Tấm này đi, đẹp này.”
Lâm Thiển bấm vào tấm ảnh, phóng to lên. Đó là tấm ảnh được chụp dưới tán cây bạch quả vào mùa thu năm ngoái. Màu vàng mờ ảo là bối cảnh, Lâm Thiển nổi bật trong tấm ảnh đó, áo khoác trắng, tóc ngắn lòa xòa, ngũ quan tinh xảo, nụ cười thanh tú đơn thuần. Bố cục của tấm ảnh này đơn giản nhưng lại trang nhã và xinh đẹp.
Cố Thành Kiêu vẫn còn nhớ như in hình ảnh của ngày hôm ấy. Mỗi lần nhớ tới anh đều bị dáng vẻ của cô lúc đó mê mẩn.
Lâm Thiển cũng thích tấm này, nhanh chóng đưa điện thoại cho anh: “Nhanh, anh nhanh đăng tấm này đi”
“Em đăng cũng được mà”
“Anh đăng mới có thành ý chứ.”
“Vợ bảo
Cố Thành Kiêu lắc đầu, cầm điện thoại, chọn bức ảnh này theo ý cô, hơn nữa còn kèm theo dòng chữ tôi phải đăng”
Ảnh vừa được đăng lên thì thu hút hàng loạt bình luận chỉ trong hai phút.
Tổng Cảnh Du
“Hóa ra lão Đại cũng có lúc đầu hàng trước uy hiếp”
Ngụy Nam
“Lão Đại, đừng ngược cấu thế chứ?
Cao Kỳ Khâm
“Chị dâu oai phong”
Trịnh Tử Tuấn
“Chị dâu oai phong +1”
Thẩm Tự An
“Mọi người ngủ ngon, mình ôm vợ ngủ đây”
Vì thế, mọi người lại rút giận lên Thẩm Tự An, lên tiếng phê phán Thẩm Tự An trong phần bình của Cố Thành Kiêu. Họ tập hợp thành đội ngũ ngay ngắn để lại lời nhắn “Khinh bỉ lão Thẩm”
Lâm Thiển thấy lời nhắn của họ trong vòng bạn bè thì vừa tức vừa cười. Hóa ra những anh lính nghiêm túc đó cũng đáng yêu thế, thích thật.
**
*
Tháng 4 ở đại học B là thời điểm đẹp nhất trong năm. Hàng hoa nơi sân trường đều nở rộ, đua nhau khoe sắc, đẹp không tả xiết.
Rừng anh đào ở đại học B rất nổi tiếng. Vào mùa anh đào nở rộ, chẳng những người dân ở nơi đây đến, mà ngay cả du khách xa xôi nghe danh cũng sẽ tìm đến.
Sáng sớm, Lâm Thiển ngồi trên “xe chuyên dụng của Cố thiếu phu nhân” đến trường.
Sau khi cô quay đầu về bờ, quyết chí học hành thì nhiệm vụ chiếm chỗ ngồi liền rơi xuống đầu cô.
Cô là người đầu tiên đến lớp học, lớp học vắng tanh, cô tha hồ ngồi.
Lát sau, giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa sau: “Lâm Thiển”.
Lâm Thiển quay lại, ngạc nhiên cười: “A, Trương Yến, cậu tới học hả?”
Trương Yến tươi cười bước vào, nhưng cũng không che được vết sẹo ghê rợn trên mặt cô ấy. Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiển: “Ừ, mình ở phòng kế bên, đi ngang qua đây thấy cậu nên vào trò chuyện mấy câu”
Lâm Thiển cố gắng không chú ý đến vết sẹo trên gương mặt ấy: “Cậu đỡ hơn chưa?”
Trương Yến hơi cúi đầu: “Như cậu thấy đó, ngoài cái sẹo này ra thì mọi thứ đều ổn cả.”
Lâm Thiển thở dài tiếc nuối: “Có thể chữa được không?”
“Bác sĩ nói có thể cố gắng chữa trị, đến nghỉ hè phải làm giải phẫu nữa. Muốn không nhìn thấy là điều không thể rồi.”
Lâm Thiển nhìn cô bạn nói: “Trương Yến, cậu thay đổi rất nhiều, khác hoàn toàn hồi đó. Mình không nói đến diện mạo, cậu hiểu mà”
Hồi đó, Trương Yến được mọi người gọi là cô bé dễ thương, thích màu hồng phấn, mặc màu hồng, trang điểm cũng màu hồng, nói chuyện thì ông à õng ẹo. Sau khi trải qua biến cố, cô ấy đã trầm tĩnh điềm đạm hơn nhiều, phong cách ăn mặc cũng giản dị hơn.
Mà Lâm Thiển lại thấy phong cách này rất hợp với Trương Yến.
Trương Yến gật đầu: “Ừ, mình không thể mãi sống trong cổ tích được, là cậu nói đó”
Lâm Thiển cười ngại ngùng: “Ha ha ha...”
“Giờ mình không nghĩ gì cả, chỉ muốn học hành cho tốt. Mình biết ai cũng nói sau lưng mình hết, nhưng chẳng sao cả.”
“Ừ, học hành tốt là quan trọng nhất. Miệng của người ta, chẳng ai quản được, mình luôn nghĩ thế đó”
Các bạn học lần lượt vào lớp, Trương Yến ngồi một lát rồi đi. Cô ấy không che giấu, thoải mái đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác.
Lâm Thiển nghe thấy phía sau có bạn nữ đang bàn tán. Họ thì thầm nói: “Đó là Trương Yến hả, mình cứ nghĩ cậu ấy thôi học rồi. Cậu ấy còn mặt mũi đi học, mình phục cậu ấy sát đất”
“Nếu mình là cậu ấy, mình đã tìm chỗ không người tự sát rồi”
“Đại khái có người thích kéo dài hơi tàn thôi.”
“Haizz, cậu ấy cũng đáng thương lắm. Chuyện ầm ĩ thế, ai cũng biết cậu ấy bị bắt cóc và cưỡng hiếp, còn bị hủy dung, sau này có tên đàn ông nào cần cậu ấy nữa đâu?”
“Đều là số phận cả. Cậu nhìn Lâm Thiển kìa, bị bao nuôi, ngoại tình, người thứ ba. Quá khứ bẩn còn tẩy trắng được, vẫn xinh đẹp mỹ lệ như thường, càng sống càng thánh nữ, giống như có thần trợ giúp vậy đó”
Lâm Thiển không nghe nổi nữa, nhưng bạn học với nhau, cô cũng không muốn gây sự. Cho nên cô quay đầu lại, liếc cô ta bằng ánh mắt rất độc ác.
Cô bạn đó sửng sốt, phát run lật đật ngậm miệng lại.
Có vài người miệng tiện thế đó!
Danh sách chương