Cố Thành Kiêu tin hắn ta không dám nói dối, nhưng cũng tin hắn ta biết được rất nhiều chuyện.
“Sao anh biết người đó là Phạm Dương Mộc?” Lúc nằm vùng, không ai lấy tên thật, nhưng Sa Khổn lại biết tên thật của Phạm Dương Mộc.
Chân Sa Khốn run lẩy bẩy, điện giật càng làm hắn ta đau đớn. Đầu gối hắn bị thương, giờ càng thêm đau như bị nghiền xương ép cốt.
Sau đó, hắn ta lại nói ra một tin đáng sợ hơn: “Lão Phạm luôn làm việc cho lão già kia.
Cố Thành Kiêu: “...”
Mọi người ở đây: “...”
Sau khi kinh ngạc, Ngụy Nam nóng nảy chửi thô tục: “Mẹ mày, thêu dệt cũng phải có logic chứ. Không lẽ mày sẽ làm việc cho kẻ thù không đợi trời chung hả?”
Nhiệm vụ cuối cùng của Phạm Dương Mộc chỉ kéo dài được nửa năm, sau đó không có tin tức gì nữa. Thông qua các phương thức liên lạc ngầm và tìm kiếm, tổng bộ cũng không tìm ra được manh mối. Nếu anh ta đã hi sinh, thì anh ta hi sinh thân mình vì đất nước. Nếu còn sống, lại không liên lạc với tổng bộ, thế thì anh ta phải mang tội danh “phản quốc”
“Lão Đại, lời Sa Khốn nói không tin được. Ba tháng qua không moi được tin tức nào có ích cả, toàn nói bậy nói bạ thôi.”
Các chiến hữu đều gật đầu, Ngụy Nam nói cũng đúng.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu liếc nhìn Sa Khốn như xẻo thịt cắt da: “Lần cuối anh thấy Phạm Dương Mộc là lúc nào?”
Sa Khốn nhíu mày, như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gắng sức nói: “Trước khi tao tới thành phố B, hình như hơn một năm rồi.”
“Anh khẳng định người anh gặp là Phạm Dương Mộc?”
Sa Khôn máy móc gật đầu.
Cố Thành Kiêu nheo mắt, lại lạnh giọng hỏi: “Anh khẳng định Phạm Dương Mộc anh thấy chính là Phạm Dương Mộc của 7 người nhà họ Phạm chết trong biển lửa ở Hán Trung Thiểm Tây?”
Sa Khôn từ từ ngẩng đầu, lại gật đầu lần nữa.
Cố Thành Kiêu cứng người.
Ngụy Nam nổi điên cầm roi da vọt vào phòng thẩm vấn, đánh liên tục vào Sa Khốn đang ngồi trên ghế tù.
Sa Khôn vô thức giơ tay ra đỡ, Roi đánh vào mu bàn tay hắn, thịt da bong tróc, đau đến mức hắn ta la hét thảm thiết.
Tống Cảnh Du sợ Ngụy Nam đánh chết người, vội vàng ngăn cản: “Đủ rồi, đủ rồi, đánh nữa, hắn sẽ chết”
“Ông đây phải đập chết nó!” Ngụy Nam tức điên hét to, càng dùng sức: “Chơi bọn tao hả, còn muốn bôi nhọ người của tao, thú chó đẻ này nên chết đi!”
Tổng Cảnh Du ôm cánh tay Ngụy Nam, cộng với hai người bên cạnh giúp đỡ mới ngăn được Ngụy Nam.
Tổng Cảnh Du nói: “Nam à, bình tĩnh đi, lão Đại còn ở đây, lão Đại phân biệt được. Chúng ta đều muốn đánh chết hắn, đừng làm tay dơ bẩn vì loại người này, pháp luật sẽ trừng trị hắn.”
Lúc này Sa Khôn chỉ thở thoi thóp, cánh tay mặt mũi đầy máu, nhìn rất ghê tởm.
Có ai ngờ được, một anh Khôn cách đây không lâu còn quát tháo mắng chửi đàn em giờ lại thế này:
Tống Cảnh Du sợ xảy ra chuyện, nhìn Sa Khôn rồi hỏi: “Lão Đại, có cần gọi Ninh Trí Viễn đến không?”
Cố Thành Kiêu đồng ý, nhưng sự tàn bạo trong mắt vẫn không giảm bớt.
Trên đường về, Lý Bất Ngôn lái xe. Thấy sắc mặt thủ trưởng là cậu ta biết ngay hôm nay không hỏi được gì, cũng thức thời im lặng.
Cố Thành Kiêu, Ngụy Nam, Tổng Cảnh Du ngồi ở đằng sau, đóng cửa sổ thông với buồng điều khiển lại. Nơi này là phòng họp kín nhỏ.
Sắc mặt mọi người đều khó coi.
Cố Thành Kiêu thoáng nhìn họ rồi hỏi: “Hai người thấy lời Sa Khôn nói tin được bao nhiêu?”
Ngụy Nam đã bình tĩnh lại, sắc mặt u ám, khuôn mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng, giọng nói nặng nề: “Tôi thà tin Dương Mộc đã hi sinh” Chứ không muốn tiếp nhận tin anh đã phản bội, không thể tiếp nhận nổi. Đây là lời Ngụy Nam kìm nén không nói ra miệng.
Ánh mắt Cố Thành Kiêu sắc bén nhìn Tống Cảnh Du. Tống Cảnh Du cũng là tay súng bắn tỉa, có lẽ nghề giống nhau nên họ có sự ăn ý lạ kỳ, khiến cho khả năng suy xét vấn đề của họ bao quát hơn người khác nhiều. Cho nên, nhiều khi anh nguyện ý nghe thử suy nghĩ của Tổng Cảnh Du có giống với anh hay không.
Tống Cảnh Du im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Có lẽ, Sa Khôn chỉ đang tăng giá trị lợi dụng của mình”
Cố Thành Kiêu sáng mắt, quả nhiên, họ đúng là ăn ý với nhau.
Tổng Cảnh Du thấy ánh mắt cho phép của lão Đại thì nói bạo hơn: “Chúng ta thẩm vấn Sa Khôn ba tháng rồi, nhưng không hỏi được gì. Tôi nghĩ 80% là hắn ta không biết gì cả. Mà người không biết thì không còn giá trị lợi dụng. Nói thẳng thì bọn bắt cóc bắt cóc con tin, con tin không còn giá trị thì bọn bắt cóc sẽ làm gì?”
“Giết con tin!” Ngụy Nam đáp.
“Đúng vậy! Chắc Sa Khôn thường làm chuyện này, cho nên hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của giá trị lợi dụng. Có lẽ hắn cho rằng chỉ cần để chúng ta thấy hắn có giá trị lợi dụng thì tạm thời hắn có thể tránh được pháp luật chế tài. Cho nên lúc lão Đại hỏi chuyện nhà Dương Mộc, hắn mới trả lời thế. Tôi thấy phải suy xét lại lời hắn nói. Nhưng tôi có thể xác định, vụ án giết cả nhà Dương Mộc chính là hành động trả thù của Tam Giác Vàng. Điều này cho thấy Sa Khôn biết rõ những chuyện này là vì có lẽ hắn chính là người tham dự. Chẳng qua lâu quá rồi, chúng ta không có đủ chứng cứ, nên hắn mới có thể bịa lý do chối tội” Nói đến đây thì Tống Cảnh Du im lặng, nhìn Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu: “Nói tiếp đi”
Tống Cảnh Du hít sâu, phân tích: “Lão Đại, trước đây anh luôn nghi ngờ nội bộ bên ta có nội gián, nhưng điều tra thế nào cũng không ra đúng không? Có lẽ, không phải nội bộ ta có nội gián mà là nội gián bên ta đang ở chỗ khác.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, điều Tống Cảnh Du nói chính là điều anh nghĩ, nhưng anh không muốn đoán như thế mà thôi.
Ngụy Nam nghe mà mông lung, vội vàng hỏi: “Nói thế là sao hả Kinh Ngư? Nói rõ ràng đi”
“Lão Đại, chắc anh cũng đã nghĩ rồi, nên mới không ép hỏi Sa Khôn nữa. Nếu không với tình hình lúc nãy, chúng ta càng ép thì Sa Khôn sẽ càng nói nhiều hơn. Tại sao mỗi lần chúng ta hành động, Chú Tư đều chạy thoát, hơn nữa sau khi chạy thoát thì không để lại chút manh mối nào. Rõ ràng đây là thủ đoạn phản trinh sát, đối phương rất am hiểu cách hoạt động của chúng ta. Nếu trong chúng ta có nội gián, có lẽ không chỉ để một mình Chú Tư chạy thoát đầu. Cuối cùng Dương Mộc sống hay chết, tôi tạm thời giữ nguyên ý kiến”
Cố Thành Kiêu hít sâu, trong đầu luôn nhớ lại lời chị dâu đã nói trước khi nhảy lầu – Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chị không tin Dương Mộc đã chết, trừ khi các cậu đưa xác anh ấy đến trước mặt tôi.
Vì những lời trăn trối trước khi chết của chị dâu mà Cố Thành Kiêu vẫn không từ bỏ, luôn tìm kiếm Dương Mộc. Nhưng 5 năm qua, giống như mò kim đáy bể.
Anh mãi mãi vẫn không đánh thức được người giả vờ ngủ, và anh vĩnh viễn cũng không tìm được người cố tình tránh né anh.
Cố Thành Kiêu rơi vào trầm tư...
“Sao anh biết người đó là Phạm Dương Mộc?” Lúc nằm vùng, không ai lấy tên thật, nhưng Sa Khổn lại biết tên thật của Phạm Dương Mộc.
Chân Sa Khốn run lẩy bẩy, điện giật càng làm hắn ta đau đớn. Đầu gối hắn bị thương, giờ càng thêm đau như bị nghiền xương ép cốt.
Sau đó, hắn ta lại nói ra một tin đáng sợ hơn: “Lão Phạm luôn làm việc cho lão già kia.
Cố Thành Kiêu: “...”
Mọi người ở đây: “...”
Sau khi kinh ngạc, Ngụy Nam nóng nảy chửi thô tục: “Mẹ mày, thêu dệt cũng phải có logic chứ. Không lẽ mày sẽ làm việc cho kẻ thù không đợi trời chung hả?”
Nhiệm vụ cuối cùng của Phạm Dương Mộc chỉ kéo dài được nửa năm, sau đó không có tin tức gì nữa. Thông qua các phương thức liên lạc ngầm và tìm kiếm, tổng bộ cũng không tìm ra được manh mối. Nếu anh ta đã hi sinh, thì anh ta hi sinh thân mình vì đất nước. Nếu còn sống, lại không liên lạc với tổng bộ, thế thì anh ta phải mang tội danh “phản quốc”
“Lão Đại, lời Sa Khốn nói không tin được. Ba tháng qua không moi được tin tức nào có ích cả, toàn nói bậy nói bạ thôi.”
Các chiến hữu đều gật đầu, Ngụy Nam nói cũng đúng.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu liếc nhìn Sa Khốn như xẻo thịt cắt da: “Lần cuối anh thấy Phạm Dương Mộc là lúc nào?”
Sa Khốn nhíu mày, như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gắng sức nói: “Trước khi tao tới thành phố B, hình như hơn một năm rồi.”
“Anh khẳng định người anh gặp là Phạm Dương Mộc?”
Sa Khôn máy móc gật đầu.
Cố Thành Kiêu nheo mắt, lại lạnh giọng hỏi: “Anh khẳng định Phạm Dương Mộc anh thấy chính là Phạm Dương Mộc của 7 người nhà họ Phạm chết trong biển lửa ở Hán Trung Thiểm Tây?”
Sa Khôn từ từ ngẩng đầu, lại gật đầu lần nữa.
Cố Thành Kiêu cứng người.
Ngụy Nam nổi điên cầm roi da vọt vào phòng thẩm vấn, đánh liên tục vào Sa Khốn đang ngồi trên ghế tù.
Sa Khôn vô thức giơ tay ra đỡ, Roi đánh vào mu bàn tay hắn, thịt da bong tróc, đau đến mức hắn ta la hét thảm thiết.
Tống Cảnh Du sợ Ngụy Nam đánh chết người, vội vàng ngăn cản: “Đủ rồi, đủ rồi, đánh nữa, hắn sẽ chết”
“Ông đây phải đập chết nó!” Ngụy Nam tức điên hét to, càng dùng sức: “Chơi bọn tao hả, còn muốn bôi nhọ người của tao, thú chó đẻ này nên chết đi!”
Tổng Cảnh Du ôm cánh tay Ngụy Nam, cộng với hai người bên cạnh giúp đỡ mới ngăn được Ngụy Nam.
Tổng Cảnh Du nói: “Nam à, bình tĩnh đi, lão Đại còn ở đây, lão Đại phân biệt được. Chúng ta đều muốn đánh chết hắn, đừng làm tay dơ bẩn vì loại người này, pháp luật sẽ trừng trị hắn.”
Lúc này Sa Khôn chỉ thở thoi thóp, cánh tay mặt mũi đầy máu, nhìn rất ghê tởm.
Có ai ngờ được, một anh Khôn cách đây không lâu còn quát tháo mắng chửi đàn em giờ lại thế này:
Tống Cảnh Du sợ xảy ra chuyện, nhìn Sa Khôn rồi hỏi: “Lão Đại, có cần gọi Ninh Trí Viễn đến không?”
Cố Thành Kiêu đồng ý, nhưng sự tàn bạo trong mắt vẫn không giảm bớt.
Trên đường về, Lý Bất Ngôn lái xe. Thấy sắc mặt thủ trưởng là cậu ta biết ngay hôm nay không hỏi được gì, cũng thức thời im lặng.
Cố Thành Kiêu, Ngụy Nam, Tổng Cảnh Du ngồi ở đằng sau, đóng cửa sổ thông với buồng điều khiển lại. Nơi này là phòng họp kín nhỏ.
Sắc mặt mọi người đều khó coi.
Cố Thành Kiêu thoáng nhìn họ rồi hỏi: “Hai người thấy lời Sa Khôn nói tin được bao nhiêu?”
Ngụy Nam đã bình tĩnh lại, sắc mặt u ám, khuôn mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng, giọng nói nặng nề: “Tôi thà tin Dương Mộc đã hi sinh” Chứ không muốn tiếp nhận tin anh đã phản bội, không thể tiếp nhận nổi. Đây là lời Ngụy Nam kìm nén không nói ra miệng.
Ánh mắt Cố Thành Kiêu sắc bén nhìn Tống Cảnh Du. Tống Cảnh Du cũng là tay súng bắn tỉa, có lẽ nghề giống nhau nên họ có sự ăn ý lạ kỳ, khiến cho khả năng suy xét vấn đề của họ bao quát hơn người khác nhiều. Cho nên, nhiều khi anh nguyện ý nghe thử suy nghĩ của Tổng Cảnh Du có giống với anh hay không.
Tống Cảnh Du im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Có lẽ, Sa Khôn chỉ đang tăng giá trị lợi dụng của mình”
Cố Thành Kiêu sáng mắt, quả nhiên, họ đúng là ăn ý với nhau.
Tổng Cảnh Du thấy ánh mắt cho phép của lão Đại thì nói bạo hơn: “Chúng ta thẩm vấn Sa Khôn ba tháng rồi, nhưng không hỏi được gì. Tôi nghĩ 80% là hắn ta không biết gì cả. Mà người không biết thì không còn giá trị lợi dụng. Nói thẳng thì bọn bắt cóc bắt cóc con tin, con tin không còn giá trị thì bọn bắt cóc sẽ làm gì?”
“Giết con tin!” Ngụy Nam đáp.
“Đúng vậy! Chắc Sa Khôn thường làm chuyện này, cho nên hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của giá trị lợi dụng. Có lẽ hắn cho rằng chỉ cần để chúng ta thấy hắn có giá trị lợi dụng thì tạm thời hắn có thể tránh được pháp luật chế tài. Cho nên lúc lão Đại hỏi chuyện nhà Dương Mộc, hắn mới trả lời thế. Tôi thấy phải suy xét lại lời hắn nói. Nhưng tôi có thể xác định, vụ án giết cả nhà Dương Mộc chính là hành động trả thù của Tam Giác Vàng. Điều này cho thấy Sa Khôn biết rõ những chuyện này là vì có lẽ hắn chính là người tham dự. Chẳng qua lâu quá rồi, chúng ta không có đủ chứng cứ, nên hắn mới có thể bịa lý do chối tội” Nói đến đây thì Tống Cảnh Du im lặng, nhìn Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu: “Nói tiếp đi”
Tống Cảnh Du hít sâu, phân tích: “Lão Đại, trước đây anh luôn nghi ngờ nội bộ bên ta có nội gián, nhưng điều tra thế nào cũng không ra đúng không? Có lẽ, không phải nội bộ ta có nội gián mà là nội gián bên ta đang ở chỗ khác.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, điều Tống Cảnh Du nói chính là điều anh nghĩ, nhưng anh không muốn đoán như thế mà thôi.
Ngụy Nam nghe mà mông lung, vội vàng hỏi: “Nói thế là sao hả Kinh Ngư? Nói rõ ràng đi”
“Lão Đại, chắc anh cũng đã nghĩ rồi, nên mới không ép hỏi Sa Khôn nữa. Nếu không với tình hình lúc nãy, chúng ta càng ép thì Sa Khôn sẽ càng nói nhiều hơn. Tại sao mỗi lần chúng ta hành động, Chú Tư đều chạy thoát, hơn nữa sau khi chạy thoát thì không để lại chút manh mối nào. Rõ ràng đây là thủ đoạn phản trinh sát, đối phương rất am hiểu cách hoạt động của chúng ta. Nếu trong chúng ta có nội gián, có lẽ không chỉ để một mình Chú Tư chạy thoát đầu. Cuối cùng Dương Mộc sống hay chết, tôi tạm thời giữ nguyên ý kiến”
Cố Thành Kiêu hít sâu, trong đầu luôn nhớ lại lời chị dâu đã nói trước khi nhảy lầu – Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chị không tin Dương Mộc đã chết, trừ khi các cậu đưa xác anh ấy đến trước mặt tôi.
Vì những lời trăn trối trước khi chết của chị dâu mà Cố Thành Kiêu vẫn không từ bỏ, luôn tìm kiếm Dương Mộc. Nhưng 5 năm qua, giống như mò kim đáy bể.
Anh mãi mãi vẫn không đánh thức được người giả vờ ngủ, và anh vĩnh viễn cũng không tìm được người cố tình tránh né anh.
Cố Thành Kiêu rơi vào trầm tư...
Danh sách chương