Năm người của phòng xã núi Phất Thủy bình luận năm bài chế nghệ của xã Thanh Phổ, cùng một đề bài nên đánh giá phân loại cao thấp cũng khá dễ.
Ngoại trừ Phạm Văn Nhược vẫn giữ thái độ im lặng, bốn người còn lại đều cho rằng bài văn với cách phá đề “ Quân xa thận vu gián tiên, minh kỳ gián chi tâm nhi dĩ “ là thành thục lão luyện thanh nhã nhất.
Phạm Văn Nhược cũng đã xem quyển chế nghệ này, bài văn bát cổ này vế đối tuy không cầu kỳ nhưng phân tích rõ ràng sâu sắc, cùng với bài văn trước “đại úy dân trí” tuy cách diễn đạt khác nhau nhưng đều hay như nhau, hiển nhiên là bài này do Trương Nguyên làm. Phạm Văn Nhược không chịu bình luận. Kim Lang Chi đưa cho Phạm Văn Nhược năm cuốn, nói:
- Phạm huynh đánh giá xếp hạng đi.
Phạm Văn Nhược là minh chủ của phòng xã núi Phất Thủy, lại là cử nhân duy nhất trong bọn họ, đương nhiên là phải trưng cầu ý kiến của gã.
Phạm Văn Nhược lắc đầu nói:
- Các huynh đệ cứ đánh giá là được, không cần hỏi ta.
Nói rồi gã cau mày nhìn cây trúc bên hồ, không hiểu trong bụng đang nghĩ gì.
Kim Lang Chi biết tâm trạng Phạm Văn Nhược không tốt, cũng không tiện hỏi nhiều, cùng ba người kia đánh giá lại năm cuốn chế nghệ rồi giao lại cho Dương Thạch Hương.
Dương Thạch Hương cũng đưa năm cuốn mà Thanh Phổ xã đã bình luân xong cho Kim Lang Chi.
Kim Lang Chi nhìn qua rồi đến bên Phạm Văn Nhược nói:
- Phạm huynh xem đi, bài chế nghệ của huynh cũng được Thanh Phổ xã bình là thứ nhất.
Kim Lang Chi đương nhiên biết rõ bút tích của Phạm Văn Nhược.
Phạm Văn Nhược nhìn vào lời bình luận ở cuối bài văn, rồi lại đọc lời bình trong bốn bài văn bát cổ khác, liền mời Dương Thạch Hương tới và hỏi:
- Dương huynh, những lời bình này đều là bút tích của Dương huynh phải không? Dương Thạch Hương vừa rồi cũng nhìn thấy chế nghệ của Trương Nguyên được phòng xã núi Phất Thủy bình là thứ nhất, cười nói:
- Không dám, đây đều là lời bình của Trương công tử.
Phạm Văn Nhược gật đầu một cái, lại hỏi Dương Thạch Hương:
Ngoại trừ Phạm Văn Nhược vẫn giữ thái độ im lặng, bốn người còn lại đều cho rằng bài văn với cách phá đề “ Quân xa thận vu gián tiên, minh kỳ gián chi tâm nhi dĩ “ là thành thục lão luyện thanh nhã nhất.
Phạm Văn Nhược cũng đã xem quyển chế nghệ này, bài văn bát cổ này vế đối tuy không cầu kỳ nhưng phân tích rõ ràng sâu sắc, cùng với bài văn trước “đại úy dân trí” tuy cách diễn đạt khác nhau nhưng đều hay như nhau, hiển nhiên là bài này do Trương Nguyên làm. Phạm Văn Nhược không chịu bình luận. Kim Lang Chi đưa cho Phạm Văn Nhược năm cuốn, nói:
- Phạm huynh đánh giá xếp hạng đi.
Phạm Văn Nhược là minh chủ của phòng xã núi Phất Thủy, lại là cử nhân duy nhất trong bọn họ, đương nhiên là phải trưng cầu ý kiến của gã.
Phạm Văn Nhược lắc đầu nói:
- Các huynh đệ cứ đánh giá là được, không cần hỏi ta.
Nói rồi gã cau mày nhìn cây trúc bên hồ, không hiểu trong bụng đang nghĩ gì.
Kim Lang Chi biết tâm trạng Phạm Văn Nhược không tốt, cũng không tiện hỏi nhiều, cùng ba người kia đánh giá lại năm cuốn chế nghệ rồi giao lại cho Dương Thạch Hương.
Dương Thạch Hương cũng đưa năm cuốn mà Thanh Phổ xã đã bình luân xong cho Kim Lang Chi.
Kim Lang Chi nhìn qua rồi đến bên Phạm Văn Nhược nói:
- Phạm huynh xem đi, bài chế nghệ của huynh cũng được Thanh Phổ xã bình là thứ nhất.
Kim Lang Chi đương nhiên biết rõ bút tích của Phạm Văn Nhược.
Phạm Văn Nhược nhìn vào lời bình luận ở cuối bài văn, rồi lại đọc lời bình trong bốn bài văn bát cổ khác, liền mời Dương Thạch Hương tới và hỏi:
- Dương huynh, những lời bình này đều là bút tích của Dương huynh phải không? Dương Thạch Hương vừa rồi cũng nhìn thấy chế nghệ của Trương Nguyên được phòng xã núi Phất Thủy bình là thứ nhất, cười nói:
- Không dám, đây đều là lời bình của Trương công tử.
Phạm Văn Nhược gật đầu một cái, lại hỏi Dương Thạch Hương:
Danh sách chương