Mục Chân Chân đang đứng bên ngoài Tuý Liên lâu thì nhìn thấy cha nhảy lên con thuyền nọ, con thuyền cứ trôi theo dòng nước.
Mục Chân Chân cũng không để ý, thời gian cha nàng ở ngoài khá nhiều, ở nhà ít, nhưng lần này theo thiếu gia tới Thanh Phổ, thì cha con nàng mới có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
Kỹ nữ trên lầu không biết đang hát khúc gì, chỉ nghe vọng lại tiếng cười lớn.
Mục Chân Chân lắng nghe, hình như không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia. Mục Chân Chân thầm nghĩ:
- Nếu phu nhân biết chuyện thiếu gia uống rượu ở bên ngoài thế này, nhất định sẽ trách mắng thiếu gia.
Rồi nàng cười nhẹ, nghĩ bụng cô gia cũng ở bên ngoài đó thôi, đại tiểu thư biết chuyện cũng sẽ mắng cô gia ư? Mấy người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi của phòng xã núi Phất Thủy ăn cơm trưa ở dưới lầu, lúc này ra đứng bên sông nói chuyện, thấy một nữ tỳ xinh đẹp vóc dáng cao ráo đứng dưới bóng cây liễu liền lại gần.
Họ biết tỳ nữ xinh đẹp này là người của Trương công tử ở Sơn Âm, nhưng chỉ là đến gần để nói chuyện phiếm mà thôi chứ không đùa giỡn chêu trọc gì, chắc không đến nỗi vi phạm vương pháp.
Mục Chân Chân không để ý tới những người này, mấy tên kia thấy bẽ mặt liền lảng đi vài bước, cười đùa kể chuyện trong phủ có tỳ nữ lẳng lơ thế nào, quyến rũ bọn chúng ra sao. Mục Chân Chân nghe rất khó chịu, vội tránh ra xa vài bước.
Chính lúc này chợt thấy một mụ người hầu to khỏe hớt hải chạy tới, vừa nhìn thấy Mục Chân Chân liền vội chạy qua nói:
- Ai do, không xong rồi, cha cô khi xuống thuyền không may trượt chân rơi xuống nước rồi, đang mò vớt tìm kiếm kia kìa, cô mau đi theo ta!
Nói rồi mụ kéo Mục Chân Chân chạy đi.
Mục Chân Chân mới nghe cũng thấy hoang mang, luống cuống chạy theo mụ người hầu kia. Nàng chạy nhanh, mụ ta không theo kịp nhưng lại cứ bám tay nàng không chịu buông, nói:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để ta dẫn cô đi, tự cô tìm không thấy được đâu.
Mụ dẫn Mục Chân Chân chạy ven theo bờ hồ khoảng chừng hơn nửa dặm, thì nghe thấy có người trên một con thuyền ở bên sông nói:
- Bên này, bên này.
Mụ hầu kia liền kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân cảm thấy không bình thường liền đứng lại hỏi:
Mục Chân Chân cũng không để ý, thời gian cha nàng ở ngoài khá nhiều, ở nhà ít, nhưng lần này theo thiếu gia tới Thanh Phổ, thì cha con nàng mới có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
Kỹ nữ trên lầu không biết đang hát khúc gì, chỉ nghe vọng lại tiếng cười lớn.
Mục Chân Chân lắng nghe, hình như không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia. Mục Chân Chân thầm nghĩ:
- Nếu phu nhân biết chuyện thiếu gia uống rượu ở bên ngoài thế này, nhất định sẽ trách mắng thiếu gia.
Rồi nàng cười nhẹ, nghĩ bụng cô gia cũng ở bên ngoài đó thôi, đại tiểu thư biết chuyện cũng sẽ mắng cô gia ư? Mấy người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi của phòng xã núi Phất Thủy ăn cơm trưa ở dưới lầu, lúc này ra đứng bên sông nói chuyện, thấy một nữ tỳ xinh đẹp vóc dáng cao ráo đứng dưới bóng cây liễu liền lại gần.
Họ biết tỳ nữ xinh đẹp này là người của Trương công tử ở Sơn Âm, nhưng chỉ là đến gần để nói chuyện phiếm mà thôi chứ không đùa giỡn chêu trọc gì, chắc không đến nỗi vi phạm vương pháp.
Mục Chân Chân không để ý tới những người này, mấy tên kia thấy bẽ mặt liền lảng đi vài bước, cười đùa kể chuyện trong phủ có tỳ nữ lẳng lơ thế nào, quyến rũ bọn chúng ra sao. Mục Chân Chân nghe rất khó chịu, vội tránh ra xa vài bước.
Chính lúc này chợt thấy một mụ người hầu to khỏe hớt hải chạy tới, vừa nhìn thấy Mục Chân Chân liền vội chạy qua nói:
- Ai do, không xong rồi, cha cô khi xuống thuyền không may trượt chân rơi xuống nước rồi, đang mò vớt tìm kiếm kia kìa, cô mau đi theo ta!
Nói rồi mụ kéo Mục Chân Chân chạy đi.
Mục Chân Chân mới nghe cũng thấy hoang mang, luống cuống chạy theo mụ người hầu kia. Nàng chạy nhanh, mụ ta không theo kịp nhưng lại cứ bám tay nàng không chịu buông, nói:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để ta dẫn cô đi, tự cô tìm không thấy được đâu.
Mụ dẫn Mục Chân Chân chạy ven theo bờ hồ khoảng chừng hơn nửa dặm, thì nghe thấy có người trên một con thuyền ở bên sông nói:
- Bên này, bên này.
Mụ hầu kia liền kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân cảm thấy không bình thường liền đứng lại hỏi:
Danh sách chương