A Nương thờ ơ.
Người hiểu ý của Hoàng thượng:
Hai bên mỗi người lùi một bước, dĩ hòa vi quý.
Tuy Ngọc Như và Bình An Hầu tội không thể tha, nhưng kẻ đầu sỏ lớn nhất vẫn đang ung dung ngồi trên ngai vàng.
Người sao có thể cam tâm?!
Giữa lúc im lặng, nội giám càng thêm sốt ruột:
"Người còn điều gì không hài lòng? Chúng ta có thể từ từ thương lượng…"
A Nương nhếch môi cười khinh miệt, cất cao giọng:
"Ta muốn Hoàng thượng hạ Chiếu tự trách mình.
Những anh hùng mang tiếng oan phải được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ."
Nội giám sợ đến mức gần như không dám nói.
Ngay lúc đó, chỉ nghe "cạch" một tiếng giòn tan.
Rồi một chuỗi Phật châu bằng phỉ thúy bị giật đứt, những hạt châu "lách tách" rơi đầy đất, lăn ra từ một nơi sâu hơn trong nhà lao.
Chính là chuỗi Phật châu mà Hoàng thượng ngày ngày cầm trên tay.
A Nương khẽ chắp tay về phía đó, rồi dẫn ta rời đi.
Ta biết, A Nương và Hoàng thượng đã đàm phán thất bại.
Nhưng ta không sợ.
A Nương nói, có những việc còn nặng nề hơn cả sinh mệnh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Nhưng con vẫn biết, nhất định phải làm.
13
Từ Đại Lý Tự ra, A Nương bị "mời" vào Hoàng cung.
Ta muốn đi theo, nhưng bị Cấm vệ quân chặn lại.
A Nương cười vẫy tay với ta:
"Về nhà đi.
A Nương không sao đâu."
Ta lo lắng đi đi lại lại, nhưng không biết phải làm sao.
Mãi đến đêm khuya, Nhữ Nam Vương Thế tử mới đến.
Hắn say đến mức bước chân không vững, được mấy tên tiểu đồng bảy tay tám chân dìu vào phòng ta.
Tiểu đồng không dám ở lại lâu, cúi đầu rời đi.
Người vừa đi, Thế tử đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt trong veo, không một chút men say.
Hắn khẽ nói:
"Mẫu thân nàng không sao.
Bệ hạ chỉ giữ người lại không cho đi, ăn mặc không thiếu thốn gì.
E là muốn trì hoãn chuyện này."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một lát, rồi cảm ơn hắn.
Thế tử dụi mắt:
"Ngủ đi, lần sau muốn ngủ ngon cũng không biết là khi nào nữa đâu."
Nhưng ta không ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện này càng kéo dài, càng bất lợi cho chúng ta.
Nhân chứng bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hoàng thượng tìm thấy.
Đến lúc đó mười phần thì có đến chín phần hắn sẽ cho người ám sát, hoặc mua chuộc.
Sau mấy ngày sự việc rơi vào bế tắc, đột nhiên xuất hiện một bước đột phá.
Chỉ có điều, cái giá phải trả là mạng sống của Hồng Phù.
Lúc Nhữ Nam Vương Thế tử báo tin cho ta, thì đã quá muộn.
Ta thất thần chạy đến đầu phố Trường An, mấy tên Cấm vệ quân đang lau dọn mặt đất.
Máu tươi loang lổ bốc lên mùi tanh nồng, khiến người ta buồn nôn.
Ta mơ hồ nghe thấy Thế tử đang kể lại sự việc bên tai mình.
Hồng Phù chiếm lấy đài kể chuyện của người ta.
Đứng trên đó kể chuyện.
Nàng kể về Tiêu Diễn, kể về A Nương.
Kể về Thiệu Gia Quân một lòng quả cảm, kể về chàng trai trẻ tuổi bỏ mình nơi đất khách quê người.
Nàng kể trời đất bất nhân, kể hoàng quyền như núi.
Kể về dân chúng mạng sống như cỏ rác, kể về vị đế vương một tay che trời.
Mãi đến khi Cấm vệ quân kéo đến, dùng loạn đao c.h.é.m nát nàng.
Nàng vẫn mỉm cười với đông đảo khán giả bên dưới, hét lên câu cuối cùng:
"Ngày nào cỏ cây che lấp núi cao? Ngày nào nước chảy nhấn chìm thuyền nan!"
14
Đốm lửa nhỏ, cuối cùng cũng thiêu rụi cánh đồng.
Ban đầu, là các học trò Thái học.
Họ bất chấp sự đàn áp của Cấm vệ quân, hô vang "Công đạo ở lòng người".
Sau đó, là dân chúng tầng lớp dưới.
Thuế má tăng liên tục vốn đã khiến lòng người bất ổn.
Họ mang theo suy nghĩ "Dù thế nào cũng không thể tệ hơn bây giờ", gia nhập vào đoàn diễu hành của Thái học.
Còn có những văn thần không muốn giữ im lặng, những võ tướng bị đế vương nghi kỵ.
Hoàng thượng cuối cùng cũng không thể im lặng được nữa.
Hắn buộc phải thả A Nương rời khỏi Hoàng cung.
Sau đó, trong đại lễ tế trời, công khai xét xử lại vụ án cũ.
Thật ra cũng chẳng có gì để xét xử.
Nhân chứng do A Nương tìm đến vừa xuất hiện, mặt Hoàng thượng đã đen lại.
Đó chính là nội giám tâm phúc năm đó hắn cử đi uy h.i.ế.p Ngọc Văn Thành.
Sau này bị hắn ban cho một chén rượu độc để diệt khẩu.
Ai ngờ tên tâm phúc mạng lớn, giữ lại được một hơi thở, trốn thoát được, thay tên đổi họ.
Mãi đến gần đây, mới bị người của A Nương tìm thấy.
Nhân chứng ngay tại chỗ kể lại đoạn quá khứ bị chôn vùi đó.
Ngọc Văn Thành là do Hoàng thượng sai khiến.
Chủ ý là do Bình An Hầu bày cho Hoàng thượng.
Tiêu Diễn c.h.ế.t oan uổng, binh quyền của Thiệu Gia Quân bị Hoàng thượng uy h.i.ế.p thu hồi.
Tất cả những điều vô lý này, chỉ vì sự nghi kỵ vô cớ của đế vương.
Nội giám trong tay còn giữ lại thủ dụ năm đó của Hoàng thượng.
Người hiểu ý của Hoàng thượng:
Hai bên mỗi người lùi một bước, dĩ hòa vi quý.
Tuy Ngọc Như và Bình An Hầu tội không thể tha, nhưng kẻ đầu sỏ lớn nhất vẫn đang ung dung ngồi trên ngai vàng.
Người sao có thể cam tâm?!
Giữa lúc im lặng, nội giám càng thêm sốt ruột:
"Người còn điều gì không hài lòng? Chúng ta có thể từ từ thương lượng…"
A Nương nhếch môi cười khinh miệt, cất cao giọng:
"Ta muốn Hoàng thượng hạ Chiếu tự trách mình.
Những anh hùng mang tiếng oan phải được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ."
Nội giám sợ đến mức gần như không dám nói.
Ngay lúc đó, chỉ nghe "cạch" một tiếng giòn tan.
Rồi một chuỗi Phật châu bằng phỉ thúy bị giật đứt, những hạt châu "lách tách" rơi đầy đất, lăn ra từ một nơi sâu hơn trong nhà lao.
Chính là chuỗi Phật châu mà Hoàng thượng ngày ngày cầm trên tay.
A Nương khẽ chắp tay về phía đó, rồi dẫn ta rời đi.
Ta biết, A Nương và Hoàng thượng đã đàm phán thất bại.
Nhưng ta không sợ.
A Nương nói, có những việc còn nặng nề hơn cả sinh mệnh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Nhưng con vẫn biết, nhất định phải làm.
13
Từ Đại Lý Tự ra, A Nương bị "mời" vào Hoàng cung.
Ta muốn đi theo, nhưng bị Cấm vệ quân chặn lại.
A Nương cười vẫy tay với ta:
"Về nhà đi.
A Nương không sao đâu."
Ta lo lắng đi đi lại lại, nhưng không biết phải làm sao.
Mãi đến đêm khuya, Nhữ Nam Vương Thế tử mới đến.
Hắn say đến mức bước chân không vững, được mấy tên tiểu đồng bảy tay tám chân dìu vào phòng ta.
Tiểu đồng không dám ở lại lâu, cúi đầu rời đi.
Người vừa đi, Thế tử đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt trong veo, không một chút men say.
Hắn khẽ nói:
"Mẫu thân nàng không sao.
Bệ hạ chỉ giữ người lại không cho đi, ăn mặc không thiếu thốn gì.
E là muốn trì hoãn chuyện này."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một lát, rồi cảm ơn hắn.
Thế tử dụi mắt:
"Ngủ đi, lần sau muốn ngủ ngon cũng không biết là khi nào nữa đâu."
Nhưng ta không ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện này càng kéo dài, càng bất lợi cho chúng ta.
Nhân chứng bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hoàng thượng tìm thấy.
Đến lúc đó mười phần thì có đến chín phần hắn sẽ cho người ám sát, hoặc mua chuộc.
Sau mấy ngày sự việc rơi vào bế tắc, đột nhiên xuất hiện một bước đột phá.
Chỉ có điều, cái giá phải trả là mạng sống của Hồng Phù.
Lúc Nhữ Nam Vương Thế tử báo tin cho ta, thì đã quá muộn.
Ta thất thần chạy đến đầu phố Trường An, mấy tên Cấm vệ quân đang lau dọn mặt đất.
Máu tươi loang lổ bốc lên mùi tanh nồng, khiến người ta buồn nôn.
Ta mơ hồ nghe thấy Thế tử đang kể lại sự việc bên tai mình.
Hồng Phù chiếm lấy đài kể chuyện của người ta.
Đứng trên đó kể chuyện.
Nàng kể về Tiêu Diễn, kể về A Nương.
Kể về Thiệu Gia Quân một lòng quả cảm, kể về chàng trai trẻ tuổi bỏ mình nơi đất khách quê người.
Nàng kể trời đất bất nhân, kể hoàng quyền như núi.
Kể về dân chúng mạng sống như cỏ rác, kể về vị đế vương một tay che trời.
Mãi đến khi Cấm vệ quân kéo đến, dùng loạn đao c.h.é.m nát nàng.
Nàng vẫn mỉm cười với đông đảo khán giả bên dưới, hét lên câu cuối cùng:
"Ngày nào cỏ cây che lấp núi cao? Ngày nào nước chảy nhấn chìm thuyền nan!"
14
Đốm lửa nhỏ, cuối cùng cũng thiêu rụi cánh đồng.
Ban đầu, là các học trò Thái học.
Họ bất chấp sự đàn áp của Cấm vệ quân, hô vang "Công đạo ở lòng người".
Sau đó, là dân chúng tầng lớp dưới.
Thuế má tăng liên tục vốn đã khiến lòng người bất ổn.
Họ mang theo suy nghĩ "Dù thế nào cũng không thể tệ hơn bây giờ", gia nhập vào đoàn diễu hành của Thái học.
Còn có những văn thần không muốn giữ im lặng, những võ tướng bị đế vương nghi kỵ.
Hoàng thượng cuối cùng cũng không thể im lặng được nữa.
Hắn buộc phải thả A Nương rời khỏi Hoàng cung.
Sau đó, trong đại lễ tế trời, công khai xét xử lại vụ án cũ.
Thật ra cũng chẳng có gì để xét xử.
Nhân chứng do A Nương tìm đến vừa xuất hiện, mặt Hoàng thượng đã đen lại.
Đó chính là nội giám tâm phúc năm đó hắn cử đi uy h.i.ế.p Ngọc Văn Thành.
Sau này bị hắn ban cho một chén rượu độc để diệt khẩu.
Ai ngờ tên tâm phúc mạng lớn, giữ lại được một hơi thở, trốn thoát được, thay tên đổi họ.
Mãi đến gần đây, mới bị người của A Nương tìm thấy.
Nhân chứng ngay tại chỗ kể lại đoạn quá khứ bị chôn vùi đó.
Ngọc Văn Thành là do Hoàng thượng sai khiến.
Chủ ý là do Bình An Hầu bày cho Hoàng thượng.
Tiêu Diễn c.h.ế.t oan uổng, binh quyền của Thiệu Gia Quân bị Hoàng thượng uy h.i.ế.p thu hồi.
Tất cả những điều vô lý này, chỉ vì sự nghi kỵ vô cớ của đế vương.
Nội giám trong tay còn giữ lại thủ dụ năm đó của Hoàng thượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương