Trước bằng chứng sắt đá, Hoàng thượng lại bật cười ha hả:
"Thiệu Tịch à Thiệu Tịch, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.
Nhưng dù ngươi tìm được bằng chứng thì sao chứ?
Từ xưa đến nay đế vương chính là trời, sự thật, có thật sự quan trọng không?"
Nói rồi, hắn vung tay.
Cấm vệ quân mai phục xung quanh, liền dưới sự chỉ huy của Nhữ Nam Vương kéo đến vây quanh.
A Nương ánh mắt khinh miệt tột cùng:
"Bệ hạ đây là muốn diệt khẩu sao?"
Hoàng thượng nở một nụ cười âm hiểm:
"Chỉ là làm một cuộc thanh trừng cho đất nước của Trẫm mà thôi."
15
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ xa vọng lại tiếng thiết kỵ vang rền.
Đó là "Thiệu Gia Quân" từng một lòng trung nghĩa, vì nước đổ máu.
Khi Ngoại công làm Kiệu Tịch Nhan cho A Nương, đã lén giấu một con dấu vào trong.
Bị ta và A Nương gỡ ra.
Đó là ấn tín riêng của Thiệu tướng quân mà tất cả thuộc hạ đều nhận ra.
Dựa vào ấn tín này, A Nương một lần nữa triệu tập thuộc hạ cũ, khoác áo giáp, cầm thương.
Châu báu ngọc ngà trên Kiệu Tịch Nhan đều được tháo xuống bán đi, sung vào quân phí.
Trước khi xuất phát, ta từng hỏi A Nương:
"Bao nhiêu năm rồi, họ còn hưởng ứng lời kêu gọi của Người không?"
A Nương cười cười:
"Họ sẽ có.
Non sông đã biến dạng, thiết kỵ sẽ đạp nát sơn hà, tái tạo linh hồn Đại Tề."
Vị đế vương già nua lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Hắn thật sự cảm nhận được mình đã mất hết lòng dân, vận số đã tận.
Ngay lúc này, Nhữ Nam Vương bước đến trước mặt hắn.
Hoàng thượng mắt sáng lên:
"Ái khanh, ngươi cai quản Cấm vệ quân.
Thay Trẫm tru diệt phản tặc!
Sau khi thành công, ngươi sẽ là Nhiếp Chính Vương một người dưới, vạn người trên!"
Nhữ Nam Vương cười cười, từ xa trao đổi một ánh mắt với A Nương.
Ta nghe thấy A Nương khẽ nói một tiếng:
"Đa tạ."
Cùng lúc đó, đầu của Hoàng thượng bay lên không trung.
Như một thước phim quay chậm, thu hút mọi ánh nhìn.
Rồi chiếc đầu cao ngạo đó, lăn lóc trên đất bụi.
Hoàng thượng c.h.ế.t rồi.
Bị Nhữ Nam Vương g.i.ế.c chết.
16
Dù sao đi nữa, g.i.ế.c vua là tội lớn.
Nhữ Nam Vương ngay sau đó bị bắt giam.
Tiền triều hậu cung cãi nhau ầm ĩ.
Không biết có phải do làm nhiều chuyện thất đức quá không, mà Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa có con nối dõi.
Thế nên "ai sẽ là hoàng đế kế tiếp" trở thành vấn đề quan trọng.
Cuối cùng, A Nương, người nắm giữ Thiệu Gia Quân, lại tiếp quản Cấm vệ quân, trở thành ứng cử viên sáng giá.
Cũng có đại thần phản đối: Nữ tử làm đế vương, không hợp lễ nghi.
Nhưng không còn cách nào khác, tiếng tăm của A Nương quá lớn, lại nắm giữ một nửa binh quyền Đại Tề.
Cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc ngai vàng đó, trở thành nữ đế đầu tiên của triều đại.
Bình An Hầu bị A Nương thẳng tay ban cho hình phạt lăng trì.
Ngọc Như thì bị phán lưu đày đến nơi giá rét khổ cực.
Nhữ Nam Vương bị phế làm thường dân, coi như đã đặt một dấu chấm hết cho cái c.h.ế.t của tiên đế.
Nhưng ngày A Nương đến Vương phủ đón ta vào cung, ta đã nghe được cuộc đối thoại của họ.
"Nhữ Nam Vương, những năm qua đa tạ ngài."
"Không cần cảm ơn, ngươi biết ta không phải vì ngươi, thật ra ta vẫn rất ghét ngươi."
"Ta biết… nhưng dù sao cũng là ngài gánh tội g.i.ế.c vua."
"Không sao, ngươi đã chuẩn bị cho ta sản nghiệp lớn ở Giang Nam rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai."
Trước khi chia tay, Nhữ Nam Vương Thế tử lại đến gặp ta một lần.
Hắn nói với ta, Nhữ Nam Vương và A Nương thật ra đã ngầm hiểu ý nhau.
Nhiều năm qua cha con họ hành động hoang đường, đối đầu với A Nương.
Cũng chỉ là để Hoàng thượng tin tưởng Nhữ Nam Vương, từ đó nắm quyền kiểm soát Cấm vệ quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cảm thấy mình nên cảm ơn và xin lỗi.
Nếu không phải vì chúng ta, cha con họ cũng sẽ không mất đi tước vị, chỉ có thể làm một phú ông ở Giang Nam.
Nhưng ta còn chưa kịp nảy sinh tình cảm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Nhữ Nam Vương Thế tử đã dúi cho ta một cái chum bạch ngọc to bằng bàn tay, rồi co giò bỏ chạy.
Ta cúi đầu nhìn, khóe miệng co giật:
Trong chum nước là một con rùa con.
Đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ta.
Từ xa vọng lại tiếng nói vô tâm vô phế của Thế tử:
"Không nghe không nghe, rùa niệm kinh ha ha ha ha!"
17
Nhiều năm sau, A Nương truyền ngôi cho ta.
Lại qua nhiều năm nữa, ta truyền ngôi cho con trai mình.
Rồi ta và A Nương, người đã già đến mức tai hơi nghễnh ngãng, cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng.
A Nương hôm nay tinh thần rất tốt.
Người lẩm bẩm kể lại rất nhiều chuyện:
"Không ngờ Nhữ Nam Vương kinh doanh cũng có tài đấy.
Giống cây hắn mang về từ hải ngoại, một năm có thể thu hoạch hai vụ lận.
Bây giờ nhà nhà dân chúng đều có của ăn của để, thật tốt.
Cũng không uổng công năm đó chúng ta liều mạng tranh đấu…"
Ta đắp lại chiếc chăn cho A Nương:
"A Nương, thịnh thế ngày nay, công của Người không nhỏ."
A Nương cười cười:
"Thật ra ấy à.
Năm đó A Nương vốn chỉ muốn đòi một sự công bằng.
Nhưng họ không cho…
Ta biết làm sao đây? Ta đành phải tranh giành chiếc ngai vàng đó."
Giọng A Nương ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Một nụ cười đọng lại trên khóe môi Người.
Liệu trong giấc mơ của người, người có còn gặp được thiếu niên lang năm nào không?.
Ngoại truyện
Lão tử trước đây là Nhữ Nam Vương.
Bây giờ là phú hộ giàu nhất Giang Nam.
Luôn có người hỏi ta, năm đó vì sao lại giúp Thiệu Tịch.
Chẳng lẽ là tình yêu?
Yêu cái con khỉ!
Nếu không phải vì tên khốn Tiêu Diễn đó, ai thèm quan tâm Thiệu Tịch sống c.h.ế.t thế nào?
Năm đó ta và Tiêu Diễn là huynh đệ tốt nhất.
Hắn từng chịu đòn thay ta, ta từng gánh tội thay hắn.
Năm đó trước khi hắn ra trận, ta hiếm khi dạt dào tình cảm dặn dò hắn:
"Chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi cẩn thận nhiều vào."
Hắn kinh ngạc đến biến sắc:
"Sao ngươi biết Thiệu Tịch tặng ta một cái mặt dây chuyền kiếm?!
Đẹp lắm đó!"
Ta…
Cút đi!
Trước khi đi hắn tiện miệng nói:
"Nếu Thiệu Tịch về trước ta, ngươi giúp ta bảo vệ nàng ấy một chút.
Nàng ấy tính tình lương thiện, đừng để người ta bắt nạt."
À đúng rồi, đúng rồi.
Kiểu lương thiện một nhát đao người ngựa đều tan tác ấy.
Ta vừa tiện miệng đồng ý, vừa thầm nghĩ tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Nhưng ta không ngờ, thằng nhóc này nó thật sự không trở về!
Ta biết làm sao đây?
Chuyện mình đã hứa, khóc cũng phải làm!
May mà… ta đã làm được.
Nhiều năm sau, ta dựa vào bia mộ của Tiêu Diễn, lười biếng vươn vai một cái:
"Đi đây!
Huynh đệ, lời hứa đời này đã thực hiện.
Ngày sau suối vàng gặp lại, ngươi phải mời ta một chén rượu tạ ơn đấy nhé."
(Hết)
"Thiệu Tịch à Thiệu Tịch, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi.
Nhưng dù ngươi tìm được bằng chứng thì sao chứ?
Từ xưa đến nay đế vương chính là trời, sự thật, có thật sự quan trọng không?"
Nói rồi, hắn vung tay.
Cấm vệ quân mai phục xung quanh, liền dưới sự chỉ huy của Nhữ Nam Vương kéo đến vây quanh.
A Nương ánh mắt khinh miệt tột cùng:
"Bệ hạ đây là muốn diệt khẩu sao?"
Hoàng thượng nở một nụ cười âm hiểm:
"Chỉ là làm một cuộc thanh trừng cho đất nước của Trẫm mà thôi."
15
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ xa vọng lại tiếng thiết kỵ vang rền.
Đó là "Thiệu Gia Quân" từng một lòng trung nghĩa, vì nước đổ máu.
Khi Ngoại công làm Kiệu Tịch Nhan cho A Nương, đã lén giấu một con dấu vào trong.
Bị ta và A Nương gỡ ra.
Đó là ấn tín riêng của Thiệu tướng quân mà tất cả thuộc hạ đều nhận ra.
Dựa vào ấn tín này, A Nương một lần nữa triệu tập thuộc hạ cũ, khoác áo giáp, cầm thương.
Châu báu ngọc ngà trên Kiệu Tịch Nhan đều được tháo xuống bán đi, sung vào quân phí.
Trước khi xuất phát, ta từng hỏi A Nương:
"Bao nhiêu năm rồi, họ còn hưởng ứng lời kêu gọi của Người không?"
A Nương cười cười:
"Họ sẽ có.
Non sông đã biến dạng, thiết kỵ sẽ đạp nát sơn hà, tái tạo linh hồn Đại Tề."
Vị đế vương già nua lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Hắn thật sự cảm nhận được mình đã mất hết lòng dân, vận số đã tận.
Ngay lúc này, Nhữ Nam Vương bước đến trước mặt hắn.
Hoàng thượng mắt sáng lên:
"Ái khanh, ngươi cai quản Cấm vệ quân.
Thay Trẫm tru diệt phản tặc!
Sau khi thành công, ngươi sẽ là Nhiếp Chính Vương một người dưới, vạn người trên!"
Nhữ Nam Vương cười cười, từ xa trao đổi một ánh mắt với A Nương.
Ta nghe thấy A Nương khẽ nói một tiếng:
"Đa tạ."
Cùng lúc đó, đầu của Hoàng thượng bay lên không trung.
Như một thước phim quay chậm, thu hút mọi ánh nhìn.
Rồi chiếc đầu cao ngạo đó, lăn lóc trên đất bụi.
Hoàng thượng c.h.ế.t rồi.
Bị Nhữ Nam Vương g.i.ế.c chết.
16
Dù sao đi nữa, g.i.ế.c vua là tội lớn.
Nhữ Nam Vương ngay sau đó bị bắt giam.
Tiền triều hậu cung cãi nhau ầm ĩ.
Không biết có phải do làm nhiều chuyện thất đức quá không, mà Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa có con nối dõi.
Thế nên "ai sẽ là hoàng đế kế tiếp" trở thành vấn đề quan trọng.
Cuối cùng, A Nương, người nắm giữ Thiệu Gia Quân, lại tiếp quản Cấm vệ quân, trở thành ứng cử viên sáng giá.
Cũng có đại thần phản đối: Nữ tử làm đế vương, không hợp lễ nghi.
Nhưng không còn cách nào khác, tiếng tăm của A Nương quá lớn, lại nắm giữ một nửa binh quyền Đại Tề.
Cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc ngai vàng đó, trở thành nữ đế đầu tiên của triều đại.
Bình An Hầu bị A Nương thẳng tay ban cho hình phạt lăng trì.
Ngọc Như thì bị phán lưu đày đến nơi giá rét khổ cực.
Nhữ Nam Vương bị phế làm thường dân, coi như đã đặt một dấu chấm hết cho cái c.h.ế.t của tiên đế.
Nhưng ngày A Nương đến Vương phủ đón ta vào cung, ta đã nghe được cuộc đối thoại của họ.
"Nhữ Nam Vương, những năm qua đa tạ ngài."
"Không cần cảm ơn, ngươi biết ta không phải vì ngươi, thật ra ta vẫn rất ghét ngươi."
"Ta biết… nhưng dù sao cũng là ngài gánh tội g.i.ế.c vua."
"Không sao, ngươi đã chuẩn bị cho ta sản nghiệp lớn ở Giang Nam rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai."
Trước khi chia tay, Nhữ Nam Vương Thế tử lại đến gặp ta một lần.
Hắn nói với ta, Nhữ Nam Vương và A Nương thật ra đã ngầm hiểu ý nhau.
Nhiều năm qua cha con họ hành động hoang đường, đối đầu với A Nương.
Cũng chỉ là để Hoàng thượng tin tưởng Nhữ Nam Vương, từ đó nắm quyền kiểm soát Cấm vệ quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cảm thấy mình nên cảm ơn và xin lỗi.
Nếu không phải vì chúng ta, cha con họ cũng sẽ không mất đi tước vị, chỉ có thể làm một phú ông ở Giang Nam.
Nhưng ta còn chưa kịp nảy sinh tình cảm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Nhữ Nam Vương Thế tử đã dúi cho ta một cái chum bạch ngọc to bằng bàn tay, rồi co giò bỏ chạy.
Ta cúi đầu nhìn, khóe miệng co giật:
Trong chum nước là một con rùa con.
Đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ta.
Từ xa vọng lại tiếng nói vô tâm vô phế của Thế tử:
"Không nghe không nghe, rùa niệm kinh ha ha ha ha!"
17
Nhiều năm sau, A Nương truyền ngôi cho ta.
Lại qua nhiều năm nữa, ta truyền ngôi cho con trai mình.
Rồi ta và A Nương, người đã già đến mức tai hơi nghễnh ngãng, cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng.
A Nương hôm nay tinh thần rất tốt.
Người lẩm bẩm kể lại rất nhiều chuyện:
"Không ngờ Nhữ Nam Vương kinh doanh cũng có tài đấy.
Giống cây hắn mang về từ hải ngoại, một năm có thể thu hoạch hai vụ lận.
Bây giờ nhà nhà dân chúng đều có của ăn của để, thật tốt.
Cũng không uổng công năm đó chúng ta liều mạng tranh đấu…"
Ta đắp lại chiếc chăn cho A Nương:
"A Nương, thịnh thế ngày nay, công của Người không nhỏ."
A Nương cười cười:
"Thật ra ấy à.
Năm đó A Nương vốn chỉ muốn đòi một sự công bằng.
Nhưng họ không cho…
Ta biết làm sao đây? Ta đành phải tranh giành chiếc ngai vàng đó."
Giọng A Nương ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Một nụ cười đọng lại trên khóe môi Người.
Liệu trong giấc mơ của người, người có còn gặp được thiếu niên lang năm nào không?.
Ngoại truyện
Lão tử trước đây là Nhữ Nam Vương.
Bây giờ là phú hộ giàu nhất Giang Nam.
Luôn có người hỏi ta, năm đó vì sao lại giúp Thiệu Tịch.
Chẳng lẽ là tình yêu?
Yêu cái con khỉ!
Nếu không phải vì tên khốn Tiêu Diễn đó, ai thèm quan tâm Thiệu Tịch sống c.h.ế.t thế nào?
Năm đó ta và Tiêu Diễn là huynh đệ tốt nhất.
Hắn từng chịu đòn thay ta, ta từng gánh tội thay hắn.
Năm đó trước khi hắn ra trận, ta hiếm khi dạt dào tình cảm dặn dò hắn:
"Chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi cẩn thận nhiều vào."
Hắn kinh ngạc đến biến sắc:
"Sao ngươi biết Thiệu Tịch tặng ta một cái mặt dây chuyền kiếm?!
Đẹp lắm đó!"
Ta…
Cút đi!
Trước khi đi hắn tiện miệng nói:
"Nếu Thiệu Tịch về trước ta, ngươi giúp ta bảo vệ nàng ấy một chút.
Nàng ấy tính tình lương thiện, đừng để người ta bắt nạt."
À đúng rồi, đúng rồi.
Kiểu lương thiện một nhát đao người ngựa đều tan tác ấy.
Ta vừa tiện miệng đồng ý, vừa thầm nghĩ tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Nhưng ta không ngờ, thằng nhóc này nó thật sự không trở về!
Ta biết làm sao đây?
Chuyện mình đã hứa, khóc cũng phải làm!
May mà… ta đã làm được.
Nhiều năm sau, ta dựa vào bia mộ của Tiêu Diễn, lười biếng vươn vai một cái:
"Đi đây!
Huynh đệ, lời hứa đời này đã thực hiện.
Ngày sau suối vàng gặp lại, ngươi phải mời ta một chén rượu tạ ơn đấy nhé."
(Hết)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương