11

Có lẽ Hoàng thượng cũng không ngờ, A Nương lại không vào cung cầu xin.
Nhữ Nam Vương rất không có thành ý cử ba năm người đến đón dâu.
A Nương đỡ ta lên Kiệu Tịch Nhan.
Người nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Đừng sợ."
Nhữ Nam Vương Thế tử bị người ta lôi từ lầu xanh ra, khoác vội bộ hỷ phục đỏ thẫm.
Hắn mắt nhắm mắt mở say khướt:
"Đẳng cấp gì mà còn phải đích thân ta đến đón?"
Lời lẽ đều là khinh thường ta, khiến mọi người có mặt cười ồ lên.
Nội giám do Hoàng thượng cử đến cũng cười theo:
"Thế tử nói phải.
Dù sao sau này nàng ta cũng là người của ngài rồi, muốn hành hạ thế nào, chẳng phải chỉ là một câu nói của ngài thôi sao?"
Trong đám đông ven đường, mơ hồ có tiếng thở dài:
"Tạo nghiệt quá…"
"Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem đi…"
Toàn bộ quá trình bái đường cũng rất qua loa.
Nhữ Nam Vương ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt nhìn ta lộ rõ vẻ chán ghét, uống một chén rượu rồi bỏ đi.
Mãi đến khi mấy vị ma ma đưa ta vào động phòng, ta mới thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Móng tay ta bấm sâu vào da thịt, luôn miệng tự an ủi mình:
"Đừng sợ, cùng lắm thì mình treo cổ."
Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Nhữ Nam Vương Thế tử bước vào, tay còn bưng một cái bát.
Ta ngơ ngác: Gì đây? Bữa tối cuối cùng à?
Nhữ Nam Vương Thế tử xua tay, bảo mọi người ra ngoài sân canh giữ, lời lẽ đầy vẻ phóng đãng:
"Đừng làm phiền đêm động phòng hoa chúc của lão tử."
Mọi người biết ý liền giải tán.
Hai chúng ta căng thẳng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, hắn "cộp" một tiếng đặt bát xuống bàn:
"Qua đây uống hết bát sữa bò này đi.
Mẫu phi nói, mười tuổi vẫn còn đang tuổi lớn, không thể thiếu dinh dưỡng."
Ta…
Quý phủ quả là hiểu biết nhiều.
Nhưng ta thật sự đói bụng, bưng bát sữa bò nóng hổi có thêm mật ong lên, ừng ực uống cạn.
Nhữ Nam Vương Thế tử ngồi bên cạnh, hơi ngượng ngùng sờ mũi:
"Cái đó… dạo này nàng cứ ở trong sân này chơi đi.
Đừng ra ngoài, phụ vương không thích nàng.
Nếu thiếu thốn gì, thì cứ nói với Trần ma ma ."
Nói xong, hắn liền đứng dậy bỏ đi.
Ngày hôm sau, lời ong tiếng ve lan truyền.
Nói Nhữ Nam Vương Thế tử cưới vợ ngày hôm sau đã lại mò đến lầu xanh.
Tin đồn Thế tử phi không được sủng ái, lại còn bị ngược đãi lan rộng rất nhanh.
Cùng lúc đó, nhân chứng mà A Nương tìm được đã được hộ tống vào Kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không khí trong Kinh thành căng thẳng chưa từng có.
Tính tình của Hoàng thượng cũng ngày càng nóng nảy.
Hôm trước chỉ vì có ngự sử phản đối xây dựng hành cung, Hoàng thượng không nói một lời đã cách chức mấy vị quan.
Khiến các đại thần sợ hãi như ve sầu mùa đông, không dám nói thêm một lời.
A Nương xin sớm xét lại vụ án cũ, nhưng bị Hoàng thượng trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Hôm nay, ta được phép về nhà mẹ đẻ thăm hỏi.
Vừa ngồi xuống, đã có hạ nhân đến báo:
Hoàng thượng sai người mang mật chỉ đến Hầu phủ.
A Nương cho người vào.
Người đến là nội giám tâm phúc của Hoàng thượng.
Khóe miệng đối phương nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng:
"Phụng chỉ Hoàng thượng, tặng người một món quà lớn."
Nói xong, nội giám liền cúi người hành lễ, rồi ra ngoài sân chờ.
A Nương mở mật chỉ ra, cau mày:
"Lão già này, lại bắt ta đến nhà lao Đại Lý Tự thăm tù.
Đang giở trò quỷ gì đây."
Ta căng thẳng:
"Có phải là âm mưu không?
A Nương đừng đi."
A Nương hất tóc:
"Vậy chẳng phải là ta sợ hắn rồi sao?
Hang hùm miệng hổ lão nương đây còn từng xông qua, lẽ nào lại sợ cái mai rùa già của hắn?"
12

Dưới sự hộ tống của nội giám, ta và A Nương bước vào nhà lao Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự Khanh cùng đám lính canh đều lui ra ngoài chờ.
Nội giám dẫn chúng ta đi thẳng đến phòng giam sâu nhất.
Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc tới, mơ hồ còn có tiếng rên rỉ khe khẽ.
Khoảnh khắc ngọn đuốc được thắp lên, ta trợn tròn mắt.
Là Cha và Ngọc Như!
Chỉ thấy hai người mình đầy m.á.u me, tay chân đều bị đóng đinh trên giá hình.
Trọng lượng cơ thể khiến họ từ từ trĩu xuống.
Chỗ bị đóng đinh ở tay chân từ từ rách toạc ra, m.á.u chảy không ngừng.
Có lẽ quá đau đớn, hai người mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thấy A Nương và nội giám, Cha không nhịn được lớn tiếng cầu xin:
"Công công! Thần một lòng trung thành với Bệ hạ!
Xin Bệ hạ khai ân!"
Nội giám cười cười:
"Bệ hạ đương nhiên biết, nhưng hiện nay Hoàng thượng đang lo phiền, chẳng phải chính là lúc ngài tận trung sao?"
Nói xong, không để ý đến lời cầu xin của hai người, quay sang A Nương.
"Bệ hạ nói, chuyện vu cáo năm đó, chủ ý là do Hầu gia nghĩ ra.
Người vu oan là Ngọc Văn Thành.
Hiện giờ ngài ấy bằng lòng giao hai người này cho người xử trí.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Sống hay chết, mạng của họ đều nằm trong tay người.
Như vậy, người đã hài lòng chưa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện