09

Lúc này, vị đế vương trước mặt âm hiểm lạ thường, hắn hạ giọng hỏi:
"Thiệu Tịch, Trẫm hỏi ngươi lần cuối.
Ngươi thật sự muốn làm ầm ĩ chuyện này đến mức không thể cứu vãn?
Chỉ vì mấy người đã chết?"
A Nương nhướng mày cười.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Quả thật, A Nương không xinh đẹp.
Nhưng khoảnh khắc đó, ta cảm thấy Người như đang tỏa sáng.
"Thần nữ không hối hận, chỉ cầu một sự công bằng.
Họ không phải là mấy người đã chết, họ là linh hồn và xương cốt của Đại Tề!
Thần nữ đã tìm được nhân chứng, có thể chứng minh Tiêu Diễn và thuộc hạ của chàng bị vu oan.
Khẩn cầu Bệ hạ, trả lại sự công bằng cho anh hùng liệt sĩ!
Trả lại sự thật cho thiên hạ!"
Giọng A Nương rất lớn, rất lớn, như muốn tất cả mọi người đều nghe thấy.
Người quả quyết rằng Hoàng thượng vì thể diện, sẽ không từ chối.
Người không cho Hoàng thượng đường lui.
Cũng không chừa đường lui cho chính mình.
Hồi lâu, giọng nói không rõ vui giận của Hoàng thượng vang lên:
"Như ngươi mong muốn.
Nhưng hy vọng ngươi không hối hận."
Trong mắt Hoàng thượng, ngập tràn sát khí.
A Nương không hề lùi bước, nhếch môi cười:
"Thần nữ không phải loại nhu nhược như Ngọc Văn Thành.
Xem kìa, ngay cả làm kiệu cũng không phải là vật liệu tốt."
Nói rồi, cỗ Bạch Cốt kiệu cách đó không xa đổ sụp xuống đất, vỡ tan thành một đống xương trắng.

10

Có người dưới cơn thịnh nộ của thiên tử mà mất mạng, cũng có người dưới cơn thịnh nộ của thiên tử mà thăng quan phát tài.
Ví dụ như Nhữ Nam Vương.
Ngày hôm đó trở về, Hoàng thượng bị thách thức uy quyền nên nổi giận.
Nhữ Nam Vương ngay lập tức đóng vai người tri kỷ, cùng Hoàng thượng chửi bới om sòm.
Có lẽ vì ông ta chửi A Nương ta đã có kinh nghiệm, nên đồng cảm sâu sắc với Hoàng thượng.
Hoàng thượng trút được cơn giận, cảm thấy Nhữ Nam Vương thật sự là một người bạn tri kỷ.
Lại nhớ tới Nhữ Nam Vương trước nay luôn không ưa A Nương ta.
Dựa theo chân lý tối thượng "kẻ thù của kẻ thù là bạn".
Lập tức hạ lệnh: Nhữ Nam Vương cai quản Cửu Môn, thống lĩnh Cấm vệ quân.
Nhữ Nam Vương nhậm chức ngay hôm đó, liền điều động hàng trăm Cấm vệ quân, vây kín Hầu phủ không một kẽ hở.
Lại "ầm ầm" đập cửa, châm chọc chế giễu A Nương một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Biết được tin này, Hoàng thượng cười như một đứa trẻ hai trăm cân.
A Nương thì dịu dàng vuốt lại tóc mai cho ta:
"Hồng Phù, ngươi thu dọn một ít vàng bạc châu báu, theo đường hầm đưa Nhan Nhi đi đi."
Ta níu lấy tay áo A Nương, lắc đầu lia lịa:
"A Nương, con không đi."
Hồng Phù cũng cau mày:
"Chủ tử, để nô tỳ tìm người đáng tin cậy khác đưa tiểu thư đi.
Hãy để  nô tỳ ở lại với người."
A Nương lắc đầu:
"Ta tuy không còn trong quân ngũ, nhưng hiện nay các võ tướng trong triều phần lớn là thuộc hạ cũ của Cha ta.
Vì lẽ đó, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng g.i.ế.c ta.
Nhưng nếu Nhan Nhi ở lại, ngược lại sẽ trở thành điểm yếu."
Ngay lúc này, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Tay A Nương đột ngột nắm chặt chuôi kiếm.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa lớn bị một cước đá tung.
Là Cha.
Chỉ thấy ông ta đắc ý giơ cao thánh chỉ sáng loáng, sau lưng là Ngọc Như với vẻ mặt đầy hận thù.
Cha giũ giũ thánh chỉ:
"Thiệu Tịch, thánh chỉ tới, còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ?"
A Nương không động, thản nhiên nói:
"Muốn đọc thì đọc, không đọc thì cút."
Cha mặt mày sa sầm, nhưng khi ánh mắt chạm vào thánh chỉ, lại đắc ý trở lại:
"Hoàng thượng có chỉ, Nhan Nhi đánh Nhữ Nam Vương Thế tử.
Để đền bù, ban hôn Nhan Nhi cho Nhữ Nam Vương Thế tử làm phi."
Ta tròn mắt kinh ngạc.
A Nương tức giận tột độ, đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn gỗ chắc chắn lập tức vỡ làm đôi:
"Nhan Nhi là con gái ruột của ngươi! Nó mới mười tuổi!"
Cha dường như cảm thấy rất buồn cười:
"Chỉ là một con bé thôi mà, trong bụng Ngọc Như có con trai của ta.
Hơn nữa đây là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Nói xong, Cha và Ngọc Như cười lớn rồi bỏ đi.
Tay A Nương tức đến run rẩy.
Ai cũng biết, Nhữ Nam Vương Thế tử tiếng xấu đầy mình.
Hành động này của Hoàng thượng, chẳng qua là đang ép A Nương phải khuất phục.
Nhưng ngay cả một đứa trẻ con nít không biết gì như ta, cũng lờ mờ cảm thấy Hoàng thượng thân là thiên tử, mà thủ đoạn lại hạ đẳng như vậy, thật sự không phải là một vị vua tốt.
A Nương mắt đỏ hoe nhìn ta:
"Xin lỗi Nhan Nhi, A Nương… A Nương không…"
Ta đưa tay che miệng A Nương:
"Con gả.
Đã đến nước này rồi, thì đừng quay đầu lại nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện