Ấy thế mà đám nữ binh A Nương cử đi lại đang cầm vũ khí sắc bén, theo sát bên cạnh hai người.
Như thể chỉ cần đi sai một bước là sẽ đ.â.m xuyên qua họ.
Khiến Cha và Ngọc Như không dám manh động.
Dân chúng hai bên đường vốn định xem náo nhiệt thì lại im lặng như ve sầu mùa đông, mặt lộ vẻ khó hiểu.
A Nương bước ra khỏi cổng phủ, ánh mắt lướt qua Cha và Ngọc Như, khinh miệt cười một tiếng.
Rồi cất cao giọng:
"Trận Hổ Cứ Quan, tội tướng Ngọc Văn Thành, mở cổng dâng thành, khiến biên quan liên tiếp mất sáu thành trì.
Vô số dân chúng bị tàn sát sạch.
Ngọc Văn Thành tội không thể tha, xử lăng trì, gia quyến toàn bộ bị lưu đày.
Dám hỏi Hầu gia, con gái của tội thần này làm sao trốn thoát được?
Lại có tư cách gì đòi ta Kiệu Tịch Nhan?
Chút hồng nhan, há có thể che lấp được đống xương khô?!"

08

Ngay lúc hai bên đang đối đầu căng thẳng, một cỗ kiệu màu vàng tươi từ xa dừng lại.
Hoàng thượng, dưới sự hộ vệ của Cấm vệ quân, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dân chúng lũ lượt quỳ xuống, hô vang vạn tuế.
Còn ánh mắt của Hoàng thượng, như lưỡi d.a.o tẩm độc, đột ngột ghim chặt vào A Nương.
Hắn từng bước tiến đến trước mặt A Nương:
"Thiệu Tịch, ngươi lật lại chuyện này, là muốn tạo phản sao?!"
A Nương đứng thẳng người, giọng nói vẫn rõ ràng:
"Bệ hạ, thần chỉ cầu một sự công bằng.
Năm đó Ngọc Văn Thành yêu cầu được lấy công chuộc tội.
Sau đó, khi Tả tướng quân Tiêu Diễn vừa dẫn quân tiến sâu vào lòng địch, hắn đột ngột đổi lời.
Hắn nói, Tiêu Diễn mới là kẻ phản bội, hắn bị Tiêu Diễn ép buộc mở cổng dâng thành.
Mà Người không phân phải trái, không cử quan viên điều tra cặn kẽ.
Trực tiếp cắt đứt hậu phương của Tiêu Diễn, khiến chàng ấy c.h.ế.t nơi trận tiền.
Thần nữ xin tấu, điều tra lại vụ án cũ!"
Hiện trường xôn xao bàn tán.
Chuyện cũ năm xưa, dù đã qua mười năm, cũng không ai có thể quên được.
Tả tướng quân Tiêu Diễn, nối chí cha, nắm giữ binh mã một phương, bảo vệ bình yên một cõi.
Thuở mới ra trận, đã dám đuổi theo quân địch ba mươi dặm.
Thẳng tiến vào doanh trại địch, chỉ để cứu ba đứa trẻ Đại Tề bị bắt làm tù binh.
Lúc đó các phó tướng sợ đến rụng cả tóc.
Vị tiểu tướng quân trẻ tuổi lại vừa ngâm nga khúc hát lạc điệu vừa khải hoàn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng một tay dắt ngựa, trên ngựa là ba đứa trẻ nước mũi lòng thòng.
Tay kia là đầu của đại tướng địch.
Chàng lải nhải không ngừng:
"Này này này, các ngươi không được động vào mặt dây chuyền kiếm của ta.
Đó là người trong lòng ta tự tay đeo cho ta đó.
Người trong lòng ta thế nào à? Tiên nữ giáng trần! Ngay cả mặt dây chuyền kiếm cũng có tiên khí, hiểu không?
Còn động nữa?! Động nữa ta khóc cho các ngươi xem!"
Các phó tướng khóe miệng co giật:
Con gái nhà họ Thiệu… có dính dáng gì đến tiên nữ chứ? Đó là Bá Vương tái thế thì có!
Tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ có mắt là bị mù.
Ai cũng biết, Sát Thần Tiêu Diễn cả đời này chỉ có một điểm yếu.
Đó chính là Thiệu Tịch.
Hai người thanh mai trúc mã, vô tư lự, sớm đã định hôn ước.
Thiệu Tịch bị cả giới quý tộc cười nhạo là không ai thèm lấy, lại là bảo vật trong tay Tiêu Diễn.
Dù nàng không xinh đẹp, không dịu dàng, nhưng trong mắt chàng, nàng cái gì cũng tốt.
Chỉ đợi thiên hạ thái bình, liền có thể công thành thân thoái, nắm tay nhau đến già.
Nào ngờ một câu tố cáo không rõ thật giả của Ngọc Văn Thành, đã khiến tất cả biến thành trăng trong nước, hoa trong gương.
Thật ra chuyện năm đó, rất nhiều người đều nghi ngờ.
Không ai tin vị tướng quân một mình một ngựa xâm nhập vào doanh trại địch chỉ để cứu ba đứa trẻ con, lại là kẻ thông đồng với giặc phản quốc.
Nhưng không tin thì có thể làm gì?
Hoàng thượng đã mở miệng vàng, sự việc coi như đã được định đoạt.
Mười năm sau đó, chuyện này thậm chí còn trở thành điều cấm kỵ.
Năm đó khi A Nương hay tin, Tiêu Diễn đã chết.
Mà Hoàng thượng để răn đe thiên hạ, còn sai người tìm về t.h.i t.h.ể của chàng, treo trên tường thành đánh roi thị chúng.
A Nương nghe tin, ngay tại chỗ thổ ra một ngụm máu.
Sau này khi Ngoại công cùng A Nương khải hoàn trở về, Hoàng thượng nhìn thẳng vào mắt A Nương, hỏi từng chữ một:
"Phá hỏng chuyện hôn sự của Thiệu cô nương, Trẫm đền cho ngươi một người khác thế nào?
Quang Lộc Tự Thiếu Khanh là thiếu niên tuấn tú nhất Kinh thành, ngươi có thích không?"
Hoàng thượng gọi là Thiệu cô nương, không phải Thiệu tướng quân.
Ngoại công hiểu, A Nương cũng hiểu.
Ngoại công nắm c.h.ặ.t t.a.y A Nương, khớp xương nổi rõ, gân xanh cuồn cuộn.
Đó là lời khẩn cầu thầm lặng của một người cha già.
Một lúc lâu sau, A Nương mới bình thản tạ ơn:
"Thần nữ rất thích, khấu tạ Bệ hạ ân điển."
Ngoại công biết rõ nhà họ Thiệu cũng bị Hoàng thượng dè chừng.
Ông không bảo vệ được A Nương nữa, nhưng ông muốn A Nương được sống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Dù sống không vẻ vang, nhưng đó vẫn là sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện