06
Nghe nói buổi thiết triều ngày hôm sau, cứ như một trò đùa.
Đầu tiên là Nhữ Nam Vương vậy mà thật sự kiện ta một trận, thậm chí còn bài bản dâng cả tấu chương.
Nhờ phúc của ông ta, ta, một bé gái mới mười tuổi, hoạt bát vui vẻ, đã nổi danh khắp tiền triều hậu cung.
Sau đó, Hoàng thượng hứng thú lắng nghe toàn bộ "quá trình gây án" của ta.
Rồi nghiêm nghị cử nội giám truyền triệu A Nương.
A Nương nhiều năm hành quân, chẳng hề sợ hãi.
Cùng Nhữ Nam Vương ngay tại chỗ chỉ vào mặt nhau chửi đối phương là chó.
Nếu không phải mọi người can ngăn nhanh, họ thậm chí còn định lao vào đánh nhau túi bụi không chừng.
Nhữ Nam Vương tức đến ngửa người ra sau:
"Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
Con trai thần yếu đuối không tự lo liệu được, hôm qua về đã sợ đến mức đổ bệnh nằm liệt giường."
A Nương ta cười lạnh:
"Yếu đuối cái con khỉ.
Hắn là đi lầu xanh nên thận hư!
Ai mà không biết con trai ngài ngang ngược hư hỏng, đối với nữ tử thì vô cùng tàn bạo.
Thơm thối gì cũng lôi về phủ, chơi chán rồi thì hành hạ đến chết.
Con gái ta đánh hắn, đó là thay trời hành đạo."
Hoàng thượng thấy hai người đối đầu gay gắt, giả vờ đứng ra:
"Trẫm không bênh ai, chỉ nói một lời công bằng thôi.
Đàn ông mà, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.
Nhưng thân là nữ tử, phải lấy mềm mỏng dịu dàng làm đức hạnh.
Việc này để Trẫm suy nghĩ, nhất định sẽ cho Nhữ Nam Vương một lời giải thích công bằng."
A Nương ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cha cắt ngang trước:
"Hoàng thượng anh minh, xứng đáng là tấm gương cho bề tôi chúng thần."
Hoàng thượng được nịnh bợ nên vui vẻ, ngay tại chỗ chuẩn y lời thỉnh cầu của Cha, ban Ngọc Như làm Quý thiếp.
Đây chính là ngầm răn đe A Nương:
Thiếp do vua ban há có thể hà khắc? Nếu không chính là đang làm mất mặt Trẫm.
Cha tìm được người chống lưng cho mình, mấy ngày liền vui vẻ đến mức ngân nga hát khẽ.
Ông ta không hề che giấu vẻ đắc ý với A Nương:
"Nàng thân phận tôn quý thì sao? Chẳng phải vẫn bị ta nắm trong tay ư?
Đợi Ngọc Như sinh con trai cho ta, ta sẽ để nàng ấy cùng nàng ngang hàng ngang vế.
Sau này tước vị Bình An Hầu và mọi thứ trong phủ, đều sẽ để lại cho mẹ con họ."
Cha chỉ lo đắc ý, không nhìn thấy sát khí lạnh như băng trong mắt A Nương.
Rất nhanh, đã đến ngày thành thân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Cha từ sáng sớm đã không thể chờ đợi được nữa, chạy đến sân của A Nương:
"Kiệu Tịch Nhan nàng hứa với ta đâu?
Chẳng lẽ muốn nuốt lời? Ta cảnh cáo nàng, đây là hôn sự do vua ban…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Nương mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta:
"Tối qua đã cho người mang qua rồi.
Ngươi cứ chờ đón dâu đi."
Kịch bản diễn ra bất ngờ, lời lẽ cay nghiệt của Cha còn chưa kịp nói ra đã bị buộc phải nuốt trở vào.
Ông ta lúng túng nói:
"Nàng đúng là hiền thục độ lượng hơn trước nhiều.
Hay là việc nạp thiếp khiến nàng có cảm giác nguy cơ? Vậy sau này…"
A Nương đã không còn kiên nhẫn để nghe, tiện tay đuổi Cha đi.
Rồi vẫy tay một cái, một đội nữ binh vũ trang đầy đủ bước lên.
A Nương thản nhiên nói:
"Đưa Hầu gia đi đón dâu.
Nếu tiện thiếp đó không chịu lên kiệu, thì cứ ấn thị vào kiệu hoa.
Nhất định phải đi hết toàn bộ quá trình đón dâu, thiếu một bước cũng không được."
07
Ta tò mò vô cùng, nhưng A Nương lại không cho ta ra ngoài xem náo nhiệt.
Người ngồi trong sân, tay cầm một tách trà nóng, ngẩn ngơ nhìn lên trời.
Trên mặt A Nương không có biểu cảm gì, nhưng ta vẫn lờ mờ cảm nhận được Người rất buồn.
Ta lại gần gọi một tiếng:
"A Nương."
A Nương cúi mắt nhìn ta, trong mắt là những cảm xúc ta không hiểu nổi.
Một lúc lâu sau Người mới trầm giọng nói:
"A Nương, thật sự không phải là một người mẹ tốt."
Ta cau mày không hiểu, vừa định mở miệng hỏi.
Bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng kèn xôna.
Là đội đón dâu đã đến.
Nhưng tiếng kèn này lại kỳ lạ vô cùng, không náo nhiệt cũng chẳng vui vẻ, mà lại thổi ra một giai điệu khiến người ta buồn tiểu.
Như thể người thổi kèn đang sợ hãi điều gì đó.
A Nương đứng dậy, phủi phủi vạt áo:
"Đi thôi."
Ta theo A Nương ra ngoài, vừa nhìn đã thấy kiệu hoa.
Đó không phải là Kiệu Tịch Nhan.
Nhưng cũng không phải kiệu hoa bình thường.
Mà là "Bạch Cốt kiệu" được làm từ từng khúc xương trắng hếu!
Cả cỗ kiệu không dùng một cây đinh, cũng không cắt một mảnh vải.
Toàn thân được ghép từ xương trắng, mơ hồ toát ra sát khí.
Ngọc Như đang run lẩy bẩy ngồi sụp giữa kiệu, sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, không còn vẻ yêu kiều nữa.
Cha nửa tức giận nửa sợ hãi, bộ hỷ phục đỏ thẫm đã ướt đẫm mồ hôi, trông thật thảm hại.
Nghe nói buổi thiết triều ngày hôm sau, cứ như một trò đùa.
Đầu tiên là Nhữ Nam Vương vậy mà thật sự kiện ta một trận, thậm chí còn bài bản dâng cả tấu chương.
Nhờ phúc của ông ta, ta, một bé gái mới mười tuổi, hoạt bát vui vẻ, đã nổi danh khắp tiền triều hậu cung.
Sau đó, Hoàng thượng hứng thú lắng nghe toàn bộ "quá trình gây án" của ta.
Rồi nghiêm nghị cử nội giám truyền triệu A Nương.
A Nương nhiều năm hành quân, chẳng hề sợ hãi.
Cùng Nhữ Nam Vương ngay tại chỗ chỉ vào mặt nhau chửi đối phương là chó.
Nếu không phải mọi người can ngăn nhanh, họ thậm chí còn định lao vào đánh nhau túi bụi không chừng.
Nhữ Nam Vương tức đến ngửa người ra sau:
"Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!
Con trai thần yếu đuối không tự lo liệu được, hôm qua về đã sợ đến mức đổ bệnh nằm liệt giường."
A Nương ta cười lạnh:
"Yếu đuối cái con khỉ.
Hắn là đi lầu xanh nên thận hư!
Ai mà không biết con trai ngài ngang ngược hư hỏng, đối với nữ tử thì vô cùng tàn bạo.
Thơm thối gì cũng lôi về phủ, chơi chán rồi thì hành hạ đến chết.
Con gái ta đánh hắn, đó là thay trời hành đạo."
Hoàng thượng thấy hai người đối đầu gay gắt, giả vờ đứng ra:
"Trẫm không bênh ai, chỉ nói một lời công bằng thôi.
Đàn ông mà, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.
Nhưng thân là nữ tử, phải lấy mềm mỏng dịu dàng làm đức hạnh.
Việc này để Trẫm suy nghĩ, nhất định sẽ cho Nhữ Nam Vương một lời giải thích công bằng."
A Nương ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cha cắt ngang trước:
"Hoàng thượng anh minh, xứng đáng là tấm gương cho bề tôi chúng thần."
Hoàng thượng được nịnh bợ nên vui vẻ, ngay tại chỗ chuẩn y lời thỉnh cầu của Cha, ban Ngọc Như làm Quý thiếp.
Đây chính là ngầm răn đe A Nương:
Thiếp do vua ban há có thể hà khắc? Nếu không chính là đang làm mất mặt Trẫm.
Cha tìm được người chống lưng cho mình, mấy ngày liền vui vẻ đến mức ngân nga hát khẽ.
Ông ta không hề che giấu vẻ đắc ý với A Nương:
"Nàng thân phận tôn quý thì sao? Chẳng phải vẫn bị ta nắm trong tay ư?
Đợi Ngọc Như sinh con trai cho ta, ta sẽ để nàng ấy cùng nàng ngang hàng ngang vế.
Sau này tước vị Bình An Hầu và mọi thứ trong phủ, đều sẽ để lại cho mẹ con họ."
Cha chỉ lo đắc ý, không nhìn thấy sát khí lạnh như băng trong mắt A Nương.
Rất nhanh, đã đến ngày thành thân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Cha từ sáng sớm đã không thể chờ đợi được nữa, chạy đến sân của A Nương:
"Kiệu Tịch Nhan nàng hứa với ta đâu?
Chẳng lẽ muốn nuốt lời? Ta cảnh cáo nàng, đây là hôn sự do vua ban…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Nương mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta:
"Tối qua đã cho người mang qua rồi.
Ngươi cứ chờ đón dâu đi."
Kịch bản diễn ra bất ngờ, lời lẽ cay nghiệt của Cha còn chưa kịp nói ra đã bị buộc phải nuốt trở vào.
Ông ta lúng túng nói:
"Nàng đúng là hiền thục độ lượng hơn trước nhiều.
Hay là việc nạp thiếp khiến nàng có cảm giác nguy cơ? Vậy sau này…"
A Nương đã không còn kiên nhẫn để nghe, tiện tay đuổi Cha đi.
Rồi vẫy tay một cái, một đội nữ binh vũ trang đầy đủ bước lên.
A Nương thản nhiên nói:
"Đưa Hầu gia đi đón dâu.
Nếu tiện thiếp đó không chịu lên kiệu, thì cứ ấn thị vào kiệu hoa.
Nhất định phải đi hết toàn bộ quá trình đón dâu, thiếu một bước cũng không được."
07
Ta tò mò vô cùng, nhưng A Nương lại không cho ta ra ngoài xem náo nhiệt.
Người ngồi trong sân, tay cầm một tách trà nóng, ngẩn ngơ nhìn lên trời.
Trên mặt A Nương không có biểu cảm gì, nhưng ta vẫn lờ mờ cảm nhận được Người rất buồn.
Ta lại gần gọi một tiếng:
"A Nương."
A Nương cúi mắt nhìn ta, trong mắt là những cảm xúc ta không hiểu nổi.
Một lúc lâu sau Người mới trầm giọng nói:
"A Nương, thật sự không phải là một người mẹ tốt."
Ta cau mày không hiểu, vừa định mở miệng hỏi.
Bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng kèn xôna.
Là đội đón dâu đã đến.
Nhưng tiếng kèn này lại kỳ lạ vô cùng, không náo nhiệt cũng chẳng vui vẻ, mà lại thổi ra một giai điệu khiến người ta buồn tiểu.
Như thể người thổi kèn đang sợ hãi điều gì đó.
A Nương đứng dậy, phủi phủi vạt áo:
"Đi thôi."
Ta theo A Nương ra ngoài, vừa nhìn đã thấy kiệu hoa.
Đó không phải là Kiệu Tịch Nhan.
Nhưng cũng không phải kiệu hoa bình thường.
Mà là "Bạch Cốt kiệu" được làm từ từng khúc xương trắng hếu!
Cả cỗ kiệu không dùng một cây đinh, cũng không cắt một mảnh vải.
Toàn thân được ghép từ xương trắng, mơ hồ toát ra sát khí.
Ngọc Như đang run lẩy bẩy ngồi sụp giữa kiệu, sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, không còn vẻ yêu kiều nữa.
Cha nửa tức giận nửa sợ hãi, bộ hỷ phục đỏ thẫm đã ướt đẫm mồ hôi, trông thật thảm hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương