Hoa tơ hồng lập tức không chịu!
Nàng ta õng ẹo với Cha:
"Hầu gia, ngài xem nó kìa…"
Cha vỗ về nàng ta ta, rồi nhìn thẳng A Nương, nói không chút khách khí:
"Ta đến đây là muốn mượn nàng một thứ.
Ta sắp nạp Ngọc Như làm thiếp, nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không qua cửa.
Chỉ là một cỗ kiệu thôi mà, nàng cho ta mượn dùng một chút.
Sau khi thành thân xong sẽ trả lại cho nàng."
04
Ta tròn mắt, bất giác nhìn sang A Nương.
Ai cũng biết, đó không đơn thuần chỉ là một cỗ kiệu.
Đó là niềm thương nhớ duy nhất của A Nương.
Mười năm trước, trận chiến cuối cùng giữa Đại Tề và nước láng giềng diễn ra vô cùng ác liệt.
"Thiệu Gia Quân" do A Nương và Ngoại công dẫn đầu, thương vong quá nửa.
Mới đổi lại được một thời thái bình thịnh trị.
Ngoại công trong trận chiến đó, bị đ.â.m thủng ngực.
Tuy lúc đó giữ được tính mạng, nhưng sức khỏe lại ngày một sa sút.
Sau khi khải hoàn về triều, Hoàng thượng hỏi Ngoại công muốn ban thưởng gì.
Ngoại công biết mình sống không còn bao lâu, không thể bảo vệ A Nương được nữa.
Thế là ngay tại chỗ giao lại binh quyền, rồi nói một cách hùng hổ:
"Xin nguyện dùng tất cả chiến công và binh quyền, đổi lấy một cỗ kiệu hoa cho tiểu nữ Thiệu Tịch.
Loại tốt nhất, tốt nhất ấy.
Còn phải trông thật đắt tiền, thật xa hoa, toát ra mùi tiền bạc!"
Hoàng thượng nghe vậy bật cười ha hả, rồi hạ lệnh:
"Tất cả bảo vật quý hiếm trong quốc khố, cứ để Thiệu Soái tùy ý lấy dùng, ái khanh cứ thoải mái mang đi trang trí kiệu hoa."
Sau đó, Ngoại công một mình lê tấm thân tàn tạ, ngâm mình trong sân "cạch cạch" cưa gỗ.
Tính ương bướng nổi lên, ai muốn giúp cũng không chịu, mệt thì lại ngồi ngẩn người ra.
Ngày kiệu hoa hoàn thành, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chưa ai từng thấy một cỗ kiệu hoa đẹp đến nhường vậy.
Gỗ dùng loại thượng hạng, chắc chắn bền bỉ.
Đồ trang trí bằng gỗ chạm khắc sơn son thếp vàng loại tốt nhất.
Toàn bộ gấm vóc thượng hạng được cống nạp năm đó đều dùng cho cỗ kiệu này, chỉ lấy những phần có hoa văn đẹp nhất.
Thân kiệu được chạm trổ vô số đường vân và hoa văn, lộng lẫy huy hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những viên dạ minh châu tốt nhất được treo quanh kiệu, san hô Nam Hải uốn lượn bắt mắt.
Cả cỗ kiệu hoa như một cung điện thu nhỏ, xa hoa mà phô trương.
Lại như thể chỉ là tấm lòng yêu thương con gái sâu nặng của một người cha già, giản dị mà chân chất.
Ngày A Nương xuất giá, vết thương do dằm gỗ đ.â.m vào tay Ngoại công vẫn chưa lành.
Ngoại công cả đời chỉ đổ m.á.u không đổ lệ, hôm đó như muốn khóc cạn nước mắt đã nợ ông trời bao năm qua:
"Tịch Nhi, đừng trách cha.
Cha không bảo vệ được con nữa rồi.
Nếu có một ngày… con hãy đi sống cuộc đời mà con mong muốn nhé."
Sau khi A Nương gả đi rồi mang thai ta, hơi thở cuối cùng của Ngoại công cũng tan biến.
Vị danh tướng từng một thời lừng lẫy, cứ thế bình thường mà qua đời trên chiếc ghế bành vào một buổi chiều.
Giống như bất kỳ ông lão bình thường nào trên thế gian này.
Không hào hùng vang dội, cũng chẳng bi tráng xúc động.
05
Cha trước mặt vẫn đang lải nhải không ngừng:
"Ngọc Như mang thai con trai của ta, làm thiếp đã là thiệt thòi cho nàng ấy rồi.
Ta không muốn nàng ấy ngay cả một cỗ kiệu yêu thích cũng không được ngồi."
Ngọc Như đứng nép sau lưng ông ta, vênh váo ngẩng cao cằm với A Nương.
Ngay cả ta cũng nhìn ra, hành động này của Ngọc Như, chẳng qua là muốn ra đòn phủ đầu với A Nương trước khi qua cửa.
Để A Nương không dám coi thường nàng ta mà thôi.
Thật nực cười khi Cha vẫn thấy nàng ta đáng thương, đáng yêu.
Ngọc Như thấy A Nương mãi không nói gì, liền châm dầu vào lửa:
"Hầu gia, phu nhân có phải không muốn không ạ?
Phu vi thê cương, tỷ tỷ sao có thể làm mất mặt Hầu gia như vậy?
Phải học lại đạo làm vợ mới đúng."
Thấy nàng ta trách móc A Nương, Cha lại không nói một lời.
Ta tức giận trừng mắt nhìn ả, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu "răng rắc".
Ngọc Như giả vờ sợ hãi, núp sau lưng Cha.
Không khí đang căng thẳng, một đôi bàn tay ấm áp nhưng chai sạn ôm lấy ta.
A Nương ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nhấc lên, ghé vào tai ta nói cực khẽ:
"Nhan Nhi con nhớ kỹ, giữ không được trái tim đàn ông, vậy thì hãy nắm chặt lấy mạng của hắn nhé."
Rồi A Nương nhếch môi cười:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! "Muốn mượn Kiệu Tịch Nhan à?
Được thôi."
Nàng ta õng ẹo với Cha:
"Hầu gia, ngài xem nó kìa…"
Cha vỗ về nàng ta ta, rồi nhìn thẳng A Nương, nói không chút khách khí:
"Ta đến đây là muốn mượn nàng một thứ.
Ta sắp nạp Ngọc Như làm thiếp, nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không qua cửa.
Chỉ là một cỗ kiệu thôi mà, nàng cho ta mượn dùng một chút.
Sau khi thành thân xong sẽ trả lại cho nàng."
04
Ta tròn mắt, bất giác nhìn sang A Nương.
Ai cũng biết, đó không đơn thuần chỉ là một cỗ kiệu.
Đó là niềm thương nhớ duy nhất của A Nương.
Mười năm trước, trận chiến cuối cùng giữa Đại Tề và nước láng giềng diễn ra vô cùng ác liệt.
"Thiệu Gia Quân" do A Nương và Ngoại công dẫn đầu, thương vong quá nửa.
Mới đổi lại được một thời thái bình thịnh trị.
Ngoại công trong trận chiến đó, bị đ.â.m thủng ngực.
Tuy lúc đó giữ được tính mạng, nhưng sức khỏe lại ngày một sa sút.
Sau khi khải hoàn về triều, Hoàng thượng hỏi Ngoại công muốn ban thưởng gì.
Ngoại công biết mình sống không còn bao lâu, không thể bảo vệ A Nương được nữa.
Thế là ngay tại chỗ giao lại binh quyền, rồi nói một cách hùng hổ:
"Xin nguyện dùng tất cả chiến công và binh quyền, đổi lấy một cỗ kiệu hoa cho tiểu nữ Thiệu Tịch.
Loại tốt nhất, tốt nhất ấy.
Còn phải trông thật đắt tiền, thật xa hoa, toát ra mùi tiền bạc!"
Hoàng thượng nghe vậy bật cười ha hả, rồi hạ lệnh:
"Tất cả bảo vật quý hiếm trong quốc khố, cứ để Thiệu Soái tùy ý lấy dùng, ái khanh cứ thoải mái mang đi trang trí kiệu hoa."
Sau đó, Ngoại công một mình lê tấm thân tàn tạ, ngâm mình trong sân "cạch cạch" cưa gỗ.
Tính ương bướng nổi lên, ai muốn giúp cũng không chịu, mệt thì lại ngồi ngẩn người ra.
Ngày kiệu hoa hoàn thành, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chưa ai từng thấy một cỗ kiệu hoa đẹp đến nhường vậy.
Gỗ dùng loại thượng hạng, chắc chắn bền bỉ.
Đồ trang trí bằng gỗ chạm khắc sơn son thếp vàng loại tốt nhất.
Toàn bộ gấm vóc thượng hạng được cống nạp năm đó đều dùng cho cỗ kiệu này, chỉ lấy những phần có hoa văn đẹp nhất.
Thân kiệu được chạm trổ vô số đường vân và hoa văn, lộng lẫy huy hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những viên dạ minh châu tốt nhất được treo quanh kiệu, san hô Nam Hải uốn lượn bắt mắt.
Cả cỗ kiệu hoa như một cung điện thu nhỏ, xa hoa mà phô trương.
Lại như thể chỉ là tấm lòng yêu thương con gái sâu nặng của một người cha già, giản dị mà chân chất.
Ngày A Nương xuất giá, vết thương do dằm gỗ đ.â.m vào tay Ngoại công vẫn chưa lành.
Ngoại công cả đời chỉ đổ m.á.u không đổ lệ, hôm đó như muốn khóc cạn nước mắt đã nợ ông trời bao năm qua:
"Tịch Nhi, đừng trách cha.
Cha không bảo vệ được con nữa rồi.
Nếu có một ngày… con hãy đi sống cuộc đời mà con mong muốn nhé."
Sau khi A Nương gả đi rồi mang thai ta, hơi thở cuối cùng của Ngoại công cũng tan biến.
Vị danh tướng từng một thời lừng lẫy, cứ thế bình thường mà qua đời trên chiếc ghế bành vào một buổi chiều.
Giống như bất kỳ ông lão bình thường nào trên thế gian này.
Không hào hùng vang dội, cũng chẳng bi tráng xúc động.
05
Cha trước mặt vẫn đang lải nhải không ngừng:
"Ngọc Như mang thai con trai của ta, làm thiếp đã là thiệt thòi cho nàng ấy rồi.
Ta không muốn nàng ấy ngay cả một cỗ kiệu yêu thích cũng không được ngồi."
Ngọc Như đứng nép sau lưng ông ta, vênh váo ngẩng cao cằm với A Nương.
Ngay cả ta cũng nhìn ra, hành động này của Ngọc Như, chẳng qua là muốn ra đòn phủ đầu với A Nương trước khi qua cửa.
Để A Nương không dám coi thường nàng ta mà thôi.
Thật nực cười khi Cha vẫn thấy nàng ta đáng thương, đáng yêu.
Ngọc Như thấy A Nương mãi không nói gì, liền châm dầu vào lửa:
"Hầu gia, phu nhân có phải không muốn không ạ?
Phu vi thê cương, tỷ tỷ sao có thể làm mất mặt Hầu gia như vậy?
Phải học lại đạo làm vợ mới đúng."
Thấy nàng ta trách móc A Nương, Cha lại không nói một lời.
Ta tức giận trừng mắt nhìn ả, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu "răng rắc".
Ngọc Như giả vờ sợ hãi, núp sau lưng Cha.
Không khí đang căng thẳng, một đôi bàn tay ấm áp nhưng chai sạn ôm lấy ta.
A Nương ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nhấc lên, ghé vào tai ta nói cực khẽ:
"Nhan Nhi con nhớ kỹ, giữ không được trái tim đàn ông, vậy thì hãy nắm chặt lấy mạng của hắn nhé."
Rồi A Nương nhếch môi cười:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! "Muốn mượn Kiệu Tịch Nhan à?
Được thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương