Ninh Tương Y bắc ghế tới ngồi trước mặt hắn, đánh đến nơi này, nàng cũng mệt rồi, thấy người khác uống rượu, nàng cũng lấy một bầu rượu ra uống.
Trong quá trình này, Tư Vô Nhan lúc khóc lúc cười, khi thì nét mặt điên cuồng, khi thì lạnh lùng như băng, Ninh Tương Y một mực thờ ơ, mà câu đầu tiên hắn nói với nàng là.
“Có phải cô cũng xem thường ta không?” Hắn cười trào phúng: “Bởi vì ta là một con rồi, còn là nam sủng bị một bà già bỏ rơi!”
Ninh Tương Y chỉ mỉm cười, sau đó lắc đầu.
Hắn lại nói: “Ngươi cảm thầy mình rất đáng gờm đúng không! Một nữ nhân, lại là Phi Long đại tướng quân! Thiết kỵ đạp khắp A bốn nước! Nhất định là người cảm thấy bản thân rất đáng gờm!”
Ninh Tương Y uống một hớp rượu, híp mắt, chậm rãi nói: “Nếu như ta nói, ta muốn ở nhà sinh con hơn, ngươi thấy thế nào?”
Lời của nàng khiến Tư Vô Nhan sững sờ, lập tức cười to! Hình như hắn đã say, cười một tiếng, khí thể âm tàn bay sạch, nói chuyện với nàng.
Hình như hắn chưa từng giãi bày tâm sự với ai, mà lần duy nhất
giãi bày lại là trước khi chết, hắn nói một hơi rất nhiều bí mật hắn không muốn ai biết với người tới giết hẳn là Ninh Tương Y, có đau lòng, thất bại, tủi hờn, trả thù, còn có lý tưởng và khát vọng.

Bọn họ nói từ sông đến núi, từ Đại Dục tới Lâu Diệp, thế Ninh Tương Y mới biết Quỷ Kiến Sầu thanh danh rất tệ bên ngoài
chính là hắn, trò chuyện một hồi lại thấy hối hận vì gặp nhau muộn!
Như thể không phải vị vua bù nhìn và đao phủ, mà là bạn tốt tri

kỷ đã lâu không gặp.

Nói đến giấc mơ, trong mắt nam tử này sẽ toát lên vô số tia sáng
Mà thời điểm tới nhất định, tiếng vang bên ngoài dần dừng lại, Ninh Tương Y biết, đây là người của nàng đã hoàn toàn không chế được hoàng cung Ngọc Kỳ, lúc này, nụ cười trên mặt Tư Vô Nhan cũng dần phai nhạt đi.

Hắn nói: “Cô thật sự là người thú vị.”
Sau đó, đôi mắt vốn âm ngoan vặn vẹo cuối cùng lại trở nên thuần khiết sạch sẽ, có thể thấy rõ su bi ai và tiếc hận của hắn ta
Hắn ta cười: “Nếu… Ta có thể gặp được cô sớm hơn thì tốt rồi”
Nói xong câu đó, hån căn thuốc độc tự sát.
Ninh Tương Y nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi nhìn thẳng vào Tư Vô Nhan uống rượu trong gió lạnh, lúc này nét mặt thiếu niên âm trầm tàn độc, có thể thấy tâm tính đã vặn vẹo hơn nửa, nhưng vẫn nhìn ra được hắn không khuất phục, nội tâm vẫn đang chống cự!
Kiếp trước khi nàng gặp hắn, hắn ba mươi ba tuổi, rõ ràng đang là tuổi dồi dào, lại tuyệt vọng từ trong ra ngoài, mà bây giờ, mặc dù con người hắn rất xấu, tính cách cũng sớm nắng chiều mưa, nhưng dầu gì cũng không bi ai như sau này, hơn nữa…
Kiếp này, hắn thật sự gặp được nàng sớm.
Cho nên Ninh Tương Y tha cho hắn mấy lần, hơn nữa còn nói chuyện với hắn một phen, là những lời mà lúc ấy nàng muốn nói lại không kịp nói, kiếp này hãy dứt khoát nói hết đi.
“Thật ra, ta không cho rằng ngươi không phải Hoàng đế tốt”
Lời của nàng khiến động tác uống rượu của Tư Vô Nhan dừng lại, lập tức cười lạnh.
Ninh Tương Y không thèm để ý đến sự trào phúng của hắn, tiếp tục nói.
“Nếu ta không đoán sai, ngươi muốn giết Ninh Úc và ta rất đơn giản, là vì ngươi cảm nhận được uy hiếp, sợ cuối cùng bọn ta sẽ làm hại đến quốc gia của ngươi, cho nên tiên hạ thủ vi cường thôi… Ta nói đúng chứ?”
Tư Vô Nhan tiếp tục uống một ngụm rượu, hai mắt nhìn vào đêm tối, nói đè nén: “Cô nghĩ ta quá cao thượng rồi.” Ninh Tương Y dừng một chút, đột nhiên cười nói: “Nếu như
ngươi tứ cố vô thân ở Ngọc Kỳ, ta cho rằng ngươi có thể đi tìm một người”
Tư Vô Nhan không nói câu nào, có vẻ không thèm để ý tiếp tục uống rượu, lại dựng thắng tai nghe, chờ câu tiếp theo của nàng.
Ninh Tương Y không khỏi cười một tiếng, cũng không kéo dài nữa: “Người đó chính là Vinh Quốc đại tướng quân hiện tại của Ngọc Kỳ, Thượng Minh Hi.”
Tư Vô Nhan phì cười một tiếng, âm độc nhìn nàng: “Ngươi đang đùa ta.”
“Không hề.” Ninh Tương Y lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa…
“Có lẽ bây giờ người đó bị người người phi nhổ, mị thần dựa vào bò lên giường mà trở thành tướng quân, nhưng con người hẳn chịu nhục được, có mưu lược, có nhân mạch, tự nhiên cũng có tiền tài, nhìn hắn ta có vẻ gian trá, nhưng trong lòng có tinh thần trọng nghĩa cơ bản, bây giờ, hắn ta ép dạ cầu toàn là do thiếu danh chính ngôn thuận thôi.”
“Mà ngươi, chính là danh chính ngôn thuận đó!”

Lời của nàng khiến Tư Vô Nhan im lặng, thật lâu sau hắn cười một tiếng: “Sao ta phải tin cô? Có lẽ cô chỉ đang lừa ta đặc tội với mẫu hậu, để ta tự tìm đường chết a…”
Hắn còn chưa nói hết lời đã nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì Ninh Tương Y đang mở to đôi mắt, cười khanh khách nhìn hắn.
“Cô nhìn ta làm gì!” Hắn ta đột nhiên muốn xù lông, hắn ta cảm thấy liệu có phải gần đây mình hiền quá không, vì sao một tà y người gặp người sợ như hắn mà cô nương này vẫn có thể cười như vậy với hắn?
Ninh Tương Y nói: “Không có người bạn nào sẽ rất cô đơn, hơn nữa cảm giác tin tưởng một người toàn tâm toàn ý vô cùng tốt, ngươi có muốn thử không?”
Nàng vỗ vỗ cơ thể, dùng ngữ điệu vô cùng mê hoặc nói câu này, tự dưng có phần hài hước.
Tư Vô Nhan ngửa đầu uống một ngụm rượu, trào phúng nói: “Tin tưởng à, vậy cô tin ta không?” “Tin chứ!” Ninh Tương Y gật mạnh đầu, hành vi của nàng khiến Tư Vô Nhan cảm thấy hoảng hốt, uống hết hớp rượu này đến hớp rượu khác, lúc này tuyết vẫn bay trên trời, rơi vào mặt hắn, lại là vẻ cô đơn và bị thương không nói nên lời.
Hắn nhìn tuyết, lại nhìn nàng, cuối cùng cười lạnh.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao… Cô không thể tin ta.”
Hắn ta nói xong, Ninh Tương Y đang định nói gì, lại cảm giác lục phủ ngũ tạng đau đớn! Không ngờ hắn ta lại bỏ độc vào rượu!
Lúc này, Tư Vô Nhan đứng lên, thấy vẻ mặt Ninh Tương Y đau
khổ, hắn nhìn nàng từ trên cao, thản nhiên nói.

“Ta không cần bạn bè, ta cũng không cần những thứ này, hơn nữa cô nói không sai…”
Hắn cúi đầu xuống nhìn cô gái mới chỉ hơn mười ba tuổi trước mắt, mỉm cười.
“Cô nói không sai, đúng là ta kiêng kị cô và Ninh Úc, nhưng người ta kiêng kỵ nhất, vẫn là cô.”
“Chắc cô không biết cô lợi hại cỡ nào đâu… Toàn bộ Đại Dục đều thích cô, chiến công của cô được vạn người truyền tai, mà cô mới mười ba… Cuối cùng sẽ có một ngày, khi dã tâm của cô bành trướng, chắc chắn sẽ khiến bốn đất nước rơi vào chiến tranh…”
Không, sẽ không! Ninh Tương Y muốn phản bác, nhưng nàng càng khó chịu hơn, đầu cũng u ám, gần như ngất xỉu.
Mà lúc này, nét mặt Tư Vô Nhan cũng dần trầm xuống, có phần khó hiểu.

Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Tương Y, nhìn thấy nàng khó chịu nằm sấp trên đài hành hình, giọng rất nhẹ hỏi.
“Cho nên, vì không để cô gây nguy hiểm cho bách tính Ngọc Kỳ, ta chỉ có thể giết cô…” Ninh Tương Y không khỏi cười khổ, là nàng nhìn người không rõ à? Nếu nàng chết thật, nàng cũng nhận.

Ngón tay lạnh buốt của Tư Vô Nhan rơi trên mặt nàng, cảm nhận được nàng vì nhịn đau mà khuôn mặt run rẩy, nét mặt hắn ta hơi mờ mit, chậm rãi nói.
“Có lẽ cô có thể tha thứ, tin tưởng, yêu rất nhiều người, a… Nhưng hi vọng bây giờ cô đã biết, có người không đáng để cô làm vậy…”
Ngón tay han dịu dàng mở môi nàng ra, nhét một viên thuốc vào, cuối cùng rủ måt, cười lạnh nói âm độc.
“Lần gặp mặt tiếp theo, ta nhất định sẽ giết cô!”
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi, áo bào đỏ rực cuốn lấy bông tuyết, bóng lưng mỏng manh mà quật cường, tuyết bay lả tả và màn đêm nuốt chủng hẳn.

Chi có Ninh Tương Y ở tại chỗ, hồi lâu mới thở phào một hơi, lật người lại, ngửa mặt nằm trên đài hành hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện