Khéo thay độc trong rượu vừa rồi có thể hóa giải độc bọ cạp trong cơ thể nàng, lấy độc trị độc, cho nên mới đau như thế, mà thứ cuối cùng hắn cho nàng ăn, có lẽ là Thanh Độc đan dọn sạch độc thừa, lúc này nội lực trong cơ thể nàng vận hành trơn tru, không hề có cảm giác cản trở, bởi vậy có thể thấy thuốc trong tay hắn ta thật sự rất không tệ.

Có điều nàng không muốn gặp loại người nắng mưa thất thường này nữa được không?! Năm hồi lâu, đột nhiên có một người đi tới bên cạnh Ninh Tương
Y, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là Ninh Úc sao?
Lúc này cả người hắn mặc đồ đen, gần như muốn hòa vào bóng đêm, bông tuyết bay bay dính vào người hắn, rơi giữa hàng lông mày có vẻ hơi quạnh quẽ của hắn, có phần tiêu điều.

“Sao đệ lại tới đây?” Nàng gắng đứng dậy.

Ninh Úc thấy vậy vội đi lên đỡ nàng, mỉm cười động lòng người như tinh linh tuyết.

“Hoàng tỷ, tỷ khỏe hẳn rồi sao?”
Ninh Tương Y gật đầu, “Chắc là khỏe rồi, mỗi tội người hơi mệt.

” Lúc này Ninh Úc mới yên lòng, sau đó bề ngang Ninh Tương Y lên.

Ninh Tương Y giật mình, sau đó mới dần thả lỏng, nàng chỉ không ngờ, đệ đệ của nàng đã trở thành một thiếu niên nhanh nhẹn, cũng có thể bế nàng lên dễ như trở bàn tay, không hề cảm thấy đột ngột.


Đúng là Ninh Úc lớn rất nhanh, khôi ngô cao ráo, mà vóc dáng Ninh Tương Y cao đến một mét sáu mươi tám thì không cao nữa, nhưng nàng hơi gầy, nằm trong ngực Ninh Úc như này, có cảm giác như chim non nép vào người.

Ninh Tương Y cũng thật sự đã mệt rồi, ngoan ngoãn nằm trong ngực Ninh Úc, mãi đến khi hắn ôm nàng về, đặt lên chiếc giường ấm áp…
Không biết là ai cẩn thận như thế, trên giường rất ấm áp, có vẻ được người ta dùng lò sưởi sưởi qua, Ninh Tương Y vừa dính vào giường đã chui vào, dáng vẻ lười biếng như một con mèo.

Nhìn thấy nàng như này, ngay cả đuôi lông mày Ninh Úc cũng mềm đi.

Hắn cũng rất muốn chui vào trong chăn của Ninh Tương Y, nhưng hắn không thể làm như vậy, đành phải nhẫn nhịn, nhét chân nàng vào trong chăn.

Ninh Tương Y vốn muốn ngủ, bây giờ cơ thể nàng khó chịu vốn mệt rã rời, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng kéo tay Ninh Úc lại, mở mắt cẩn thận hỏi.

“Vì… vì sao hôm nay để lại biết tỷ ở Thái Thị Khẩu?” Theo dõi tỷ à?
Mấy chữ cuối cùng, nàng không nói ra.

Nụ cười trên mặt Ninh Úc dừng lại, rồi lại cười rộ lên: “Có người nói tỷ đi ra cùng hắn ta, đệ không yên lòng nên đi theo xem sao.


Ninh Tương Y gật đầu, nhưng nét mặt vẫn rất xoắn xuýt, hình như có lời nào đó không biết nên nói ra như thế nào.

Dĩ nhiên nàng biết dưới sự nâng đỡ của Trấn Tây vương, trong tay Ninh Úc nuôi không ít người, thế nhưng… Không phải như nàng nghĩ đâu nhỉ.

Thấy nàng nhăn mày, Ninh Úc không kìm được nhẹ giọng nói.

“Hoàng tỷ có chuyện gì cứ nói…”
Hắn vốn như vậy, ở trước mặt Ninh Tương Y, hắn mãi mãi là thiếu niên ngoan hiền lại tốt tính.

Lúc này Ninh Tương Y mới cười ngượng ngùng: “… Cái đó, đệ

không phải người đi giết hắn chứ?”
Lời của nàng khiến Ninh Úc cứng người, nhìn Ninh Tương Y sâu xa, rõ ràng hắn ngụy trang tốt như vậy, vì sao hoàng tỷ vẫn có thể đoán được hắn sẽ làm gì?
Vừa nhìn dáng vẻ của hắn, Ninh Tương Y lập tức ngồi dậy, khẳng định là Ninh Úc phái người đuổi giết Tư Vô Nhan! Nàng trở nên lo lắng, Tư Vô Nhan tay trói gà không chặt, nhưng thật sự phản kháng, vậy với tài dùng độc đó, chắc người Ninh Úc vất vả bồi dưỡng sẽ thiệt hại không ít chăng?
“Có thể bỏ qua cho hắn được không?”
Ninh Tương Y nhìn Ninh Úc nói nhanh, mà Ninh Úc không nói gì, nghe vậy chỉ nhìn sâu vào Ninh Tương Y, nét mặt phức tạp sâu xa, hồi lâu sau, hắn mới nở nụ cười.

Có điều nụ cười này không hiền lành ôn hòa như bình thường… Ngược lại hơi kỳ lạ, một nháy mắt, khí chất trên người hắn xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất! Rõ ràng đường nét không thay đổi, nhưng cho người ta cảm giác khác biệt…
Hắn nheo hai mắt lại, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt ánh lên tia sáng cực kỳ nguy hiểm, nhiệt độ trong phòng bỗng hạ xuống.

“Tỷ muốn đệ… tha cho hắn?”
Chất giọng trầm của hắn chui vào tai Ninh Tương Y, rõ ràng là hỏi lại, nhưng lại khiến lòng người phát lạnh!
Ninh Tương Y, trước giờ nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của Ninh Úc, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cười hỏi nàng như vậy, rõ ràng khuôn mặt còn non nớt lại khiến Ninh Tương Y thoáng nghĩ tới dáng vẻ ba mươi tuổi của Ninh Úc ở kiếp trước… Hắn cũng cười như thế… Sau đó bẻ gãy từng ngón tay của nàng…
Ký ức phủ bụi đã lâu khiến Ninh Tương Y giật mình! Nàng cảnh giác nhìn Ninh Úc, trong lòng đột nhiên nghĩ, cho dù nàng một tay nuôi lớn thì sao, thực chất bên trong hắn vẫn là Ninh Úc lạnh lùng vô tình kia! Nàng tùy tiện bảo hắn thả con mồi đã từng uy hiếp hắn, liệu Ninh Úc có làm phản không?!
Vừa nghĩ tới làm phản, nàng không kìm được nghĩ đến chuyện chết thảm ở kiếp trước, nhiều năm như vậy, nàng cứ tưởng nàng đã quên hết, không ngờ vẫn nhớ rõ vậy.

Từng cực hình tiến hành trên người nàng, còn có khuôn mặt mỉm cười lạnh lẽo của hắn dần dần trùng với Ninh Úc trước mắt! Nàng hơi né tránh sợ hãi rụt lại, dáng vẻ này kích thích trái tim
vốn nổi giận của Ninh Úc! Nàng cầu xin cho một kẻ từng hại nàng thì cũng thôi đi! Giờ phút này còn sợ hắn sao?!
Hắn bước tới từng bước một, mà lúc đầu Ninh Tương Y muốn lui về sau, lại kìm được, chỉ mở to đôi mắt to ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn, trái tim đột nhiên đập dữ dội.

Nàng như này khiến Ninh Úc nổi cơn giận dữ! Không ngờ nàng lại sợ hẳn, nàng sợ hắn sao? Một chân hắn quỳ lên giường, cơ thể nghiêng về phía trước, tới gần từng chút, ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười nén giận giống sát thần trong trí nhớ như đúc, song cũng không giống lắm, thế nhưng lúc này Ninh Tương Y không sao phân biệt được! Từng luồng hơi lạnh cuốn tới khiến toàn thân nàng run rẩy!
Nhưng nàng vẫn ngừng thở, nói khẽ.

Người, người đó, hắn cũng rất đáng thương… Hơn nữa, hắn còn có tác dụng”
“Tác dụng? Nhưng hắn ta hại tỷ…” Ninh Úc cười nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Ninh Tương Y, hắn dựa vào gần như vậy, Ninh Tương Y cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn…
Không gian như bị thu hẹp lại, nàng muốn thoát khỏi vòng vây của Ninh Úc…
Như phát hiện ra ý đồ của nàng, Ninh Úc trực tiếp chống hai cánh tay ở hai bên người nàng, khóa chặt cả người nàng trên giường!
Lúc này cuối cùng Ninh Tương Y cũng hốt hoảng, nàng không biết vì sao Ninh Úc vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên như biến thành người khác.

Lúc này Ninh Tương Y nằm dưới người hắn, hô hấp quấn quít khiến trái tim Ninh Úc loạn nhịp, ánh mắt né tránh khiến cho người ta muốn chà đạp nàng điên cuồng! Nhưng trong lòng hắn lại có lửa giận thiêu đốt dữ dội! Tất cả mọi người có thể sợ hắn, nhưng vì sao người hắn coi như trân bảo cũng sợ hắn? Nàng bị bắt nạt như thế, còn không cho hắn giết kẻ đó! Vì sao?
Ngón tay Ninh Úc nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Ninh Tương Y, nàng run lên, lại không biết làm sao.

Hành động theo bản năng này của nàng khiến Ninh Úc càng tức giận hơn, hẳn nhướng mày, cười lạnh lẽo.

“Tỷ sợ đệ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện