“Hoàng tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Thấy Ninh Tương Y thần bí đóng cửa lại, Ninh Úc hơi căng thẳng, không khỏi hỏi.

Ninh Tương Y nhanh chóng lấy Sinh Cơ cao lừa được từ chỗ Tư Vô Nhan ra, hai mắt sáng lấp lánh.

“Ta đa! Thấy không! Biết đây là gì không? Đây là Sinh Cơ cao do Y Độc Thánh Thủ lợi hại nhất thời nay chế ra, người chết sống lại, cơ thể mọc lại! Tỷ tốn bao công sức mới có được đấy!”
Ninh Úc chưa từng nghe thấy thánh dược gì có tên như vậy, nhưng Ninh Tương Y đã nói tốt thì đó là đồ tốt.

“Quá tốt rồi, hoàng tỷ, vết thương trên vai tỷ còn chưa lành, đệ bôi thuốc cho tỷ” Ninh Tương Y ngẩn ra, rồi lập tức cười khúc khích: “Trên người tỷ có Ngọc Dung tán là đủ rồi! Vết thương nhỏ thôi, thuốc này là tỷ
chuẩn bị cho đệ đấy!”
Nàng nở nụ cười tà ác: “Mau cởi quần ra, để tỷ tỷ đây sủng hạnh đệ một phen nào!”
Trong lời nàng có ý nghĩa khác khiến khuôn mặt Ninh Úc ửng hồng, nếu để cho những tâm phúc của hắn biết chắc sẽ lại được mở rộng tầm mắt!
Vì sao điện hạ ở trước mặt công chúa và trước mặt bọn họ lại khác nhau lớn đến vậy? mệt tim quá, quả nhiên đầu thai là việc cần kỹ thuật.

Thấy Ninh Úc thất thần, còn đỏ mặt, Ninh Tương Y không khỏi bật cười, sao nàng lại nuôi đứa nhỏ này thành ra ngượng ngùng như vậy được chứ?
Đáng tiếc nàng không biết, đứa nhỏ trong miệng nàng chỉ như vậy trước mặt nàng.

Ninh Tương Y thấy hắn không cử động, đành phải tự mình ra tay, nàng đẩy Ninh Úc nằm xuống giường xong, đương nhiên không có khả năng thật sự cởi quần của hắn, mà là ngồi xuống bên chân, cẩn thận kéo quần hẳn lên.


Nàng tỉnh táo, mà lại còn chủ động như thế lần đầu tiên, nhận thức này khiến Ninh Úc mặt đỏ tim đập, hắn ngồi trên giường, nhìn thấy Ninh Úc ngồi sát bên chân, cảm nhận được nàng tỉ mỉ, xem vết thương, hơi thở ấm áp phả vào chân hắn…
Một thứ cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra… Cúi đầu nhìn mái tóc dài rủ xuống của nàng, trái tim hắn như bị tóc nàng chọc ngứa.

Ngứa… lại không biết ngứa chỗ nào.

Khát, cũng không biết khao khát điều gì…
Ninh Tương Y cẩn thận bôi thuốc cho hắn, trong mắt tàn ngập đau lòng, sao nàng cảm giác nàng luôn bôi thuốc cho Ninh Úc vậy? Nàng thật sự quá vô dụng, không chăm sóc tốt nổi một đứa bé…
Đầu ngón tay miêu tả vết sẹo nhìn mà giật mình, Ninh Tương Y là đột nhiên nghiêm túc nói.

“Tỷ sẽ nhớ kỹ, nơi này từng vì tỷ mà thiếu một miếng thịt.


Ninh Úc không nhịn được đưa tay vuốt tóc nàng, nét mặt dịu dàng vô tận, hắn thấp giọng nói: “Tỷ không cần nhớ kỹ điều này.


Bởi vì, mọi thứ của ta là của tỷ.

***
Tối hôm đó, trời có tuyết rơi bay lả tả, không hề có chút âm thanh nào.

Một tràng tiếng gõ cửa đánh thức Ninh Tương Y, nàng mơ màng mở mắt ra, mở cửa, không ngờ là Tư Vô Nhan.

“Muộn vậy rồi, ngươi không ngủ đi còn dọa người người khác à?”
Đêm hôm khuya khoắt tóc tai bù xù mặc đồ đó, thật không hiểu nổi gu thẩm mỹ.

Nét mặt hắn lạnh nhạt, lắc hai bầu rượu trong tay, nói.

“Uống rượu không?” Trong lòng Ninh Tương Y biết hắn ta có chuyện muốn nói, thế là khoác áo choàng dày lên người, cười nói: “Còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
Ninh Tương Y cứ tưởng hắn ta sẽ một cái đình đẹp ngồi xuống, tâm sự chuyện gió trăng, ai dè hắn ta trực tiếp dẫn Ninh Tương Y đi Thái Thị Khẩu*…
*Thái Thị Khẩu: đây là chợ bán thức ăn thời xưa, đồng thời còn là
nơi hành hình các tử tội.


Bởi vì Tây Châu thường xuyên có nước địch mật thám, một khi bị bắt lại sẽ bị hành hình ở đây, cho nên mười năm qua không ít người chết ở đây, trên đài hành hình có vết bẩn không xóa đi được, mà hai người bọn họ bị thần kinh hôm khuya khoắt không ngủ được, đi đến nơi quỷ khí nặng nề này uống rượu trong trời tuyết, Ninh Tương Y nghĩ, nàng có thể bỏ đi trước được không?
Tư Vô Nhan cho nàng một vò rượu, mình cầm một vò, không biết hắn tìm từ đầu, mùi không tệ lắm.

Hắn không nói câu nào, chỉ buồn bã uống rượu, hình như có tâm sự.

Ninh Tương Y không khỏi nghĩ đến lúc chiều hình như nghe thấy người ta nói có chim bồ câu không rõ lai lịch… Hỏi nàng có cần bắn hạ không, nàng đoán chắc là tìm tên ôn thần trước mắt, quả nhiên, buổi tối hắn liên tìm mình uống rượu.

“Sao… cô biết thân phận của ta?”
Hắn đột nhiên mở miệng, ngay khi Ninh Tương Y vắt hết óc muốn tìm cớ lấp liếm, hắn lại cười nhạt.

“Không sao… Dù sao cũng không phải thân phận đáng tự hào gì.


Ninh Tương Y không biết nói tiếp thế nào.

Ở kiếp trước, lúc thiết kỵ của nàng bước vào Ngọc Kỳ mới phát hiện bên trong quốc gia nhìn có vẻ mạnh này chia năm xẻ bảy, nguyên nhân chỉ có một, đó là nữ quyền lãnh đạo quốc gia.

Trước khi nàng tới đây, Ngọc Kỳ đã bùng nổ mấy cuộc khởi nghĩa, đến mức nàng đánh tới cửa nhà cũng không thấy quân kháng chiến ra hồn.

Mà cuối cùng, thủ lĩnh quân khởi nghĩa lớn nhất Ngọc Kỳ, đại tướng quân Ngọc Kỳ cũ trực tiếp đưa thư hàng cho nàng, cho nên quá trình của nàng rất dễ dàng, thế như chẻ tre đánh tới vương thành Ngọc Kỳ, cũng được nghe không ít tin đồn liên quan tới Hoàng thái hậu Ngọc Kỳ, vô cùng kinh ngạc.

Vị Thái hậu này không chỉ độc chết Hoàng đế, còn giết không ít con trai của Hoàng đế, về sau, bà ta lập con trai ruột làm Hoàng đế, kết quả con trai không kiên nhẫn để bà ta tham gia vào chính sự, muốn tạo phản, còn được không ít người hưởng ứng, nhưng có người mật báo, bị bà ta dìm xuống với thủ đoạn máu tanh.

Sau khi giết con ruột, bà ta lập một đứa con trai khác làm Hoàng đế, mà đứa con trai này thì khá thảm, hắn không phải con ruột của Thái hậu, mà là hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa Thái hậu, mặc dù hắn được dưỡng mẫu chân truyền, có thể nói là cả y độc, nhưng vì ngăn hắn tạo phản, Thái hậu phế kinh mạch của hắn, khiến cơ thể hắn suy nhược cả đời, tay trói gà không gió chặt, hơn nữa… Con nuôi xinh đẹp ấy còn là nam sủng của bà ta.


Từ đó có thể biết về sau vị Hoàng đế bù nhìn này khổ cực cỡ nào, hắn là người Thái hậu một tay nuôi lớn, còn là nam sủng của bà ta, triều thần đều phòng bị hắn, bách tính dân gian khinh thường hắn.

Mà hắn không muốn bị Thái hậu xiềng xích, song không ai giúp hắn, bởi vì sợ là mưu kế Thái hậu cố ý thử…
Ninh Tương Y vô cùng bội phục vị Thái hậu này, cũng vô cùng đồng cảm với vị Hoàng đế này.

Lúc đại quân công phá vương thành Ngọc Kỳ, Hoàng thái hậu đã sớm mang theo thân tín bỏ trốn, cung nhân chạy trối chết khiến toàn bộ hoàng cung trống rỗng, có người còn cố ý châm một mồi lửa, khói mù bay khắp nơi, thế nhưng chỉ có một tòa cung điện ở giữa là không ai dám tới gần, cho dù trong lòng bọn họ muốn đốt tòa nhà này nhất, rõ ràng bên trong có nhiều bảo vật nhất, bọn họ cũng chỉ dám đứng xa, tòa cung điện đó, chính là Tiềm Long điện mà Thái hậu ở.

Ha ha, một Thái hậu mà lại ở Tiềm Long điện.

Lúc Ninh Tương Y bước vào, trong cung điện cực kỳ hoàn hảo, có thể thấy trân châu mã não, đồ cổ nổi tiếng khắp nơi, như hai thế giới với bên ngoài bừa bộn, mà đó cũng là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng nàng gặp Tư Vô Nhan.

Tư Vô Nhan mặc bộ đồ đỏ tươi, ngồi đạp chân lên ghế không có chút hình tượng nào, góc nghiêng dung nhan tuyệt mỹ, uống từng ngụm rượu.

Hắn ta không hề ra tay với nàng, ví dụ như bỏ độc.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện