“Ít nhất Tưởng mỗ không nghĩ ra Lôi huynh này sao lại mang theo nhiều thuốc. giải rượu bên mình như vậy, thật là một cảnh tượng hiếm lạ.”
Hình ảnh bắt đầu tua nhanh từng đoạn từng đoạn một.
Nhưng về cơ bản vẫn chỉ nhìn thấy cha con Lôi Đại Đầu, hình như chạy ra bên ngoài thay ca, trong chốc lát chạy vào rồi một lúc sau lại chạy ra...
Góc độ video giống như được đánh dấu cùng một thời gian, ngay cả đồng hồ treo tường trên hành lang cũng không bỏ qua, tất cả đều được thu hết vào.
Cảnh tượng này vẫn tiếp tục kéo dài tới hai giờ rưỡi, hai cha con mỗi người đi ra ngoài tới tận hai lần!
Bên trong truyền tới tiếng cười lớn của Hạng Cuồng Nhân: “Lôi Đại Đầu à, tửu lượng của ngươi tiến bộ rồi ha ha ha...”
Cuối cùng, ống kính lại soi xuống chỗ Lôi Đại Đầu đi vào căn phòng, sau đó lại bước vào sát vách, chỉ thấy trong phòng có bảy tám tên cao thủ Cục Tinh Thuẫn, từng người ngồi ngay ngắn giống như xem cuộc vui, một bàn đồ ăn gần như không động tới.
Tất cả đều chỉ ngồi như vậy, vừa ra vẻ thích thú, vừa lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
'Tưởng Văn Châu cười ha hả, nói: “Vở kịch này rất hay đúng không, chỉ là còn chưa tới cao trào, các ngươi có biết sau đó ta còn phát hiện điều gì không? Chính là toàn bộ thiết bị giám sát của khách sạn Chí Tôn đều hỏng hết vào đêm đó... Nhưng mà, sở trường của chúng ta chính là làm cái này...”
Hắn nói xong, thản nhiên nói: “Không biết đoạn video này của ta có thể chứng minh được rằng hiệu phó Hạng là vô tội hay không?”
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cùng lúc đứng dậy, cảm kích nói: “Rất cảm ơn, Cục trưởng Tưởng!”
Tưởng Văn Châu thản nhiên cười một tiếng: “Đừng khách sáo, đều nằm trong chức trách phải làm. Tối ngày hôm qua có thể xem được vở kịch hay như thế này, thậm chí còn tham gia diễn một vai nhỏ trong đó, làm một người cũng thích đóng phim như ta quả là thỏa mãn, thậm chí còn có thể kéo dài tới tận bây giờ, các loại lục đục ngược nhau khiến người ngoài như ta thật sự là bất ngờ không thôi, nhưng cũng cực kỳ hài lòng, mở rộng tầm mắt, ha ha!”
Ở bên kia, cha con Lôi Đại Đầu đều tái mặt, hai mắt hoang mang lo sợ.
Hạng Cuồng Nhân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hàm chứa sự đau lòng và khó hiểu: “Đại Đầu, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, vì sao vậy?”
Trong mắt Lôi Đại Đầu đều là tuyệt vọng, thân thể hơi lung lay một cái, khổ sở nói: “Ngươi cũng thấy đấy, còn có thể vì sao nữa?”
Hạng Cuồng Nhân nói: miệng ngươi trả lời ta biết.”
“Nhưng mà ta muốn biết nguyên nhân, muốn chính
Mặt mũi Lôi Đại Đầu đã như tro tàn, nói: “Nguyên nhân dĩ nhiên là có, nhưng quan hệ trong này thực sự quá lớn. Lão Hạng à, ngươi không thể nào đấu lại được.”
Đúng lúc này, Diệp Trường Thanh gào lên một tiếng, thân thể bắn vọt tới.
Văn Hành Thiên cũng gầm lên đầy giận dữ: “Dừng tay!”
Tuy nhiên chỉ trong giây lát “âm” một tiếng, huyết quang đã tán ra thành một màn sương máu dày đặc.
Chỉ có một tiếng cười yếu ớt thảm thiết cùng cực vang dội: “Thật xin lỗi, lão Hạng!”
Ngay bên trong thời điểm ánh điện xẹt qua tia lửa này, Lôi Đại Đầu đã vỗ một chưởng, đập nát đầu con trai đang ở bên cạnh mình, ngay sau đó thân thể lực lưỡng của hắn cũng chậm rãi ngã xuống đất.
Khóe miệng còn chảy ra một dòng máu đỏ, đôi mắt hàm chứa ý bi thảm nhìn qua Hạng Cuồng Nhân: “Hôm nay hại ngươi... Cái mạng này, đền cho ngươi...”
Thân thể hắn yếu ớt ngã xuống, khóe miệng vẫn còn lộ ra nụ cười quái dị.
Trước khi Lôi Đại Đầu ngã xuống, Văn Hành Thiên cũng đã nhanh như chớp đưa tay nắm cằm của hắn.
“Đã muộn rồi.” Diệp Trường Thanh lắc đầu.
Miệng Lôi Đại Đầu không ngừng chảy ra máu tươi, thế mà lại biến thành màu lam, hoàn toàn không có hơi thở, thật sự là chết thẳng cảng.
“Là Lan Tâm Độc!”
Diệp Trường Thanh kêu lên một tiếng đầy đau đớn và cực kỳ giận dữ.
“Không chỉ là Lan Tâm Độc mà hắn còn tự cắt đứt tâm mạch của bản thân! Nếu không với tu vi công lực của hắn, thì Lan Tâm Độc có bộc phát cũng có thể cầm cự trong khoảng thời gian ngắn!”
Văn Hành Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Đều tránh ra hết đi."
Diệp Trường Thanh và Hạng Cuồng Nhân than thở.
Vậy mà Lôi Đại Đầu lại quyết tuyệt như thế, trong lúc mọi chuyện bị bại lộ đã dứt khoát tới mức giết chết con trai của mình, đồng thời cắn nát túi độc trong miệng, còn sợ chết không được nhanh nên cắt đứt tâm mạch của bản thân ngay trong khoảnh khắc đó!
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trái tim đang đập dồn dập.
Phải là tổ chức như thế nào, phải là tử sĩ như thế nào, phải là sách lược ra sao mới có thể làm được tới như vậy? Theo cái chết của Lôi Đại Đầu này, mọi manh mối lại lập tức bị mất hết một lần nữa.
Mặc dù Tưởng Văn Châu nắm khách sạn Chí Tôn trong tay, nhưng Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên đều hiểu rõ trong lòng: Bên kia chắc chắn sẽ không thu hoạch được bất kỳ lợi ích nào cả!
Lại một lần nữa xác định được kẻ địch thật đáng sợ, nhiều năm ôm cây đợi thỏ như vậy đổi lại chỉ được vẻ bề ngoài.
“Ta luôn cảm nhận được mọi chuyện gần đây hơi có vẻ tập trung hơn.” Văn Hành Thiên cúi đầu nói lại.
không gian.
“Ha ha ha...”
Hiệu phó Ngô phì cười, vô cùng thẳng thắn nói: “Làm cả buổi, hóa ra lại không liên quan tới lão Hạng nữa, cũng không có việc gì là được, xem ra tên hung thủ kia là một người khác... Cục trưởng Tưởng, xem ra các người phải vất vả hơn rồi. Gần đây, thành Phong Hải này thật sự không yên ổn lắm!”
Hiệu phó Vệ cười hời hợt, nói: “Tính tình lão Hạng tuy rằng thẳng thắn, nhưng xưa nay luôn có sao nói vậy, nói một không có hai, ta cũng tin tưởng lão Hạng. không phải loại người xấu xa kia, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, cái này không phải đã rõ ràng hết sự thật, tra ra được manh mối rồi hay sao?”
Hình ảnh bắt đầu tua nhanh từng đoạn từng đoạn một.
Nhưng về cơ bản vẫn chỉ nhìn thấy cha con Lôi Đại Đầu, hình như chạy ra bên ngoài thay ca, trong chốc lát chạy vào rồi một lúc sau lại chạy ra...
Góc độ video giống như được đánh dấu cùng một thời gian, ngay cả đồng hồ treo tường trên hành lang cũng không bỏ qua, tất cả đều được thu hết vào.
Cảnh tượng này vẫn tiếp tục kéo dài tới hai giờ rưỡi, hai cha con mỗi người đi ra ngoài tới tận hai lần!
Bên trong truyền tới tiếng cười lớn của Hạng Cuồng Nhân: “Lôi Đại Đầu à, tửu lượng của ngươi tiến bộ rồi ha ha ha...”
Cuối cùng, ống kính lại soi xuống chỗ Lôi Đại Đầu đi vào căn phòng, sau đó lại bước vào sát vách, chỉ thấy trong phòng có bảy tám tên cao thủ Cục Tinh Thuẫn, từng người ngồi ngay ngắn giống như xem cuộc vui, một bàn đồ ăn gần như không động tới.
Tất cả đều chỉ ngồi như vậy, vừa ra vẻ thích thú, vừa lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
'Tưởng Văn Châu cười ha hả, nói: “Vở kịch này rất hay đúng không, chỉ là còn chưa tới cao trào, các ngươi có biết sau đó ta còn phát hiện điều gì không? Chính là toàn bộ thiết bị giám sát của khách sạn Chí Tôn đều hỏng hết vào đêm đó... Nhưng mà, sở trường của chúng ta chính là làm cái này...”
Hắn nói xong, thản nhiên nói: “Không biết đoạn video này của ta có thể chứng minh được rằng hiệu phó Hạng là vô tội hay không?”
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cùng lúc đứng dậy, cảm kích nói: “Rất cảm ơn, Cục trưởng Tưởng!”
Tưởng Văn Châu thản nhiên cười một tiếng: “Đừng khách sáo, đều nằm trong chức trách phải làm. Tối ngày hôm qua có thể xem được vở kịch hay như thế này, thậm chí còn tham gia diễn một vai nhỏ trong đó, làm một người cũng thích đóng phim như ta quả là thỏa mãn, thậm chí còn có thể kéo dài tới tận bây giờ, các loại lục đục ngược nhau khiến người ngoài như ta thật sự là bất ngờ không thôi, nhưng cũng cực kỳ hài lòng, mở rộng tầm mắt, ha ha!”
Ở bên kia, cha con Lôi Đại Đầu đều tái mặt, hai mắt hoang mang lo sợ.
Hạng Cuồng Nhân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hàm chứa sự đau lòng và khó hiểu: “Đại Đầu, bây giờ ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, vì sao vậy?”
Trong mắt Lôi Đại Đầu đều là tuyệt vọng, thân thể hơi lung lay một cái, khổ sở nói: “Ngươi cũng thấy đấy, còn có thể vì sao nữa?”
Hạng Cuồng Nhân nói: miệng ngươi trả lời ta biết.”
“Nhưng mà ta muốn biết nguyên nhân, muốn chính
Mặt mũi Lôi Đại Đầu đã như tro tàn, nói: “Nguyên nhân dĩ nhiên là có, nhưng quan hệ trong này thực sự quá lớn. Lão Hạng à, ngươi không thể nào đấu lại được.”
Đúng lúc này, Diệp Trường Thanh gào lên một tiếng, thân thể bắn vọt tới.
Văn Hành Thiên cũng gầm lên đầy giận dữ: “Dừng tay!”
Tuy nhiên chỉ trong giây lát “âm” một tiếng, huyết quang đã tán ra thành một màn sương máu dày đặc.
Chỉ có một tiếng cười yếu ớt thảm thiết cùng cực vang dội: “Thật xin lỗi, lão Hạng!”
Ngay bên trong thời điểm ánh điện xẹt qua tia lửa này, Lôi Đại Đầu đã vỗ một chưởng, đập nát đầu con trai đang ở bên cạnh mình, ngay sau đó thân thể lực lưỡng của hắn cũng chậm rãi ngã xuống đất.
Khóe miệng còn chảy ra một dòng máu đỏ, đôi mắt hàm chứa ý bi thảm nhìn qua Hạng Cuồng Nhân: “Hôm nay hại ngươi... Cái mạng này, đền cho ngươi...”
Thân thể hắn yếu ớt ngã xuống, khóe miệng vẫn còn lộ ra nụ cười quái dị.
Trước khi Lôi Đại Đầu ngã xuống, Văn Hành Thiên cũng đã nhanh như chớp đưa tay nắm cằm của hắn.
“Đã muộn rồi.” Diệp Trường Thanh lắc đầu.
Miệng Lôi Đại Đầu không ngừng chảy ra máu tươi, thế mà lại biến thành màu lam, hoàn toàn không có hơi thở, thật sự là chết thẳng cảng.
“Là Lan Tâm Độc!”
Diệp Trường Thanh kêu lên một tiếng đầy đau đớn và cực kỳ giận dữ.
“Không chỉ là Lan Tâm Độc mà hắn còn tự cắt đứt tâm mạch của bản thân! Nếu không với tu vi công lực của hắn, thì Lan Tâm Độc có bộc phát cũng có thể cầm cự trong khoảng thời gian ngắn!”
Văn Hành Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Đều tránh ra hết đi."
Diệp Trường Thanh và Hạng Cuồng Nhân than thở.
Vậy mà Lôi Đại Đầu lại quyết tuyệt như thế, trong lúc mọi chuyện bị bại lộ đã dứt khoát tới mức giết chết con trai của mình, đồng thời cắn nát túi độc trong miệng, còn sợ chết không được nhanh nên cắt đứt tâm mạch của bản thân ngay trong khoảnh khắc đó!
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trái tim đang đập dồn dập.
Phải là tổ chức như thế nào, phải là tử sĩ như thế nào, phải là sách lược ra sao mới có thể làm được tới như vậy? Theo cái chết của Lôi Đại Đầu này, mọi manh mối lại lập tức bị mất hết một lần nữa.
Mặc dù Tưởng Văn Châu nắm khách sạn Chí Tôn trong tay, nhưng Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên đều hiểu rõ trong lòng: Bên kia chắc chắn sẽ không thu hoạch được bất kỳ lợi ích nào cả!
Lại một lần nữa xác định được kẻ địch thật đáng sợ, nhiều năm ôm cây đợi thỏ như vậy đổi lại chỉ được vẻ bề ngoài.
“Ta luôn cảm nhận được mọi chuyện gần đây hơi có vẻ tập trung hơn.” Văn Hành Thiên cúi đầu nói lại.
không gian.
“Ha ha ha...”
Hiệu phó Ngô phì cười, vô cùng thẳng thắn nói: “Làm cả buổi, hóa ra lại không liên quan tới lão Hạng nữa, cũng không có việc gì là được, xem ra tên hung thủ kia là một người khác... Cục trưởng Tưởng, xem ra các người phải vất vả hơn rồi. Gần đây, thành Phong Hải này thật sự không yên ổn lắm!”
Hiệu phó Vệ cười hời hợt, nói: “Tính tình lão Hạng tuy rằng thẳng thắn, nhưng xưa nay luôn có sao nói vậy, nói một không có hai, ta cũng tin tưởng lão Hạng. không phải loại người xấu xa kia, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, cái này không phải đã rõ ràng hết sự thật, tra ra được manh mối rồi hay sao?”
Danh sách chương