“Ông đây đang giở trò gì, đừng nóng, xem tiếp đi, xem xong chẳng phải đã biết rồi saol”

Hạng Cuồng Nhân cười nhạo, rồi liên tiếp tua một đoạn, hình ảnh chuyển đến trong phòng khách sạn, và thứ khiến mọi người chú ý tới nhất là chiếc đồng hồ treo trong phòng từ đầu đến cuối của đoạn băng, ngược lại ba người đang nâng ly nói chuyện lại ở góc khá khó nhìn, nhưng vẫn đủ rõ ràng.

Lúc này, chỉ nghe Hạng Cuồng Nhân nói một câu: “Trong nháy mắt đã là mười một giờ hai mươi rồi, khoảng thời gian vui vẻ quả thật trôi qua rất nhanh, hahaha, rượu vẫn chưa uống hết nữa mà.”

Lôi Đại Đầu cười ha hả: “Chưa uống cạn, vậy thì tiếp tục uống, quan tâm mấy. giờ làm gì? Lế nào lão Hạng chưa xin nghỉ sao? Haha, ta không tin ngươi cùng ta uống rượu còn cần phải xin nghỉ đâu!”

Hạng Cuồng Nhân cười lớn như sấm: “Nói nhảm! Tiếp tục uống! Uống đến cạn, nhất định phải uống cạn!”

Thời gian trôi qua, bầu không khí trên bàn rượu càng ngày càng cuồng nhiệt. Chỉ thấy Hạng Cuồng Nhân có vẻ đã uống say rồi, chỉ vào đồng hồ trên tường,

cười ha ha: “Mẹ nó sao cái đồ chơi này cứ chuyển động hoài vậy? Lẽ nào ông đây say rt Đây là mấy giờ? Ta nói là một giờ, ngươi nói xem ta nói đúng không?”

Lôi Đại Đầu cười lớn: “Nè nè ngươi đâu có say! Chính là một giờ đó! Chưa say, cứ uống tiếp đi!”

Lại thêm một canh giờ trôi qua, hai mắt Hạng Cuồng Nhân chập chờn, đầu thì gật gật: “Bây giờ là mấy giờ rồi, vậy mấy giờ rồi? Mẹ bà ông thấy cái đồng hồ này không đúng lắm... Bây giờ là hai giờ rưỡi rồi đúng chứ?”

“Ừ!” Lôi Đại Đầu khẳng định: “Đã hai giờ rưỡi rồi, Hạng huynh, hai chúng ta uống thêm hai bình nữa rồi kết thúc, không biết ngươi thế nào, ta đã uống cạn rồi, nếu uống thêm chắc sẽ nôn ra mất.”

“Được!”

Cứ như vậy đến ba giờ hai mươi phút, bữa rượu này cuối cùng cũng uống xong.

Hạng Cuồng Nhân mơ hồ tựa vào trên ghế, nói: “Lôi huynh, hôm nay sảng khoái thật.”

“Ta cũng thấy sảng khoái.” Lôi Đại Đầu cười ha hả. Hạng Cuồng Nhân tạm thời ấn nút ngừng. Hình ảnh dừng lại.

Quay đầu, ánh mắt như mắt đại bàng nhìn Lôi Đại Đầu: “Bây giờ ngươi còn lời nào muốn nói nữa?”

Sắc mặt Lôi Đại Đầu tái nhợt như tờ giấy trắng, đáp: “Mọi người đều đã nghe thấy rồi, từ đầu đến cuối đều là ngươi hỏi, ta phối hợp với ngươi nên nói đại thôi, thực tế là chiếc đồng hồ trong phòng đã hư rồi... Nếu không tin, chúng ta có thể tìm ông chủ và quản lý của khách sạn để hỏi.

“Tìm bọn họ để hỏi? Để bọn họ đồng tình với lời nói của ngươi sao?” Hạng Cuồng Nhân cười lớn.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa: “Không cần tìm bọn họ nữa, bọn họ đã tìm tới ta rồi.”

Chưa kịp dứt lời thì một người trọc đầu bước vào.

Người này cơ thể cao lớn, mặt vuông tai to, dáng vẻ khí phách, chỉ là một sợi tóc trên đầu cũng không có, khiến tổng thể hình ảnh bị trừ xíu điểm. Thế nhưng ánh mắt hắn uy nghiêm, như dòng điện lạnh, liếc nhìn mọi người, người này chính là tổng cục trưởng Cục Tinh Thuẫn của khu vực Trung Nguyên, Tưởng Văn Châu.

Phía sau cục trưởng Tưởng, còn có hai người áo đen, cũng mặc đồng phục của Cục Tinh Thuẫn.

Sau khi đi vào thì chào hỏi Diệp Trường Thanh trước rồi nói: “Chào các vị, Tưởng mỗ hôm nay không mời mà đến, đặc biệt làm chứng cho hiệu phó Hạng.”

“Có lẽ mọi người đều biết ta, tuy rằng tu vi ta còn kém, không xứng đàm đạo, nhưng nói đến khu vực thành Phong Hải này, người không quen biết ta chắc chỉ là số ít, không biết lời ta nói, các vị có tin hay không?”

Hắn cười rất thản nhiên, cũng không đợi mọi người trả lời, tự mình đáp: “Tối hôm qua, hiệu phó Hạng bất ngờ muốn rủ Cục Tinh Thuẫn ta đi uống rượu, nhưng bản bản thân lại không lộ mặt, chỉ đặt cho ta cái phòng, để ta uống rượu ở vách kế bên... Cứ nghe hắn ở bên kia ba hoa khoác lác, ha ha, nếu không phải vì đánh không lại thì ta đã qua đó đánh hắn rồi. Làm gì có chuyện mời khách? Căn bản là cố tình sắp đặt làm nhục người khác!”

Nhưng ngay khi nói ra câu này, sắc mặt của Lôi Đại Đầu, hiệu phó Ngô, hiệu phó Vệ và những người khác đột ngột thay đổi.

Quả thực là làm nhục người khác, chỉ là người bị làm nhục không chỉ có mỗi Tưởng Văn Châu ngươi mà thôi! “Tối hôm qua, ta thực sự có hứng thú với hai cha con nhà này, chính hai người này đã khiến cho hiệu phó Hạng bỏ mặc chúng ta, sao có thể không nhìn cho đàng hoàng? Sau đó thì thấy hai vị này liên tục chạy ra ngoài, lúc thì người ra ngoài, lúc thì người kia ra ngoài... Cái hành vi này càng lúc càng khiến Tưởng mỗ bắt đầu thấy tò mò”.

Tưởng Văn Châu đưa tay ra, trong tay cũng có một chiếc đĩa CD.

“Tưởng mỗ thấy hứng thú, nên lập tức làm một chiếc video, cá vị có hứng thú xem không?”

Mọi người đối diện đều trầm mặt.

Văn Hành Thiên cười đáp: “Nếu đây là màn kịch hay, vậy tất nhiên là phải xem


Chỉ thấy Lôi Đại Đầu chạy vào nhanh như chớp, rồi hắn dùng tay móc, phụt một tiếng, hắn bắt đầu nôn ra từng đợt.

Nôn xong thì lau mặt, rồi hắn lấy ra một cái bình, uống hai viên thuốc, sau đó lại cởi quần ra đi tiểu, sắc mặt ngay lập tức tốt hơn hẳn, hắn mới quay trở lại.

“Các vị đều biết, Túy Bắc Đấu này... là loại rượu được làm riêng cho các bậc thầy về rượu, nếu uống đủ nhiều, thực sự có thể say đến chết một nửa, cho dù người có huyền công thâm hậu, cũng không thể làm rượu này bốc hơi được, chống cự không nổi... Đối với người thường mà nói, Túy Bắc Đấu này chính là chất độc, uống rồi sẽ say không tỉnh, say suốt cả đời!”

Tưởng Văn Châu thản nhiên nói nói: “Nhưng nhằm vào Túy Bắc Đẩu, chủ sản xuất nghiên cứu cũng đã cho ra loại thuốc tỉnh rượu đặc biệt, ừm, có lẽ chính là cái mà Lôi huynh đang cầm trong tay. Nhưng nói thật một câu, doanh số bán loại thuốc này cực kì ít. Suy cho cùng thì võ giả uống rượu hiếm khi bị say, còn đặc biệt chế tạo ra loại rượu khiến chúng ta thật sự say mèm càng hiếm thấy hơn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện