“Về phần chuyện của lão Cao, chuyện kỳ lạ trong đó dĩ nhiên là rất lớn, Diệp lão đại, xem ra chúng ta cần phải điều tra thật kỹ một phen.”

Hiệu phó Vệ ra vẻ ngưng trọng.

Diệp Trường Thanh hít vào một hơi thật sâu, nhả ra từng chữ: “Đúng vậy... Bây giờ chúng ta cần phải cẩn thận điều tra một phen ở Tiềm Long Cao Võ...”

Hạng Cuồng Nhân híp mắt, nhìn hiệu phó Ngô và hiệu phó Lữ, con có hiệu phó Vệ, ánh mắt giống như đại bàng: “Sao... Có thể dễ dàng chứng minh ta vô tội vậy? Ba người các ngươi có cần phải chứng minh lại hay không? Bây giờ ta còn chưa có cảm giác thành công đâu!”

Gương mặt hiệu phó Vệ đầy tươi cười, ngẩng đầu nhìn Hạng Cuồng Nhân: “Lão Hạng à, ngươi còn muốn chúng ta phải chứng minh cái gì đây?”

Chứng minh cái gì? Hạng Cuồng Nhân tức khắc không nói nên lời. Để bọn họ chứng minh cái gì đây? Hiệu phó Ngô ra vẻ lời nói thành khẩn: “Lão Hạng à, ngươi là anh em chúng ta, nhưng lão Cao cũng là anh em của chúng ta, hắn xảy ra chuyện mà tình hình còn thảm hại như vậy, chúng ta nhất thời nóng nảy cũng là chuyện rất bình thường. Nếu như người trong cuộc là ngươi thì chúng ta cũng sẽ như thế, nên mong ngươi đừng nên trách cứ. Dù sao bây giờ cũng đã tra ra manh mối, dù sao chính chúng ta cũng là anh em của nhau, không tới mức làm ầm ï túi bụi như thế, chúng ta vẫn nên vui vẻ thì hơn.”

“Nhưng vừa rồi trong lời nói của ta, đúng thật là có hơi liều lĩnh, lỗ mãng, vẫn mong ngươi đại nhân đại lượng, đừng trách ta.”

Hắn nói xong thì lại cúi đầu thật sâu với Hạng Cuồng Nhân, khuôn mặt thành khẩn: “Nhưng bây giờ, ta thật sự rất vui sướng vì ngươi có thể chứng minh được trong sạch của bản thân.”

Văn Hành Thiên xì một tiếng, đi ngang qua người bọn họ, cũng không thèm nhìn bọn người hiệu phó Vệ chút nào.

Diệp Trường Thanh đứng ở bên kia, thân thể lắc lư nhẹ nhàng, sắc mặt lại tái nhợt, nhưng ngay lập tức có thể đứng vững lại, cười gượng một cái: “Để Cục trưởng Tưởng chê cười r

Tưởng Văn Châu cũng miễn cưỡng cười ra tiếng: “Hiệu trưởng Diệp nói quá lời rồi, Cục Tinh Thuãn của chúng ta cũng thấy rất xấu hổ, việc này cũng do cường độ kiểm tra bên ta không mạnh!”

Hắn lắc đầu, than thở nói: “Thật là hổ thẹn, thật là hổ thẹn!”

Ngay lập tức: “Đã đến lúc này, tình thế chỉ sợ sẽ tiếp diễn nữa, trước hết ta xin tạm biệt, hiệu trưởng Diệp à, xin phải bảo trọng thân thể. Tiềm Long Cao Võ thật sự không thể thiếu được một cột trụ chống trời là ngươi đây!”

“Cảm ơn cục trưởng Tưởng đã quan tâm.”

Văn Hành Thiên đưa Tưởng Văn Châu đi ra ngoài, đi thẳng tới cửa lớn trường học, lúc này Tưởng Văn Châu mới thở dài một hơi. “Thầy Văn, nói một lời thật lòng, bây giờ ta rất chán nản, không hề có cảm giác chiếm được thế thượng phong gì cả. Đáng lẽ ván này chúng ta phải chiếm hết thế thượng phong, thậm chí phải thu hoạch được chiến thắng hoàn toàn.”

Văn Hành Thiên cười bình thản: “Cục trưởng Tưởng nói quá lời rồi.”

“Không có gì là quá lời, bây giờ cơ thể của ta rất chán nản. Ngài có biết rằng, mấy năm nay, trên cơ bản chỉ cần ta có thời gian rảnh rỗi ở bộ phận cấp cao của Cục Tinh Thuẫn, thì sẽ cố gắng hết sức truy xét bản án năm đó ở Tiềm Long Cao Võ.

“Ta là cục trưởng của Cục Tinh Thuẫn, thành thật không muốn cho một vị anh hùng bị chết oan ức như vậy. Nhưng qua nhiều năm rồi mà vẫn không có chút tiến triển nào."

'Tưởng Văn Châu nói: “Nhưng theo ta truy xét, ta nhận ra cũng không phải ta muốn tra, chỉ cần ta nỗ lực không ngừng thì ta sẽ có thể tra được những thứ mà ta muốn biết. Lệ thuộc vào sức chiến đấu cao nhất của đội Long Huyết ở tổng cục Tỉnh Thuẫn Trung Nguyên, nói là có thực lực mạnh mẽ, hoành hành không có trở ngại gì... Nhưng cho dù xuất ra toàn bộ thì chỉ sợ cũng kém hơn vũ lực của nhân viên cấp cao liên quan trong vụ án của Tiềm Long Cao Võ các ngươi.”

“Nói cách khác đó là ngộ nhỡ ta thật sự tra ra được cái gì, thứ chờ đợi ta cũng chỉ có một chữ chết mà thôi

“Những năm nay, vì chuyện của Tiềm Long Cao Võ, nhóm nhân viên điều tra của Cục Tinh Thuẫn... Đã không thể hiểu tại sao mà lại mất tích tới hai mươi ba người!”

Tưởng Văn Châu thất vọng thở dài nói: “Cấp độ của các ngươi đã rất cao rồi, vượt cả cấp độ của con người bình thường. Cục Tinh Thuẫn... Tổng Cục Tinh Thuẫn của chúng ta, tu giả cấp bậc Ngự Thần tổng cộng chỉ có hai người mà thôi... Cho dù có hai người này, nhưng trong mắt Tiềm Long của các ngươi thì vẫn là không đáng kể tới, trở tay là có thể bị tiêu diệt...”

“Mấy năm nay dựa trên báo cáo, muốn đề nghị cấp trên phái xuống một cao thủ chân chính nhưng mà... Chỉ cần không tra bản án của các ngươi thì bây giờ sức chiến đấu, thực lực của nguồn nhân lực cũng dư xài, đủ ứng phó với cục diện... Haiz, ta cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt....”

Lần hành động này, bất kỳ ai cũng đều biết, căn bản là cắn không chết Hạng Cuồng Nhân, nhưng đối phương vẫn làm, nếu đã như vậy thì nhất định sẽ còn tiếp. tục.

Hôm nay liên tục xoay chuyển như vậy cũng đã chặn đứng đối phương tiếp tục đưa ra hành động khác.

Nhưng Văn Hành Thiên dám chắc chăn động tác tiếp theo của đối phương, tuyệt đối sẽ không dễ đối phó như vậy. Nếu không, đối phương cũng sẽ không tùy tiện hành động như vậy.

Nếu không phải Tả Tiểu Đa nhìn ra sự khác thường trên tướng mạo của Hạng Cưồng Nhân, thì dĩ nhiên lần này Hạng Cuồng Nhân và Tiềm Long Cao Võ đều sẽ rơi vào trong hoành cảnh tương đối bị động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện