Nhà Tạ Nguyễn rất gần ga tàu điện ngầm, hai người đi bộ mấy phút là tới nơi.

Giờ cao điểm đi làm đã qua, toa xe vắng tanh, không được bao nhiêu người.

Bạc Tấn tìm được một chỗ ngồi gần cửa, vừa định ngồi xuống thì Tạ Nguyễn đã ngồi xuống trước.

Bạc Tấn ngạc nhiên, nhướng mày nhìn cậu: "Sao vậy?"

"Tôi muốn dựa vào một lát, có chút buồn ngủ." Tạ Nguyễn vỗ vỗ lan can bên cạnh, thân thể hơi nghiêng, tựa gần như toàn bộ trọng lượng của mình lên đó.

Sau khi trò chuyện với Bạc Tấn tối qua, anh ấy có chút hưng phấn quá độ, mãi vẫn không ngủ được, bây giờ vẫn còn hơi buồn ngủ. Đoạn đường Hoài Hải này đều là các trạm lớn, khoảng cách giữa các trạm rất xa, đủ để anh ấy chợp mắt một lát.

"Sao không nói ngay từ đầu." Bạc Tấn cười, lười biếng vươn tay dài đặt sau lưng Tạ Nguyễn, hất cằm về phía cậu, ngụ ý rõ ràng.

Tiếc là liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem, Tạ Nguyễn không có nhiều tâm tư lòng vòng như vậy, căn bản không hiểu ý của hắn.

"Nói ngay từ đầu cái gì?"

Tiếng tàu điện ngầm chạy qua quá lớn, Tạ Nguyễn giảm âm lượng tai nghe xuống, hơi nghiêng đầu để nghe hắn nói.

Cậu vốn đã thấp hơn Bạc Tấn, tư thế này giúp Bạc Tấn có thể nhìn rõ vòng xoáy trên đỉnh đầu cậu.

Tròn trịa đáng yêu, dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như lông tơ.

Cũng giống như con người của cậu, trông có vẻ gai góc nhưng thực chất lại là những thứ mềm yếu nhất.

Trong lòng Bạc Tấn cảm thấy ngứa ngáy, hết lần này đến lần khác nhịn không được, liền giơ tay lên nhẹ nhàng ấn vào đỉnh đầu của cậu, dùng sức kéo về phía mình.

Tạ Nguyễn không kịp chuẩn bị, đầu đâm thẳng vào lòng ng.ực hắn.

"Làm gì vậy !" Tim Tạ Nguyễn đập loạn, lập tức nhìn chung quanh.

Cũng may đa số mọi người đã chợp mắt, hoặc xem điện thoại nên không ai để ý đến hai người.

"Thành thật chút đi" Tạ Nguyễn ở phía dưới đá đá giày hắn, nhỏ giọng cảnh cáo.

Cậu thực sự không hiểu sao gan của Bạc Tấn lại lớn như vậy. Dám ở ngoài công cộng làm mấy chuyện như vậy, sợ người ta không nhìn ra hả?

"Hửm?"

Bạc Tấn bối rối, làm như không nghe thấy cậu nói gì.

Tạ Nguyễn cảm thấy giọng mình nhỏ quá, muốn nói to hơn lại sợ người khác nghe thấy nên ngồi thẳng người sát vào Bạc Tấn, vừa định mở miệng nói Bạc Tấn bỗng quay mặt lại.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, môi gần như chạm vào nhau.

"Sao vậy?" Bạc Tấn không hề nhúc nhích, chỉ cười nhìn cậu, bắt chước cậu nói nhỏ giống như học sinh tiểu học nhiều chuyện trong lớp: "Muốn tấn công bất ngờ?"

"Biến liền!"

"Sao lại còn chửi người rồi," Bạc Tấn nheo mắt, tặc lưỡi một tiếng, "Mấy ngày nay tôi dạy cậu như thế này à? Bạn học này, cái tốt không học lại học cái xấu à."

"Cậu thì tốt lắm à?" Tạ Nguyễn hừ một tiếng, không cần suy nghĩ liền đáp trả.

Bạc Tấn rũ mắt xuống nhìn cậu, một lúc sau mới mỉm cười nói.

"Có vẻ trước đó không học được gì," Bạc Tấn hơi ngồi thẳng người, "Vậy tôi sẽ hy sinh bản thân dạy cậu lại một lần nữa."

Hy sinh?

Hy sinh cái gì?

Trong lòng Tạ Nguyễn lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảm thấy người này chắc chắn đang không có ý đồ tốt. Đang định đứng dậy không ngồi cùng hắn nữa, tránh cho hắn lại giở trò quỷ quái gì đó, Bạc Tấn lại đột nhiên nghiêng người áp sát tới

"Cậu-" Tạ Nguyễn đột nhiên mở to mắt, tim đập loạn.

Người này chẳng lẽ muốn...

Tạ Nguyễn lập tức khom vai trốn đi.

Nhưng cậu đang ngồi ở rìa, căn bản là muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạc Tấn càng ngày càng gần mình.

Fuck, hắn bị điên rồi hả?

Tạ Nguyễn vội vàng giơ tay đẩy hắn ra thì nghe thấy Bạc Tấn hỏi: "Đã học được chưa?"

Tạ Nguyễn giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.

học? Học cái gì?

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cậu, Bạc Cận mỉm cười, từ khóe mắt không nhìn thấy ai xung quanh, liền đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu: "Học cách chủ động giống như tôi vậy."

Tai Tạ Nguyễn lập tức đỏ lên.

"Sao, có muốn dựa vào hay không?"

Bạc Tấn thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào chỗ tựa lưng, vỗ vỗ vai mình, mỉm cười nhìn Tạ Nguyễn.

"Biến." Tạ Nguyễn quay người không nhìn hắn, nhiệt độ trên mặt vẫn còn chưa tan hết.

Tàu điện ngầm dần dần giảm tốc độ và cuối cùng dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, những người trong xe bước ra rồi lại có người vào. Khi sắp chạy, Tạ Nguyễn đưa tay tháo tai nghe ra khỏi tai phải, nhét vào tai Bạc Tấn.

Bạc Tấn sững sờ một lúc, sau đó khóe môi từ từ cong lên.

Khi hai người đến đường Hoài Hải, Tôn Hạo Tường và những người khác cũng đã đến.

KFC bật điều hòa, vừa bước vào đã thấy luồng khí nóng ập vào người, so với gió lạnh bên ngoài thì đặc biệt thoải mái.

Tạ Nguyễn lấy điện thoại di động ra, đang định đi tới chào hỏi, liền thấy Tôn Hạo Tường đột nhiên bò đến bên tai Hạ Minh Kiệt không biết nói gì, liền kéo tay áo của Phan Vũ, nhìn hai người rồi cười.

Nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy mờ ám, chỉ thiếu mỗi lồng thêm âm thanh kiểu yoyoyoyo vào nữa thôi.

Tạ Nguyễn dừng lại, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

"Bệnh hả? Sáng sớm đã phát điên rồi." Bạc Tấn kéo ghế ra, để Tạ Nguyễn ngồi xuống, nhìn sang chỗ khác, thấy Hạ Minh Kiệt vẫn đang cười như con chồn trộm gà, cười lạnh đưa tay ra đẩy đáy ly mà cậu ta vừa cầm lên uống.

"Ặc, khụ khụ," Hạ Minh Kiệt bị sặc suýt phun ra ngoài. Để ly sữa đậu nành xuống, lao tới đánh Bạc Tấn, "Mày bớt sống chó đi được không? Có thể hay không?!"

Bạc Tấn dễ dàng chặn cánh tay cậu ta lại, lấy điện thoại di động ra, quét mã QR để gọi món, hỏi Phan Vũ: "Tụi mày ăn chưa?"

"Chưa." Phan Vũ tắt lớp học online, cho máy tính bảng vào cặp,"Đang đợi mấy bây đây, chỉ gọi chút đồ uống thôi."

"Được." Bạc Tấn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi Tạ Nguyễn: "Cậu ăn gì?"

Tạ Nguyễn không chút suy nghĩ nói: "Sữa đậu nành, còn cái khác thì gì cũng được."

Cậu chỉ thích sữa đậu nành của KFC.

"Được rồi." Ngón tay thon dài của Bạc Tấn lướt trên màn hình, thêm vài món vào giỏ hàng không ngẩng đầu lên nói, "Tao gọi cho ba đứa bây món

món giống như lần trước."

"Ê, anh Bạc bao."  Sắc mặt Hà Minh Kiệt từ u ám trở nên trong xanh, nịnh nọt nói: "Cho tao thêm một phần bánh mì panini nhiều trứng nữa!"

Tôn Hạo Tường lao tới một bên nói: "Đừng gọi món của tao như cũ, tao muốn ăn mì khô với một quả trứng kho!"

Bạc Tấn ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt không biết nói gì hết: "Mày đến KFC để ăn mì khô và trứng kho hả?"

"Thì có sao đâu," Tôn Hạo Tường lắc đầu, không chút dao động "Tao nghe nói nó ngon, mà chưa có cơ hội ăn thử, lần này nhất định tao phải thử."

Mẹ của Tôn Hạo Tường là người sống healthy, bình thường chỉ ăn rau củ hữu cơ, những thực phẩm rác không được xuất hiện trên bàn ăn.Tôn Hạo Tường ở trường còn có thể tự do thoải mái, đến lúc nghỉ thì hết cách rồi, chỉ có thể khổ sở ăn những bữa cơm nhạt nhẽo cùng mẹ.

Một khi được giải phóng, sao có thể không lao đầu vào đồ ăn đậm vị chứ.

Bạc Tấn cũng lười khuyên cậu ta, trực tiếp đặt món.

Cửa hàng thức ăn nhanh làm món rất nhanh, chỉ một lát nhân viên đã đem đến.

Hạ Minh Kiệt dùng khăn ướt lau tay, vừa nhai hamburger vừa nói với Bạc Tấn:"Anh Bạc, cho tao mượn bài tập về nhà chép đi, tối nay tao về chung với mày để lấy."

Tay Bạc Tấn dừng lại.

"Không phải chứ," Hạ Minh Kiệt cho rằng hắn không vui nên lập tức nói: "Có còn là anh em không vậy anh Bạc, ngay cả chút chuyện này cũng không giúp."

Bạc Tấn chậm rãi xé giấy gói hamburger ra, mỉm cười: "Mày thấy tao làm bài tập về nhà khi nào vậy?"

Hạ Minh Kiệt: "..."

Đừng nói, quả thật là không có.

Cậu ta chỉ nhớ bạn mình là học bá, nhưng lại quên mất là hắn không đi theo con đường bình thường.

Hạ Minh Kiệt hoảng rồi: "Vậy tao phải làm đây?"

Sắp đến Tết rồi, kỳ nghỉ chỉ còn nửa tháng nữa thôi, bây giờ mà không chép bài tập thì lúc khai giảng chẳng phải sẽ bị giáo viên chủ nhiệm xử đẹp sao?

"Để tao chỉ cho," Bạc Tấn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cằm hất về phía Tạ Nguyễn, tâm trạng vô cùng tốt nói: "Tiểu Tạ làm xong rồi kìa, mượn chép đi."

Không đợi Hạ Minh Kiệt nói xong, hắn tiếp tục: "Mày có biết cậu ấy làm xong như thế nào không? Mỗi ngày cậu ấy đều phát trực tiếp làm bài tập ngay dưới mắt tao."

Hạ Minh Kiệt: "???"

Alo, cậu ta có hỏi hả?

Ăn có quả trứng gà thôi, sao phải quan tâm là con gà nó đẻ như thế nào?

Hạ Minh Kiệt phản ứng quá chậm, nhưng Phan Vũ và Tôn Hạo Tường đã nhìn thấu ý đồ hiểm ác của hắn. Mặt không biểu đeo tai nghe vào, người còn lại thì cắm đầu ăn không thể ý những chuyện xung quanh.

Bạc Tấn vẫn tiếp tục: "Phát sóng trực tiếp từ 8- 9 giờ sáng, đến tối mới kết thúc. Cuộc sống chung dưới một mái nhà cũng chỉ có thế. "

Hạ Minh Kiệt: "..."

Mẹ nó thằng chó, một ngày không khoe khoang là chết liền hả?!

Tạ Nguyễn suýt chút nữa là bị nghẹn, ở dưới gầm bàn đá hắn một cái, thấy hắn lại chuẩn bị nói nữa lập tức nhét cái hamburger vào miệng hắn.

Cậu thực sự không hiểu, loại chuyện này có thể nói ra như vậy đó hả? Không thấy mắc cỡ hả?!

Đôi mắt sắc bén của Tôn Hạo Tường nhìn thấy động tác nhỏ của Tạ Nguyễn dưới gầm bàn, cười khinh bỉ.

Có những người bề ngoài thể hiện tình cảm nhưng thực tế lại bị đánh ở chỗ người ta không thấy.

"Đánh là thương, mắng là yêu. Tình cảm sâu đậm mới đút nhau ăn." Bạc Tấn nuốt thức ăn xuống, cười nhìn Tôn Hạo Tường: "Cười cái gì? Ghen tị?"

Tôn Hạo Tường: "..."

Cậu ta thua.

Ăn xong, không mò nữa đoàn người bắt xe buýt đến núi Phượng Hoàng.

Núi Phượng Hoàng nằm ở ngoại ô, cách xa thành phố. Cũng may nó là một địa điểm không lớn cũng không nhỏ, giao thông rất thuận tiện.

Thời tiết hôm nay rất tốt, trời cao mây xanh cây cối xanh mướt, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy người bọn họ mua nước khoáng ở dưới chân núi, sau khi chuẩn bị xong lập tức đi thẳng lên đỉnh núi.

Núi Phượng Hoàng là ngọn núi cao nhất trong khu vực, cầu thang leo lên cũng rất dốc, sau khi leo được một lúc, Tôn Hạo Tường vốn là người thể lực yếu nhất bắt đầu thở hổn hển.

Mùa đông, mà người cậu ta ướt sũng mồ hôi.

"Tao không được rồi, nghỉ chút rồi đi tiếp." Cậu ta giơ tay lau mặt, đột nhiên cảm thấy việc đến núi Phượng Hoàng là một quyết định sai lầm.

Có nhiều chỗ vui chơi hấp dẫn như vậy, tại sao cậu ta lại chọn một nơi tốn sức như vậy! Còn chút nữa là tới đỉnh, nhưng bây giờ nhìn những bậc thang ngoằn ngoèo cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.

"Đàn ông sao có thể nói không được!" Hạ Minh Kiệt và Tôn Hạo Tường là hai thái cực. Lúc này còn đang tung tăng nhảy nhót không hề thấy mệt mỏi chút nào. Nắm lấy cổ áo của cậu bạn kéo lên,"Đi, đi, nhanh lên."

"Mẹ mày, cẩn thận chút coi!" Tôn Hạo Tường vùng ra khỏi tay thằng bạn, tim đập thình thịch nhìn xuống dưới một cái, da đầu lập tức căng thẳng từng hồi, "Nếu mà ngã xuống thì có mười thằng như tao cũng không đủ để chịu đâu."

Cậu ta thực sự sợ sự liều lĩnh của Hạ Minh Kiệt, vì vậy cậu ta nhích từng bước về phía bên cạnh Phan Vũ: "Lão Phan, mày có mệt không?"

Phan Vũ đẩy kính, bình tĩnh nói: "Còn được."

Còn được có nghĩa là tao vẫn có thể đi thêm một lúc. Tôn Hạo Tường lại nhìn Bạc Tấn và Tạ Nguyễn, thấy họ cũng giống như không có gì hết, cũng không đổ mồ hôi nhiều nên từ bỏ ý định tìm liên minh và tiếp tục leo lên.

Nhưng nghĩ là một chuyện, thể lực lại là chuyện khác.

Bởi vì có Tôn Hạo Tường lôi kéo, đoàn người leo lên tới đỉnh núi đã quá giữa trưa.

Tôn Hạo Tường mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, mặt và cổ đều đỏ bừng. Những người khác cũng không khác cậu ta nhiều, nhưng chỉ Bạc Tấn vẫn như cũ, ngoại trừ những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán, thì không có gì khác biệt so với thường ngày.

"Bên đó là gì vậy, sao đỏ dữ vậy?"

Hạ Minh Kiệt ngồi xuống bệ đá, đợi một lúc rồi nheo mắt chỉ về phía trước hỏi.

"Cây nhân duyên, nghe nói rất linh."

Phan Vũ đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ trước khi đến, núi Phượng Hoàng có cái gì cậu ta biết rõ nhất, bởi vậy nên trả lời nhanh nhất.

Hạ Minh Kiệt nói "Fuck": "Tao còn tưởng treo lồng đèn đỏ ăn tết."

"Mày đúng là cái kiểu thẳng nam." Tôn Hạo Tường hưng phấn đẩy cậu ta sang một bên, xoa xoa tay, "Linh hả, vậy tụi mình đi treo một cái đi, có khi học kỳ sau tao sẽ thoát khỏi kiếp độc thân."

*Đây là một thuật ngữ lóng trên mạng, dùng để chỉ những người đàn ông quá thẳng thắn, không tinh tế, không lãng mạn, đôi khi vô tâm và không hiểu tâm lý người khác.

Phan Vũ liếc nhìn cậu ta từ đầu đến chân, chậm rãi nói: "Nếu mày không giảm cân, năm sau cũng không thể thoát kiếp độc thân."

Tôn Hạo Tường: "..."

Trăm triệu lần Tôn Hạo Tường cũng không ngờ mình lại bị Phan Vũ người không buồn mở miệng đâm một nhát, nhéo nhéo mỡ trên eo, tức giận nói: "Không giảm cân thì có gì sai? Tao muốn tìm một đối tượng không chỉ biết nhìn mặt!"

Nói xong, không đợi Phan Vũ trả lời, đã nắm lấy cánh tay Bạc Tấn nói: "Anh Bạc, đi chúng ta đi cầu duyên, tao không tin là không được."

Bạc Tấn vặn chai nước khoáng, không rõ tại sao lại cười.

Tôn Hạo Tường khó hiểu: "Mày cười cái gì?"

Bạc Tấn rất rõ ràng nhìn Tạ Nguyễn một cái, kéo dài giọng nói: "Mày cảm thấy tao cần hả?"

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường oán hận nhìn hai người, cuối cùng tức giận kéo Tạ Nguyễn đi.

Từ khóe mắt, cậu ta nhìn thấy Bạc Tấn và những người còn lại đi theo, đắc ý cười cười.

Không muốn đi? Chỉ cần cậu ta có thể lôi kéo Tạ Nguyễn thì sẽ có thể thu phục Bạc Tấn. Thu phục được Bạc Tấn thì có thể thu phục mọi người!

Cây nhân duyên rất lớn, ước tính đã hàng trăm năm tuổi. Tán cây che khuất bầu trời và ánh nắng, cành cây đan chặt vào nhau một cách mạnh mẽ, thoạt nhìn rất chấn động.

Dưới gốc cây có bốn năm gian hàng nhỏ, đều bán thẻ nhân duyên.

Tôn Hạo Tường tìm được một chủ quán có vẻ ngoài ưa nhìn, mua năm tấm thẻ nhỏ bằng gỗ, phát từng cái một: "Đến, đến, đến, mỗi người một cái."

Tạ Nguyễn không có hứng thú với thứ này, nếu có tiền không bằng nạp vào game mua skin còn ngon hơn. Nhưng mua cũng đã mua rồi, chỉ có thể đi theo đám đông treo nó lên, tránh đạp lên ý tốt của Tôn Hạo Tường.

Không biết đã có bao nhiêu người treo thẻ bài lên cây nhân duyên, phía trước dày đặc đến mức không tìm được khe hở nào. Tạ Nguyễn quan sát một lúc, thật sự là không tìm được chỗ nào để bắt đầu, đành đi vòng ra phía sau.

Ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một khe hở. Cậu nhón chân, tránh những chiếc lá lay động trong gió, vừa định buộc tấm thẻ nhân duyên trong tay lên, bên cạnh đột nhiên truyền đến một lực kéo, tấm thẻ gỗ nhỏ vừa mới chỉnh thẳng lập tức bị lệch.

Không cần nghĩ cũng biết ai làm.

Tạ Nguyễn quay đầu,bất lực nói: "Bạc Tấn, tay cậu ngứa lắm hả?"

"Không có."

Bạc Tấn cầm lấy thẻ nhân duyên của Tạ Nguyễn, quấn từng vòng dây đỏ trên đó vào ngón tay mình: "Thấy gì không?"

Tạ Nguyễn bị hắn hỏi ngược lại, hỏi: "Nhìn thấy cái gì?"

Chẳng phải chỉ là thẻ nhân duyên thôi sao, cái của cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.

Bạc Tấn giơ tay lên, khua khua trước mắt Tạ Nguyễn, cười nhẹ nói: "Dây nhân duyên của cậu buộc trên tay tôi rồi."!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện