Biết ngay là sẽ như thế này mà.

Tạ Nguyễn không nói nên lời, đứng dậy kéo rèm ra, không chút do dự từ chối: "Không đi."

Cậu còn chưa tiêu hóa hết những gì hắn thổ lộ ngày hôm đó, lúc này đến nhà Bạc Tấn, nhìn mặt hắn nghĩ lại những lời hắn đã nói, đừng nói là học tập, cậu có thể giữ đầu óc thanh tỉnh là tốt lắm rồi.

Ánh sáng rực rỡ tràn vào phòng, xua tan bóng tối. Tạ Nguyễn nheo mắt lại để giảm bớt cảm giác khó chịu do ánh sáng gây ra, xoay người lê dép vào phòng tắm.

"Tôi đi rửa mặt, cúp máy đây."

"Gấp cái gì " Bạc Tấn gọi cậu.

Tạ Nguyễn đặt điện thoại di động lên bồn rửa mặt, bật loa ngoài, vừa bóp kem đánh răng vừa nói: "Sao vậy?"

Bạc Tấn nhìn lướt qua một biểu tượng nhỏ màu xanh trên màn hình máy tính, cười ranh mãnh: "Tự làm à?"

Nếu không thì sao? Tạ Nguyễn kinh ngạc, cho rằng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cậu đến nhà, vừa định nói thêm gì nữa thì lại nghe Bạc Tấn nói: "Tôi đã xem qua các đề thi mà giáo viên bộ môn phát, độ khó không hề nhỏ. Nếu cậu tự làm, gặp phải câu hỏi không biết thì làm thế nào?"

Tay cầm bàn chải đánh răng của Tạ Nguyễn dừng lại. Cậu thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.

Với trình độ hiện tại, cậu có thể giải quyết được những câu hỏi cơ bản, nhưng nếu gặp những câu hỏi nâng cao thì chỉ có thể mù tịt.

"Để trống thì không đẹp, mà chép theo đáp án tham khảo cũng chẳng có ý nghĩa gì," Bạc Tấn cong môi cười, ngón tay thon dài khẽ gõ hai lần lên bảng điều khiển, chậm rãi nói, "Vậy thì..."

Tạ Nguyễn nhổ nước súc miệng, mặt không đổi sắc ngắt lời hắn: "Để dành, không đi, tự mình nghiền ngẫm."

Muốn dùng chiêu này để cậu thỏa hiệp? Không đời nào. Cậu là người có nguyên tắc, nói không đi thì sẽ không đi!

Bạc Tấn nghe giọng điệu của cậu, tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của cậu, không khỏi bật cười: "Nghĩ gì vậy, không có ép cậu đến, ý tôi là hiệu quả học tập của cậu quá thấp."

Hắn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, dường như vô tình đề nghị: "Hay là mở một buổi phát trực tiếp? Như vậy cậu không cần ra khỏi nhà, mà tôi cũng có thể thấy tiến độ học tập của cậu bất cứ lúc nào, một công đôi việc."

Tạ Nguyễn giật mình, phát sóng trực tiếp?

Vậy thì chẳng phải mình sẽ phải ở dưới mắt Bạc Tấn sao? Bị hắn nhìn lúc làm bài tập, ăn cơm uống nước, ngay cả đi WC cũng....

Không biết nghĩ đến điều gì, má Tạ Nguyễn nóng lên, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Không được, tôi không quen."

"Không phải cậu nói sẽ học tập chăm chỉ sao?" Bạc Tấn tặc lưỡi, "Chỉ mới có nhiêu đây mà không vượt qua được, làm sao nâng cao thành tích, làm sao mà lọt vào top 1?"

Bàn tay Tạ Nguyễn run lên, bàn chải đánh răng suýt chút nữa chọc vào khoang miệng: "Tôi nói muốn vào top 1 hồi nào?"

Đùa gì vậy, với cái điểm số đó của cậu mà top 1 á, vào được trường 211 đã là giỏi rồi. Nếu lời này truyền ra ngoài, cậu sẽ bị treo trên diễn đàn cho người ta cười nhạo nguyên một năm luôn quá!

*"211" là tên một dự án các trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc.

"À." Giọng Bạc Tấn nhàn nhạt, không thể nghe ra cảm xúc, "Cậu không muốn học cùng trường với tôi sao?"

Đó không phải là chuyện cậu muốn hay không muốn, vấn đề quan trọng là có làm được hay không!

Tạ Nguyễn bất lực, thật sự nghĩ rằng đầu óc của mọi người đều giống như hắn sao, dù có ngủ cà ngày cũng có thể đạt điểm cao. Cậu cụp mắt đánh răng vài cái, bỏ qua câu hỏi đó không trả lời, nói lấp lửng: "Dù sao... tôi cũng không phát trực tiếp."

Bên kia điện thoại im lặng.

Ngay lúc Tạ Nguyễn đang suy nghĩ lung tung, cho rằng Bạc Tấn đang tức giận, Bạc Tấn bỗng nhiên nói: "Phương pháp này có vấn đề gì sao?" Hắn dừng lại, cười khẽ: "Cậu mắc cỡ hả?"

Một hơi thở trầm thấp truyền vào tai, giống như lời thì thầm giữa đôi tình nhân, gò má của Tạ Nguyễn nóng lên, không khỏi cao giọng: "Bớt nói xàm đi, ai mắc cỡ?! Ông đây thấy không thoải mái, không, thoải, mái, nghe rõ chưa?!"

"Ừ, nghe thấy rồi," Bạc Tấn cười sâu hơn, xoa xoa đôi tai đang ù đi, "Vậy thì mở đi, vài ngày là quen thôi."

"Rốt cuộc là tại sao cậu cứ nhất định muốn tôi phát trực tiếp?" Tạ Nguyễn không hiểu cái sự cố chấp của hắn từ đâu ra, chẳng lẽ người này bị thầy Tôn nhập vào, đột nhiên mê mẩn việc kèm cặp bài vở cho người khác sao?

Bạc Tấn nói: "Cậu muốn nghe sự thật hay dối?"

Tạ Nguyễn không nói nên lời, cái này còn thật hay dối? Chỉ có trẻ em mới được lựa chọn, người lớn muốn cả hai!

"Nghe hết."

"Nói dối là để hoàn thành trách nhiệm của lớp trưởng, giám sát việc học tập cậu cậu tránh để lãng phí từng giây phút trong kỳ nghỉ. Sự thật là..." Bạc Tấn đột nhiên dừng lại.

Tạ Nguyễn bị hắn kéo lên rồi bỏ ngỏ, không khỏi thúc giục: "Là sao?"

Bạc Tấn cười.

Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng làm việc hé mở, làn gió mùa đông trong lành ùa vào, thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán, để lộ nét dịu dàng trên khuôn mặt.

Bạc Tấn nói: "Thật sự là vì quá nhớ cậu, muốn nhìn thấy cậu."

Cũng không có ý trêu chọc hay trêu đùa, Bạc Tấn thực sự muốn nhìn thấy Tạ Nguyễn.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, lại như đã rất lâu. Lúc ở trường thì không cảm thấy như vậy, khi tách ra mới nhận ra thời gian ở chung lúc đi học quý giá biết bao nhiêu.

Bạc Tấn thậm chí còn không biết mình lại không có tự chủ như vậy.

Giọng Bạc Tấn vang lên trong ống nghe, từng chữ một, rõ ràng lọt vào tai. Mặt Tạ Nguyễn đỏ lên, theo bản năng muốn

Trả lời lại, đôi mắt lại vô tình liếc nhìn tấm gương trước mặt, khi nhìn thấy khóe môi nhếch lên của mình, lập tức im lặng.

Tạ Nguyễn quay đầu đi như bị bỏng.

Fuck! Người đang cười như thằng ngốc không phải là cậu! Dù có thì cũng vì dạo này chơi game vui quá.

"Tạ Nguyễn?" Bạc Tấn gọi cậu.

Tạ Nguyễn đang cố gắng hết sức để bình tĩnh lại trái tim đang đập loạn của mình, cũng không thèm đáp lại.

Bạc Tấn lại gọi: "Tiểu Tạ?"

Vẫn không có phản hồi.

Bạc Tấn nhướn mày, gọi thẳng: "Tinh Tinh?"

Đây là trước đó khi gọi điện cho Tạ Nguyễn, hắn nghe Trần Vi gọi cậu như vậy.

"Má!" Tạ Nguyễn suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Người khác gọi thì không thấy gì, nhưng khi Bạc Tấn gọi, thì...mắc cỡ quá!

"Đừng gọi tôi như vậy!"

Bạn cùng bàn là một người da mỏng, Bạc Tấn cũng biết điều đó nên cũng không khiêu khích cậu nữa, tránh cho cậu nóng lên cúp luôn điện thoại, vậy thì mất nhiều hơn được.

"Được."

Dừng một chút, lại hỏi: "Vậy có phát sóng trực tiếp không?"

Bên kia điện thoại im lặng, Bạc Tấn cũng không thúc giục cậu, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.

Một lát sau, bên kia gần như không thể nghe được thanh âm của Tạ Nguyễn truyền đến: "Ừm."

Tạ Nguyễn không phải là người nuốt lời, mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng cậu cũng không có ý định nuốt lời vì đã đồng ý với Bạc Tấn.

Trong khi ăn sáng, cậu tìm kiếm một số người  phát trực tiếp làm bài tập về nhà trên mạng, xem từng video để chuẩn bị tinh thần. Rồi chạy vào nhà vệ sinh để sửa lại tóc, sau khi chắc chắn rằng mình không có vấn đề gì, hít một hơi thật sâu và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Tạ Nguyễn nghĩ rằng với tính cách của Bạc Tấn chắc chắn sẽ trêu chọc vài câu, thậm chí nếu không có tác dụng thì cũng sẽ kéo cậu nói chuyện gì đó.

Nhưng không ngờ, sau khi vào phòng phát sóng trực tiếp Bạc Tấn lại giữ im lặng, hắn chỉ đưa ra lời khuyên khi cậu gặp câu hỏi không biết.

Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu cậu còn lo lắng về hình ảnh của mình trước ống kính, sau khi từ từ tiến vào học tập, thì gạt bỏ mọi chuyện sang một bên.

Đừng nói, làm như vậy thực sự có hiệu quả. Mặc dù Bạc Tấn cũng làm việc riêng của mình nhưng phần lớn sự chú ý của hắn vẫn đổ dồn vào Tạ Nguyễn. Bất cứ khi nào cậu gặp một câu hỏi không biết, đều sẽ giải thích kịp thời.

Nhờ đó, việc học hành của Tạ Nguyễn ngày càng thuận buồm xuôi gió. Trước cuối năm, cậu đã hoàn thành bài tập về nhà do giáo viên bộ môn và bắt đầu xem trước nội dung sẽ học trong học kỳ tiếp theo.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Nguyễn dần dần thích ứng với việc phát trực tiếp làm bài tập về nhà, việc đầu tiên cậu làm mỗi ngày khi ngồi vào bàn học là bật máy tính lên.

Mặt khác, Bạc Tấn giống như một thiếu niên nghiện Internet, mỗi ngày đều đúng hạn ngồi xuống xem Tạ Nguyễn phát sóng trực tiếp, Tôn Hạo Tường Hạ Minh Kiệt, Phan Vũ kêu hắn rất nhiều lần cũng không thể kêu hắn ra ngoài.

"Không đúng, tụi bây nói coi anh Bạc làm gì sau lưng tụi mình?" Tôn Hạo Tường nhấp một ngụm Coca, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, "Hẹn nó mấy lần rồi cũng không được, ở nhà hoài cũng không tốt."

Phan Vũ đẩy kính trên sống mũi lên, nghĩ tới cái gì đó, cười cười.

Đôi mắt sắc bén của Hạ Minh Kiệt nhìn thấy nụ cười này của cậu ta, lập tức nói: "Lão Phan mày cười cái gì, mày biết hả?"

"Không biết." Phan Vũ không ngẩng đầu viết đáp án: "Tạ Nguyễn biết."

Tôn Hạo Tường trợn mắt, hiểu ý cậu ta, mỉm cười dừng chơi game, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Ê, rốt cuộc hai người đó có thành không? Tò mò chết tao rồi, trước giờ tao chưa từng thấy con chó Bạc đó thích ai hết, chuyện lạ."

"Chắc chắn là không thành."

Nhắc đến chuyện này, ngay cả Hạ Minh Kiệt, người không thích vận dụng trí óc nhất cũng biết, xuỳ nói: "Nếu mà nó thành công á, thì sao không khoe? Không tin thì mày nghĩ đi nếu hôm đó Tạ Nguyễn đồng ý, nó đã đăng 8 cái story cho cả trường biết, sẽ gọi điện cho chủ nhiệm giáo dục cảm ơn người ta đã đưa Tạ Nguyễn đến lớp tụi mình, thành toàn cho mối lương duyên của tụi nó."

Tôn Hạo Tường cười đến mức suýt chút nữa phun coca ra ngoài: "Đừng nói, nó thật sự có thể làm như vậy." Cậu ta liếc nhìn Phan Vũ đã ngừng viết, chọc Hạ Minh Kiệt ở bên cạnh, xúi: "Tìm cách lôi nó ra ngoài đi, tao muốn coi nó theo đuổi người ta như thế nào."

"Không có cửa." Hạ Minh Kiệt chán nản ngồi phịch xuống ghế, cặp chân dài duỗi thẳng như con cá muối, "Nó có quan tâm đến tụi mình không? Không chừng là đang nghĩ cách trải qua thế giới chỉ có hai người với Tạ Nguyễn."

Biết là không thể trông cậy vào cậu ta, Tôn Hạo Tường lại nhìn Phan Vũ: "Lão Phan?"

Phan Vũ không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc trên bàn, cho đến khi cất cây bút cuối cùng, kéo khóa cặp lại, mới chậm rãi nói: "Đừng rủ nó, trực tiếp rủ Tạ Nguyễn đi."

Tôn Hạo Tường sửng sốt một lát, sau khi hiểu ra, hắn vỗ vỗ vai Phan Vũ thở dài: "Cũng chỉ có mày."

Vì vậy, tối hôm đó, sau khi Tạ Nguyễn ăn cơm xong, chuẩn bị về phòng thì nhận được tin nhắn WeChat của Tôn Hạo Tường.

[Tôn Hạo Tường]: Tiểu Tạ, đang làm gì vậy? Ra ngoài chơi.

Tạ Nguyễn không có trả lời ngay, cậu vẫn kiểm tra tài khoản công cộng tình nguyện như thường lệ. Có lẽ vì Tết đang đến gần nên Trại trẻ mồ côi Ánh dương không thông báo tuyển tình nguyện viên. Cậu thở dài, quay lại giao diện trò chuyện để gõ phím.

[Anh Tạ của mày] : Đi đâu?

Học nhiều ngày như vậy cũng đến lúc cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa... Tạ Nguyễn ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vi đứng bên cạnh Hạ Kim Khánh, đang bận rộn pha trà và rót nước cho ông ta, cảm giác rất chói mắt.

Cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy dù chỉ một giây, còn không bằng chạy ra ngoài.

Tôn Hạo Tường bên kia nhanh chóng trả lời——

[Tôn Hạo Tường]: Có đi núi Phượng Hoàng không? Thử thách bản thân. [cười xấu xa]

Ngọn núi Phượng Hoàng là ngọn núi cao nhất thành phố, địa hình rất dốc, dù đã xây bậc thang nhưng nhiều người vẫn không thể leo hết quãng đường, dần dần danh tiếng lan xa, nhiều người đến du lịch đều muốn thử thách bản thân.

Tạ Nguyễn cũng không sợ cái này, cậu còn trẻ, thể lực tốt dùng cũng dùng không hết, nên lập tức đồng ý.

[Anh Tạ của mày]: Đi chứ, gặp ở đâu?

[Tôn Hạo Tường]: Đúng là anh Tạ! Vậy quyết định rồi nha, nhà cậu ở đâu, chiều mai gặp ở KFC đường Hoài Hải được không?

[Anh Tạ của mày]: Được.

Sau khi thỏa thuận với Tôn Hạo Tường, Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn khác cho Bạc Tấn.

[Anh Tạ của mày]: Ngày mai không phát sóng trực tiếp, đi ra ngoài chơi với đám Tôn Hạo Tường.

Bạc Tấn không trả lời, Tạ Nguyễn đoán hắn đi ăn cơm, nên không đợi nữa, tìm bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Quả nhiên, sau khi tắm xong, cậu nhìn thấy trên điện thoại của mình có mấy tin nhắn chưa đọc của Bạc Tấn, có lẽ vì không trả lời nên gọi tới.

Tạ Nguyễn lau tóc, trả lời tin nhắn.

[Anh Tạ của mày]: Mới vừa tắm xong, đi núi Phượng Hoàng.

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng cũng hỏi.

[Anh Tạ của mày]: Cậu có đi không?

Lần này Bạc Tấn trả lời rất nhanh.

[Bạc]: Tụi nó không có rủ tôi.

Tạ Nguyễn ngẩn ra, đám người Tôn Hạo Tường làm gì cũng có Bạc Tấn. Sao lần này lại không rủ hắn? Chẳng lẽ là cãi nhau?

Chắc là không đâu, với tính cách của Bạc Tấn, khả năng cãi nhau với bạn bè là rất nhỏ.

Tạ Nguyễn treo khăn lên, suy nghĩ rồi trả lời.

[Anh Tạ của mày]: Không phải bây giờ cậu biết rồi sao, có đi không?

Giây tiếp theo tin nhắn mới xuất hiện.

[Bạc]: Cậu có muốn tôi đi không?

Tai Tạ Nguyễn có chút nóng lên, tuy rằng đã trải qua nhiều lần nhưng cậu vẫn không thể quen được kiểu tán tỉnh này.

Tạ Nguyễn mím môi, dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào màn hình.

[Anh Tạ của mày]: Thích! Đi! Thì! Đi!

Gửi xong.

Trực tiếp đặt điện thoại xuống.

Một lúc sau, điện thoại rung lên. Tạ Nguyễn vùi đầu trong chăn, trong lòng tức giận đến mức không thèm xem tin nhắn của Bạc Tấn.

Loại hành vi ái muội mọi lúc mọi nơi phải được ngăn chặn! Để tránh hắn trở nên trầm trọng hơn.

Tuy nhiên, năm giây, ba mươi giây, nửa phút sau, một bàn tay chậm rãi mò mẫm cầm lấy điện thoại.

Tạ Nguyễn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn vào màn hình điện thoại.

[Bạc]: [kiss.jpg]

Tạ Nguyễn ném phăng điện thoại.

Chó, cậu phải điên mới tin hắn nói được câu nào ra hồn. Đi hay không thì tùy, dù sao cũng có ba người Tôn Hạo Tường, thiếu hắn cũng chẳng sao.

Tạ Nguyễn đỏ bừng mặt đi ngủ, sáng sớm thu dọn đồ đạc trực tiếp xuống lầu, định đi ăn sáng ở KFC.

Cậu thích sữa đậu nành của KFC. Ngọt, không quá nguyên chất nhưng ngon.

Lúc cậu ra ngoài cũng không còn sớm nữa, giờ cao điểm đi làm đã qua, trong khu chung cư cũng không nhiều người lắm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài cô dì mang theo rau và thịt. Tạ Nguyễn cắm tai nghe, đang tìm kiếm bài hát mới nhất thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên đầu cậu.

Tạ Nguyễn cau mày, không vui ngẩng đầu lên, vẻ mặt đột nhiên dừng lại: "Cậu...Sao cậu lại tới đây?"

Ánh nắng sớm mai chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tấn, làm cho hắn càng thêm dịu dàng.

Hắn dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Tạ Nguyễn, mỉm cười: "Đến để lấy lòng cậu mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện