Đèn trong phòng riêng mờ đi, khung cảnh trên màn hình điện tử độ phân giải cao thay đổi theo nhịp nhạc.

Thanh tiến trình của lời bài hát chậm rãi tiến về phía trước, tình cờ hát đến đoạn: "Mỗi ngày đều mong được nhìn thấy em. Ngày mưa ấy mà trời trong nắng ấm. Trong thế giới màu sắc rực rỡ này. Anh chỉ thích mình em."

Gò má nóng bừng, không cần Bạc Tấn nói tự Tạ Nguyễn cũng có thể cảm nhận được.

Cậu ngước mắt lên và nhìn Bạc Tấn.

Nam sinh đặt hai tay ở hai bên cơ thể, bao bọc cậu trong thế giới nhỏ bé này. Trên môi hiện lên một nụ cười, nhàn nhã nhìn cậu, thư thái bình tĩnh thoải mái, như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Họ đều ở trong hoàn cảnh giống nhau, tại sao chỉ có mình cậu lo lắng?

Trong lòng lúc này dâng lên một cảm giác không cam lòng, khát vọng chiến thắng đã lấn át mọi cảm xúc khác. Tạ Nguyễn không biết lấy dũng khí từ đâu, lớn gan vươn tay nắm lấy cổ áo Bạc Tấn, kéo xuống——

Khoảng cách giữa hai người giờ đã được thu hẹp lại.

"Thật sao?" Tạ Nguyễn và Bạc Tấn nhìn nhau một lúc, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh quái, "Tôi chợt nhận ra cậu lớn lên khá đẹp trai."

Nói xong, ánh mắt cậu rơi thẳng vào môi Bạc Tấn.

Đồng tử của Bạc Tấn đột nhiên co rút lại.

Hắn đoán có thể Tạ Nguyễn đang xấu hổ, cũng đoán là cậu đang tức giận nhưng hắn không nghĩ đến cái hướng này.

Hầu kết của Bạc Tấn trượt lên xuống, đáy mắt tối dần, Tạ Nguyễn... muốn làm gì?

Nhìn thấy vẻ mặt bị dọa của Bạc Tấn, trong lòng Tạ Nguyễn có một cảm giác thành tựu. Chẳng phải chỉ là trêu chọc thôi sao ai mà không biết làm vậy? Trước đó không so đo với hắn thì cho rằng cậu không có biện pháp trị hắn hả?

Chó, để xem hôm nay có làm hắn sợ không!

Tâm lý không muốn chịu thua, Tạ Nguyễn hạ quyết tâm, hơi ngẩng đầu lên, như muốn hôn người kia.

Hơi thở của Bạc Tấn bỗng trở nên hỗn loạn.

Không ai có thể cưỡng lại việc người mình thích chủ động.

Lúc này, hắn quên mất thời gian, địa điểm và những người bạn cùng lớp đang dõi theo. Chỉ muốn ôm người mình tâm niệm thật lâu vào lòng, trao một nụ hôn thật cuồng nhiệt.

Bạc Tấn cúi đầu, không đợi được Tạ Nguyễn tới gần, đang định đón nhận thì một đôi tay đột nhiên chạm vào ngực hắn.

Tạ Nguyễn bắt chước giọng điệu vừa rồi của hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Tim cậu đập nhanh quá."

Một giây tiếp theo, không cho hắn thời gian phản ứng, dùng cả hai tay đẩy hắn sang một bên.

Bạc Tấn choáng váng.

Tạ Nguyễn ngồi dậy, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, hất cằm kiêu ngạo.

Dưới ánh đèn, nước da trắng lạnh và đôi môi đỏ mọng. Vì nằm dưới đất đối diện với ngọn đèn nên mắt hơi ươn ướt. Cái liếc mắt đó quyến rũ hơn là khiêu khích.

Fuck! Bạc Tấn li.ếm li.ếm răng, trong lòng thầm chửi trong giây lát. Lỗ tai của lão lưu manh trước giờ không biết xấu hổ hơi đỏ lên.

Hắn chống đôi chân dài ngồi dậy, nhặt chiếc áo khoác trên sàn che giữa hai chân. Hồi lâu, hắn ôm trán, thấp giọng cười.

Tạ Nguyễn từ trên mặt đất đứng dậy, không dám nhìn phản ứng của những bạn học khác, đi thẳng ra ngoài cửa.

Người phục vụ đứng ở cửa nhìn thấy cậu liền tiến tới chào hỏi: "Quý khách cần gì ạ?"

Tạ Nguyễn hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Người phục vụ mỉm cười nói: "Rẽ trái đi thẳng về phía trước, ở cuối hành lang."

Tạ Nguyễn gật đầu, nhấc chân rời đi.

"Ây da, khách ơi," người phục vụ vội vàng ngăn lại, "Quý khách rẽ trái, không phải rẽ phải, anh đi nhầm rồi."

"…" Tạ Nguyễn lúng túng nói: "Cảm ơn."

Chậc, người phục vụ thương tiếc nhìn bóng lưng cậu. Không phân biệt đâu là phải trái, bạn học sinh này chắc đã phải chịu đựng rất nhiều trong quá trình huấn luyện quân sự.

Tạ Nguyễn ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại. Nghĩ tới việc mình đã làm trước đó, xấu hổ chợt nổi lên.

Má! Cậu vừa làm cái quần què gì vậy trời?! Bạn cùng bàn không nghe lời thì đánh thôi là được rồi, sao phải dùng cái cách này vậy trời? Chút nữa là hôn luôn rồi.

Nhắc mới nhớ, môi của Bạc Tấn khá đẹp. Hơi mỏng và trông rất dễ hôn...

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt Tạ Nguyễn tái vàng, toàn thân khó chịu.

Cậu mở vòi nước dội thêm hai vốc nước lạnh lên mặt.

Không sao, cậu tự an ủi trong lòng. Đàn ông đều là sinh vật có thị giác, dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, nhất thời không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc.

Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, lấy khăn giấy lau mặt. Cậu lấy điện thoại ra, lướt weibo trong khi chờ cảm xúc lắng xuống.

Trong phòng riêng.

Tuy rằng bọn họ cảm thấy bầu không khí giữa Bạc Tấn và Tạ Nguyễn có chút kỳ quái, nhưng đều đang mắc chơi nên cũng không có ai suy nghĩ nhiều, còn thúc giục Bạc Tấn: "Anh Bạc, đứng dậy đi, chúng ta tiếp tục."

Bạc Tấn buộc áo khoác quanh eo, chắn phía trước rồi đứng lên: "Tụi mày chơi đi, tao đi vệ sinh, không tham gia nữa."

"Ok ok, được rồi."

Những người không biết nội tình đều tin.

Thực ra, Tôn Hạo Tường không dễ bị lừa như vậy.

Anh nheo mắt nhìn Bạc Tấn từ trên xuống dưới, đột nhiên mỉm cười: "Sao vậy anh Bạc, áo không mặc lại buộc eo làm gì ba?"

Bạc Tấn ngừng lại, chế nhạo: "Mày mặc thứ đã trải trên sàn à?"

Từ lâu Tôn Hạo Tường đã muốn thấy Bạc Tấn quê nhưng chưa bao giờ thành công. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy: "Sao không mặc được? Giũ sạch là mặc được rồi."

"Giũ sạch là được?" Bạc Tấn mỉm cười, "Vậy bồn cầu cũng chà sạch 84 lần, để cơm vào mày cũng ăn?"

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường bị hắn làm cho không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi ra cửa. Một lúc lâu sau, không khỏi mắng sau lưng: "Lão súc sinh."

Tạ Nguyễn lướt một vòng weibo, cảm thấy mình gần như đã bình tĩnh lại. Buông điện thoại xuống đang định quay lại thì đụng phải Bạc Tấn đang bước vào.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều không nói gì.

Vẫn là Bạc Tấn phá vỡ sự im lặng.

Hắn hỏi Tạ Nguyễn: "Tôi có thể hút một điếu thuốc không?"

Tạ Nguyễn vốn định nói cậu muốn hút thu hút, hỏi tôi làm gì, lời nói đến bên miệng lại biến thành:"Tôi không muốn hít mùi khói thuốc."

"Được." Bạc Tấn gật đầu, thật sự không hút, thay vào đó, hắn bước tới bồn rửa, vặn vòi và rửa tay.

Môi trường của KTV này rất tốt, nhà vệ sinh được trang trí theo phong cách đơn giản có mùi chanh nhẹ. Chiếc quạt thông gió trên đầu quay vòng tạo ra âm thanh ù ù.

Tạ Nguyễn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng bây giờ muốn rời đi cũng đã muộn, đành phải tìm cái gì đó nói: "Mấy cậu thường xuyên chơi như vậy sao?"

"Không," Bạc Tấn lau nước trên tay, đứng cạnh Tạ Nguyễn, "Bọn họ thích chơi cái này, đây là lần đầu tiên tôi tham gia."

"Ồ."

"Vừa rồi…" Bạc Tấn hạ giọng, dừng một chút rồi hỏi: "Mặt đất có lạnh không?"

Tạ Nguyễn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Không lạnh."

Bạc Tấn lại hỏi: "Lát nữa cậu về ký túc xá thay quần áo à?"

Tạ Nguyễn "Ừm" một tiếng, nói: "Tôi muốn đi tắm."

"Được, tôi đi cùng cậu."

Kỳ nghỉ nửa ngày trôi qua nhanh chóng, Hạ Minh Kiệt và những người khác ở lại hát hơn một tiếng nữa. Sau đó, trước sự thúc giục của Phan Vũ, mới miễn cưỡng đặt mic xuống đi về.

Lúc này, học sinh ba khối đang hối hả trở về. Cổng trường đông đúc đến mức có thể so sánh với một địa điểm du lịch nghỉ dưỡng.

Bạc liêu và Tạ Nguyễn bị đám người vây quanh, cứ thế đi về phía trước, hoàn toàn không còn sức để chú ý đến xung quanh, nên không nhìn thấy đám người Thẩm Hành Vân ở phía sau bọn họ.

"Má," Triệu Hồng Phú không có việc gì làm mỗi ngày đều lên diễn đàn hóng hớt, cũng đã nghe nói qua chuyện của Bạc Tấn và Tạ Nguyễn. Bây giờ nhìn thấy hai người họ, lập tức kinh ngạc: "Nghỉ cũng dính lấy nhau, hai người bọn họ là thật hả?"

Ngón tay Thẩm Hành Vân vô thức nắm chặt, vô thức phản bác: "Không có khả năng."

Sau khi hai người chia tay, mặc dù Thẩm Hành Vân đã đến gặp Tạ Nguyễn vài lần nhưng chưa bao giờ bộc lộ mong muốn quay lại trước mặt bạn bè. Hắn ta muốn giữ thể diện nên nếu có thể giấu thì giấu.

Trước đó đám Triệu Hồng Phú đã thấy thái độ của Thẩm Hành Vân đối với Tạ Nguyễn, nên đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện này, cho nên bọn họ cũng không có kiêng dè gì trước mặt hắn ta.

"Cái này thì không nhất định." Triệu Hồng Phú quay sang hỏi Vương Chiêu bên cạnh, "Có phải trước kia Tạ Nguyễn yêu từ cái nhìn đầu tiên với anh Vân không?"

Người theo đuổi Thẩm Hành Vân có rất nhiều nhưng Tạ Nguyễn là người đẹp nhất, cũng là người có thể hạ mình nhất, nên Vương Chiêu đặc biệt ấn tượng. Nghe vậy không chút do dự gật đầu:"Đúng rồi."

"Nhìn đi," Triệu Hồng Phú nhún vai, "Lớn lên như Bạc Tấn, Tạ Nguyễn có yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không có gì là lạ."

Sắc mặt Thẩm Hành Vân lập tức tối sầm.

Vương Chiêu vốn muốn phụ họa, lại vô tình liếc nhìn mặt Thẩm Hành Vân, nhanh chóng đổi ý: "Bạc Thần cái gì mà Bạc Thần, cũng không phải không có tên. Không phải chỉ biết đọc sách thôi sao, sau khi tốt nghiệp không phải cũng đi làm công cho người ta sao."

Triệu Hồng Phú tuy học không giỏi nhưng lại rất ngưỡng mộ những học bá. Khi Bạc Tấn lên tin tức, cậu ta thường gửi liên kết đến những người mình biết để khoe mình học cùng trường với người này. Khi nghe Vương Chiêu nói vậy nên không đồng tình: "Cái này không nhất định đâu mày. Gia đình Bạc thần chắc hẳn là khá giàu có".

Vương Chiêu: "..."

Vương Chiêu liều mạng nháy mắt với Triệu Hồng Phú, ra hiệu cậu ta dừng lại. Cậu không thấy áp suất cơ thể của anh Vân thấp đến mức nào sao? Dù không có tình cảm với Tạ Nguyễn nhưng nếu người cũ tìm được một người tốt hơn mình, ai nghe xong mà không bực bội.

Tuy nhiên, Triệu Hồng Phú hoàn toàn không để ý mà vẫn khoe khoang về Bạc Tấn: "Mày nghĩ đi, tên đó giỏi Toán như vậy, có thể giành được bất kỳ huy chương vàng quốc tế nào thì chắc chắn đã được luyện từ khi còn nhỏ. Gia đình bình thường có lẽ không có nhận thức này, nói không chừng là kiểu dòng dõi thư hương."

Xung quanh đều im lặng, Vương Chiêu không dám nhìn Thẩm Hành Vân nữa.

Triệu Hồng Phú nói xong không thấy ai lên tiếng, đang định hỏi bị làm sao vậy thì ngước mắt lên nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Thẩm Hành Vân,  lập tức phản ứng lại, nín luôn không dám nói gì nữa.

Dòng dõi thư hương? 

Thẩm Hành Vân nghĩ đến lúc trước

Lúc bị câu nói kia của Bạc Tấn "Cậu ấy thích ôm tôi ngủ." đâm một nhát, hôm nay lại bị Triệu Hồng Phú đâm thêm một nhát. Không thể giữ được sự bình tĩnh nữa, quay sang Vương Chiêu nói:"Mày giúp tao tìm hiểu Bạc Tấn.".

Thẩm Hành Vân cười lạnh, tự hỏi bố mẹ hắn sẽ phản ứng thế nào nếu biết con trai mình cặp kè với nam sinh còn là học sinh kém.

Không phải Tạ Nguyễn cảm thấy Bạc Tấn tốt hơn hắn ta sao? Hắn ta muốn xem giữa bố mẹ  và Tạ Nguyễn, hắn sẽ chọn ai.

Đều là đàn ông nên Vương Chiêu cũng hiểu được tâm lý của Thẩm Hành Vân lúc này. Nghe vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Được."

Tạ Nguyễn không biết  Thẩm Hành Vân đang làm gì sau lưng, sau khi trở lại ký túc xá, cậu đi tắm rửa thay quần áo, vốn dĩ định về lớp luôn. Nhưng Bạc Tấn không chịu nhất quyết cậu phải sấy khô tóc rồi mới đi.

Tạ Nguyễn không còn cách nào khác đành phải nghe lời.

Hai người không có đủ thời gian, lại phải trì hoãn một lúc nên khi đến lớp thì lớp học cũng sắp bắt đầu.

Giáo viên tiếng Anh đang phát bài và chuẩn bị tận dụng thời gian tự học buổi tối để làm bài kiểm tra cuối cùng trước cuối kỳ. Nhìn thấy Bạc Tấn và Tạ Nguyễn cùng nhau đi vào, mỉm cười nói: "Cuối cùng hai em cũng về rồi."

Giáo viên tiếng Anh còn rất trẻ, mới vừa lấy bằng thạc sĩ mấy năm. Xưng anh gọi em với những học sinh nam trong lớp, quan hệ rất tốt.

Anh bước tới, đưa hai tờ bài thi cho Bạc Tấn, nói đùa: "Bạc Thần, như vậy là không được rồi. Người ta thì ước được đi chơi trong kỳ nghỉ, còn em chỉ ước bạn cùng bàn."

Hiếm khi Bạc Tấn bị trêu chọc nên các học sinh xung quanh cũng ngừng viết mà quay lại xem trò vui.

Dưới cái nhìn của nhiều ánh mắt, vẻ mặt Bạc Tấn vẫn không thay đổi. Hắn liếc nhìn Tạ Nguyễn, chậm rãi mỉm cười nói: "Không sai, cho nên em mới ước cậu ấy."

Giáo viên tiếng Anh sửng sốt, các học sinh đang xem náo nhiệt cũng ngây người.

Sau một lúc im lặng, khu vực xung quanh đột nhiên bùng nổ, với những tiếng hò reo, ồn đến mức như muốn dỡ nóc trường.

Thầy dạy tiếng Anh từ xa gật đầu với Bạc Tấn vừa nói vừa tấm tắm lắc đầu.

Bạc Tấn không để ý tới anh, mỉm cười nhìn Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn... Tạ Nguyễn mặt không đổi sắc nhặt lấy cuốn sổ trên bàn, thể hiện phong thái cool ngầu, nhưng tai thì lại đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện