Tạ Nguyễn không biết rằng việc mình làm đã bị phơi bày hoàn toàn trước Bạc Tấn, tâm trí của cậu đã bị đẩy sang một hướng khác, tám con ngựa cũng không thể kéo lại.

Cậu đang ở tiệm net tìm kiếm thông tin của cô nhi viện Ánh Dương.

Ở Thân Thành chỉ có một trại trẻ mồ côi nên rất dễ tra.

Ông chủ Vương nói đúng, để thuận tiện cho việc quản lý, các cá nhân không được phép tùy ý đến thăm, nhưng có thể tham gia tình nguyện thông qua các nhóm phúc lợi xã hội.

Tạ Nguyễn không chút do dự, lập tức tìm kiếm tài khoản chính thức của Tình nguyện viên Thân Thành, điền thông tin cá nhân của mình theo yêu cầu, đăng ký làm tình nguyện viên.

Kỳ nghỉ đông sắp đến cậu cũng có rất nhiều thời gian. Dù sao thì cậu cũng không muốn ở nhà nên có thể làm một số công việc tình nguyện.

Tạ Nguyễn cảm thấy chuyện của Bạc Tấn hẳn là rất dễ điều tra.

Dù sao thì hắn cũng thông minh và đẹp trai như vậy, chắc các nhân viên ở trại trẻ mồ côi không thể không ấn tượng.

Bây giờ cậu chỉ cần chú ý hơn đến các hoạt động tình nguyện được đăng trên tài khoản công cộng, sau đó đăng ký làm tình nguyện viên ở cô nhi viện Ánh Dương.

Sau khi làm xong tất cả những cái này, thời gian của Tạ Nguyễn đã không còn nhiều nữa.

Đúng lúc cậu đang do dự không biết nên ra ngoài chơi một lúc hay quay về ký túc xá để ngủ tiếp thì Bạc Tấn gọi đến.

Tuy là biết rằng Bạc Tấn không thể biết mình đang làm gì, nhưng Tạ Nguyễn vẫn cảm thấy chột dạ như bị bắt khi đang làm chuyện xấu sau lưng. Chần chừ một lúc trước khi nhấn nút trả lời: "Sao vậy?"

Nghe giọng điệu của cậu có chút khác thường, Bạc Tấn nhướng mày: "Cậu đang làm gì vậy? Sao tôi lại cảm thấy giọng của cậu không đúng lắm... Cậu lén lút làm chuyện xấu sao?"

"Cậu mới là người làm chuyện xấu." Tạ Nguyễn lừa gạt nói, đăng xuất tài khoản QQ trên máy tính, đi ra ngoài: "Tìm tôi làm gì?"

Bạc Tấn không hỏi thêm nữa, cười nói: "Tôn Hạo Tường và những người khác đang ca hát ở KTV, có muốn góp vui không?"

Tôn Hạo Tường và những người khác vốn định ra đến trung tâm thành phố chơi, nhưng trong thời điểm này có rất nhiều người. Đừng nói là bắt taxi, ngay cả xe công cộng cũng chen không được, bọn họ đợi lâu ơi là lâu cũng chưa đặt chân lên được chiếc xe, trong cơn tức dứt khoát kéo theo mấy người bạn thân trong lớp tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Dùng danh nghĩa hoa mỹ là thư giãn trước khi kết thúc học kỳ.

"Được." Tạ Nguyễn lấy chứng minh thư từ quầy lễ tân, mở cửa bước ra ngoài. Vừa lúc cậu không biết phải đi đâu tiếp theo, nên lập tức đồng ý, "KTV nào?"

Bạc Tấn nói: "KG."

"Ồ, KG..." Tạ Nguyễn đang nói được nửa đường thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Giọng nói của Bạc Tấn

Âm thanh đó quá gần, như thể nó ở ngay bên tai.

Đợi đã, bên tai?

Đôi mắt của Tạ Nguyễn đột nhiên mở to.

Có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má.

Cậu quay đầu lại, Bạc Tấn đứng bên cạnh, giơ điện thoại di động lên mỉm cười nhìn cậu.

Tạ Nguyễn giật mình, đặt điện thoại xuống rồi cúp máy: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Bạc Tấn đưa cho cậu nước táo gai trong tay, hắn cảm thấy thích thú trước vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cố ý nói: "Đương nhiên là đi theo cậu."

Nhìn Tạ Nguyễn trợn tròn hai mắt, giống như một con thú nhỏ cảnh giác, không khỏi cười lớn: "Tôi đùa thôi, tôi biết cậu thường đến tiệm net này, lại thấy tài khoản QQ của cậu đăng nhập từ máy tính, nên đoán."

Thì ra là như vậy Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, không ngờ cái thằng cha này lại cẩn thận như vậy.

Cậu xua tay, không thèm để ý nói: "Tôi biết KG ở đâu, cậu không cần phải đến đây đâu."

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm hoi, trong nắng chiều ấm áp xua tan ngay cái lạnh lẽo do trận mưa liên miên lúc nãy gây ra. Bạc Tấn thoải mái nheo mắt lại, kéo Tạ Nguyễn đến một nơi có ánh nắng chói chang, lười biếng nói: "Sao lại không cần?"

Hắn liếc sang một bên, cười khẽ nói:"Không phải rất khó khăn mới tìm được cơ hội tỏ ra xum xoe nịnh bợ cậu sao?"

Đây có là cách sử dụng từ này hả? Làm thế nào mà hắn đạt được hơn 140 điểm trong bài kiểm tra Ngữ văn ? !

Tim Tạ Nguyễn đập loạn xạ khi bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Bạc Tấn.

Fuck, sao lại thế này, cậu cảm thấy Bạc Tấn đang trêu chọc mình!

Trước đây Bạc Tấn hay nói những câu đùa ái muội với cậu nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Những gì hắn vừa nói... Quả thật là rất giống như đang theo đuổi cậu.

Lỗ tai Tạ Nguyễn vô cớ cảm thấy nóng bừng, dời tầm mắt, đè nén suy nghĩ trong đầu, đổi chủ đề: "Cậu. .. cho tôi cái gì vậy, nước dưa hấu?"

Bạc Tấn nhướng mày, giả ngu?

Được rồi, hắn muốn xem cậu có thể giả vờ được bao lâu.

"Không, bây giờ nước ép dưa hấu đâu ra?" Bạc Tấn bình tĩnh nhìn cậu mấy giây, sau đó đi theo bậc thang của cậu xuống: "Là nước ép táo gai."

Nước ép táo gai!

Chỉ nghĩ đến thôi Tạ Nguyễn cũng cảm thấy chua.

Cậu cau mày, nhét ly nước ép táo gai vào tay Bạc Tấn: "Tôi không uống cái này."

Tạ Nguyễn chỉ lo ghét bỏ đến mức không nhận ra mình đang ngày càng thân cận với Bạc Tấn.

Nếu đổi lại là người khác đưa cho, dù cho có ê răng cậu cũng sẽ uống vài ngụm và mỉm cười cảm ơn.

Bạc Tấn mỉm cười, cảm thấy chút bệnh thích ngọt sợ chua nhỏ này của Tạ Nguyễn cũng rất đáng yêu. Hắn bóc ống hút, c.ắm vào ly rồi lại đưa cho cậu: "Không chua, cậu nếm thử sẽ biết. Tôi đã nhờ nhân viên cho mật ong vào."

"Thật?" Tạ Nguyễn nghi ngờ nhận lấy.

"Thật," Bạc Tấn bất đắc dĩ, thấy Tạ Nguyễn vẫn còn do dự, nhướng mày: "Nếu không thì tôi nếm thử giúp cậu?"

Nếu vậy thì hắn giúp mình nếm, sau đó mình lại uống, vậy chẳng phải là...

"Không cần." Tạ Nguyễn lập tức từ chối, cúi đầu như muốn giấu điều gì, uống một ngụm lớn.

Bình thường Bạc Tấn chó vô cùng nhưng lúc này không lừa cậu. Nước ép táo gai quả thực không chua, thậm chí có chút ngọt.

Tuy nhiên, Tạ Nguyễn không thích mùi vị này lắm, có chút không nuốt được.

Thấy cậu có vẻ miễn cưỡng, Bạc Tấn nâng đáy ly lên nói: "Uống thêm đi. Nước ép táo gai rất tốt cho dạ dày, thúc đẩy tiêu hóa."

Tuy rằng hắn không biết Tạ Nguyễn ở chỗ ông chủ Vương ăn bao nhiêu, nhưng giữa trưa cậu đã ăn một cử, chưa đến hai tiếng đã ăn thêm một cử, nghĩ cũng biết bây giờ cậu đang không tiêu.

Tạ Nguyễn sửng sốt, đầu óc đột nhiên nhanh chóng chuyển động. Ý của Bạc Tấn là gì? Hắn biết mình ăn nhiều sao?"

Không thể nào!

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, việc uống một ly nước trái cây để tiêu hóa vào buổi chiều là điều bình thường. Tạ Nguyễn không ngừng tự an ủi mình, cố gắng không suy nghĩ quá sâu, uống từng ngụm nước táo gai rồi cùng Bạc Tấn đi đến KTV.

Không khí trong KTV rất nóng.

Tôn Hạo Tường muốn uống nước trước khi điệp khúc bắt đầu. Không hề để ý, chiếc micro trên tay đã bị một người bạn cùng lớp có quan hệ tốt với mình giật mất.

"Mẹ nó mày tru mười phút, chưa tru đủ hả." Tôn Hạo Tường tức giận đá cậu bạn một cái.

"Chưa đâu, anh trai à."  Nam sinh mỉm cười, bị đá cũng không buông micro.

Vừa lúc đó người phục vụ bưng một đĩa đồ ăn nhẹ đi vào. Tôn Hạo Tường thích nhất món lưỡi vịt ở đây nên không tranh cãi với cậu ta nữa, cầm nĩa ngồi xuống và trực tiếp ăn.

Liếc sang bên cạnh, cậu ta thấy Phan Vũ vẫn đang xem từ đơn trên điện thoại di động, hết biết đường nói, đưa tay đẩy: "Đừng coi nữa, dựa vào ánh sáng trong phòng riêng này, mày không sợ bị mù hả, qua đây ăn đi."

Phan Vũ đặt điện thoại xuống, bình tĩnh hỏi: "Nếu không thì làm gì? Mày muốn tao
hát cho mày nghe hả?"

Tôn Hạo Tường: "..."

Hay là cậu tiếp tục học từ đơn đi.

Phan Vũ là một đứa điếc giai điệu, hát có thể nói là vô cùng khó nghe. Khó nghe tới trình độ nào, màn đồng ca của lớp cậu ta được Tôn Phúc An phá lệ không cần tham gia.

Nhưng mà cũng đã xem lâu như vậy, Phan Vũ thật sự cảm thấy mắt hơi mỏi. Cậu tháo kính ra, nhắm mắt lại và tựa lưng vào ghế sofa.

Lúc này, Hạ Minh Kiệt đột nhiên trườn tới, nói: "Tụi mày có xem tin nhắn trong nhóm không vậy?Anh Bạc nói lát nữa tới."

"Hả?" Tôn Hạo Tường lấy khăn giấy lau tay, vừa sờ điện thoại vừa nói: "Không phải nó ghét ồn ào hả?"

"Nói không chừng là đi cùng Tạ Nguyễn đến đây." Phan Vũ nói, trong giọng điệu còn có chút gì đó.

"Chắc là không đâu," Tôn Hạo Tường đứng dậy chỉnh lại đèn, cảm giác đèn không còn nhấp nháy nữa, mới ngồi xuống, "Tiểu Tạ không có ở trường."

Tôn Hạo Tường ngay từ đầu đã muốn rủ Tạ Nguyễn đi cùng, đáng tiếc là tìm kiếm xung quanh cũng không tìm được người.

Phan Vũ chỉ cười chứ không nói gì.

Tôn Hạo Tường nhìn thấy liền đau răng, muốn  cậu ta có chuyện gì thì nói, đừng có ra vẻ thần bí như vậy. Cậu cụp mắt nhìn tin nhắn trong nhóm, lập tức bị chấn động.

[Bạc]: Còn có Tạ Nguyễn.

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Phan Vũ, hoàn toàn phục sát đất: "Tuyệt vời."

Khi Tạ Nguyễn và Bạc Tấn đến, Tôn Hạo Tường đã ăn gần hết đĩa đồ ăn nhẹ.

Mọi người đều chộp lấy micro, chỉ có cậu ta coi chỗ này như tiệm cơm, miệng không ngừng lấy một phút.

"Nếu hai người không đến, tụi tao cũng sắp kết thúc." Cậu ta dịch sang một bên nhường chỗ cho hai người, hỏi Tạ Nguyễn: "Tiểu Tạ, cậu có muốn hát không, tôi bấm cho cậu một bài?"

"Được nha." Tạ Nguyễn đặt ly nước ép táo gai uống dở lên bàn, nhướng mày cười, nói tên bài hát.

Cậu hát cũng dễ nghe, nên cũng không sợ những dịp như hiện tại.

Hạ Minh Kiệt đang ngồi cạnh máy karaoke nghe xong liền trực tiếp chọn bài giúp cậu, lặng lẽ đi tới nói:"Phía trước còn nhiều bài hát, hay là tôi chọn lên đầu cho cậu?"

"Không cần." Vì sự hòa thuận giữa các bạn cùng lớp, Tạ Nguyễn từ chối lòng tốt của cậu dù rất cảm động, "Chỉ ở phía sau thôi. Tôi sẽ nghỉ ngơi trước khi hát."

"Sau đi, tôi nghỉ chút rồi hả hát."

"Vậy được rồi."

Duyên bạn bè của Tôn Hạo Tường không tồi, mặc dù bất ngờ mở tiệc nhưng cũng có hơn mười người tới. Có lẽ là ngày thường ở trong trường học nghẹn dữ lắm, vừa có được cơ hội, mọi người đều không buông tay. Lạc nhịp hay không không quan trọng, chỉ cần hát thôi là được.

Nhưng chỉ có hai cái micro, những người được hát thì mừng rỡ như điên, còn những người không được thì chỉ có thể chờ đợi.

Tôn Hạo Tường ăn vặt xong, cảm thấy có chút chán nên lấy điện thoại di động ra, đang định bắt đầu chơi game, Bạc Tấn đột nhiên lên tiếng.

"Ngồi thế này thì chán lắm, không thì chơi game đi?"

Bạc Tấn không bao giờ thích dính líu đến những chuyện như vậy. Tôn Hạo Tường khá ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị của hắn, nhưng cậu ta ngay lập tức tỏ ra thích thú: "Chơi trò gì? Thật hay thách?"

Đây gần như là một trò mà tất cả những bữa tiệc phải có.

Bạc Tấn bình tĩnh nhìn Tạ Nguyễn đang ngồi bên phải mình, nói: "Cũ rích, chơi trò tôi yêu cậu, không biết xấu hổ đi."

Cái này cũng không phải trò cũ hả?

Trò chơi tỏ tình quốc dân mà chắc chắn nhiều người sẽ cần biết. Cũng theo trật tự, lần lượt từng người chơi sẽ nói tôi yêu cầu  với người bên cạnh và người bên cạnh lặp lại với người tiếp theo, có thể thay thế bằng nhiều từ khác nếu muốn, yêu cầu của trò chơi là phải nói với thái độ nghiêm túc và ai là người cười trước sẽ thua và bị phạt.

Tôn Hạo Tường không thể phàn nàn, nhưng cậu ta cũng mặc kệ, chỉ cần có thể chơi thì cái gì cũng được. Cậu ta ngước mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người háo hức muốn thử, liền đặt điện thoại xuống, nói: "Vậy thì tôi yêu cậu không biết xấu hổ. Mấy bây đều biết chơi đúng không?"

Một cô gái giơ tay: "Tôi, tôi, tôi, tôi không biết!"

Nếu là con trai thì Tôn Hạo Tường sẽ kệ mẹ nó, nhưng cô gái này  có đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu. Tôn Hạo Tường vui vẻ trả lời câu hỏi của cô, vội nói: "Rất đơn giản, chúng ta ngồi thành một hàng, nói tôi yêu cậu với người bên trái, người bên phải thử nói không biết xấu hổ, theo cách tiếp sức. Giữa hai người chỉ có thể nói ba lần, vượt quá hoặc không tiếp lời sẽ bị phạt."

Cô gái rất thông minh, suy nghĩ một chút đã có thể hiểu rõ. Trò chơi này là một cuộc kiểm tra tuyệt vời về khả năng phản ứng. Cô ấy mỉm cười với Tôn Hạo Tường, nói: "Cảm ơn lớp phó thể dục."

Tim Tôn Hạo Tường đập thình thịch, thụ sủng nhược kinh nói: "Không cần cảm ơn, không cần đâu."

Một vòng người xô xô đẩy đẩy, rất mau đã điều chỉnh tốt vị trí.

Phan Vũ lại đeo kính lên, trấn áp Hạ Minh Kiệt đang định di chuyển và muốn dùng trò chơi để mắng Tôn Hạo Tường không biết xấu hổ, liếc nhìn Bạc Tấn: "Vậy thì bắt đầu từ tao đi."

Nói xong, không đợi người khác phản đối, cậu ta liền quay sang người bên trái và nói: "Tôi yêu cậu."

Người bên trái nghe vậy, cũng không quan tâm đến chuyện khác, sợ chậm một giây sẽ bị phạt, liền vội vàng quay sang trái nói: "Tôi yêu cậu."

Đây là vòng đầu tiên, mọi người vẫn đang trong giai đoạn thích ứng. Không ai ra thủ đoạn gì cả, họ chỉ quay sang trái và nói tôi yêu cậu, chẳng mấy chốc đã đến lượt Tạ Nguyễn.

Cậu quay đầu định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt trêu ngươi của Bạc Tấn.

Sống mũi của chàng trai rất cao, lông mày thẳng, đường quai hàm rõ ràng và sắc nét. Rõ ràng là một người lạnh lùng và khó gần, nhưng bây giờ lông mi hắn hơi cụp xuống và đôi mắt mang theo ý cười, đứng trong ánh sáng dịu nhẹ của phòng riêng, có một loại cảm giác dịu dàng không thể giải thích được.

Khi câu nói "Tôi yêu cậu." của Tạ Nguyễn đến bên miệng, lại đột nhiên không thể nói ra được.

Những người đều vượt qua rất thuận lợi, nên sự tạm dừng của cậu đặc biệt rõ ràng.

"Này này, Tiểu Tạ không làm được rồi," Hạ Minh Kiệt vốn là một đứa đầu óc đơn giản, không nhận ra có chuyện gì, liền vỗ tay hét lớn: "Đến, phạt thế nào đây!"

Tạ Nguyễn có khát vọng chiến thắng mãnh liệt, cậu vừa tỉnh táo trở lại sau khi bị gọi tên, cậu vừa khó chịu vừa mắng bản thân không biết cố gắng.

Có gì đâu mà không nói được?! Cũng chỉ là một trò chơi thôi mà?!

Cậu hất cằm, giả vờ không quan tâm: "Được rồi, để cho mấy người thắng một trận."

Đây là việc Hạ Minh Kiệt thích làm nhất, cậu ta hưng phấn xoa xoa tay: "Hình phạt là gì?" Cậu ta nhìn Tôn Hạo Tường, lại nhìn Phan Vũ, thấy hai người đều không lên tiếng, liền quay sang Bạc Tấn. "Anh Bạc, mày nói xem nên phạt cái gì?"

"Tao thấy." Bạc Tấn sờ sờ cằm, ánh mắt rơi vào Tạ Nguyễn, thanh âm trầm thấp: "Hôn? Có vẻ hơi quá trớn."

"Ngồi trên đùi cũng được, nhưng mà da mặt cậu ấy mỏng, chắc là sẽ không vui."

Trên môi hắn nở một nụ cười, giống như một người bạn cùng bàn tốt bụng và thấu hiểu: "Tôi cũng không muốn làm khó cậu, chỉ cần nói xong cái câu mà cậu chưa nói xong lúc nãy."

Tạ Nguyễn ngẩn ra, câu cậu chưa nói, vậy không phải là...

Lỗ tai Tạ Nguyễn dần dần nóng lên.

"Tao còn tự hỏi tại sao nó lại đột nhiên muốn chơi trò Tôi yêu cậu không biết xấu hổ."

Tôn Hạo Tường quay đầu nhỏ giọng nói với Phan Vũ, "Thì ra là vì cái này, lão lưu manh!"

"Tiểu Tạ cũng không dễ dàng gì, lại bị tên như vậy nhìn trúng."

Phan Vũ đẩy kính lên, tuy không trả lời nhưng trên mặt lộ ra vẻ tán thành.

Bây giờ Tạ Nguyễn hối hận vô cùng.

Vừa rồi mọi người đều nói thì không sao, nhưng bây giờ đến lượt rất nhiều người chứng kiến cậu nói "Tôi yêu cậu" với Bạc Tấn có khác gì công khai xử tội đâu?!

Nhưng mà mọi người đều nhìn và cậu phải tuân thủ luật chơi.

"Tôi..." Tạ Nguyễn nghiến răng nghiến lợi phun ra một âm tiết.

Bạc Tấn nhàn nhã nhìn cậu, các bạn học khác cũng liên tiếp đưa ra ánh mắt hưng phấn.

Tạ Nguyễn nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại nói: "Tôi yêu cậu."

Trong phòng riêng vang lên một trận tiếng kêu ma quỷ.

"Ồ, Tạ Nguyễn được nha!"

"Hahahahahahaha Tiểu Tạ của chúng ta là một người hào sảng!"

"Trâu bò, quá là trâu bò rồi."

Nghe tiếng hò reo của các bạn học xung quanh, Tạ Nguyễn đột nhiên cảm thấy có chút đắc ý. Nói thì nói thôi, có gì ghê gớm đâu.
Cậu ngước mắt nhìn Bạc Tấn thì phát hiện khóe môi Bạc Tấn cong lên, không biết hắn đang nghĩ gì, cười đến xuân tâm nhộn nhạo.

Sự đắc ý trong lòng cậu ngay lập tức bị thay thế bởi sự xấu hổ.

Tạ Nguyễn hung dữ trừng mắt nhìn hắn, tên khốn, cười cái đéo!

Trò chơi tiếp tục, càng ngày càng đi xa, thì càng k.ích thí.ch. Không ai biết  giây tiếp theo người bên cạnh sẽ rẽ trái hay rẽ phải, dây thần kinh căng chặt.

Nhưng chính vì vậy mà rất dễ dàng mắc sai lầm, không ngừng có người bị phạt.

Phương pháp phạt cũng ngày càng đa dạng, Hạ Minh Kiệt thậm chí còn ngồi trên đùi Tôn Hạo Tường và hát nửa bài hát.

Một lần nữa, đến lượt Tạ Nguyễn nói "Tôi yêu cậu" với Bạc Tấn, có lẽ cậu đã bị lây nhiễm bởi bầu không khí nóng lên trong phòng hoặc có lẽ cậu đã rút ra được kinh nghiệm sau khi nói ra một lần. Lần này, cậu không chút do dự, mở miệng nói: "Tôi yêu cậu."

Sạch sẽ lưu loát, không để lại vụn.

Tuy nhiên, ngoài dự kiến của cậu, Bạc Tấn không quay sang phải để nói không biết xấu hổ với cậu cứ vô không quay sang trái để nói tôi yêu cậu. Ngược lại, hắn chậm rãi cong môi, nói:"Ừ, tôi cũng yêu cậu."

Sự im lặng bao trùm căn phòng, ngay sau đó những tiếng hét kinh thiên động địa vang lên.

Có huýt sáo, có la hét, và một số còn điên cuồng đập bàn. Hai người đang ca hát ở phía trước sợ tới mức suýt nữa là ném micro.

"Anh Bạc, sao anh lại như vậy chứ?Hahahahahahahahaha."

"Anh Bạc của tao vẫn mãi là anh Bạc."

"Tiểu Tạ, cậu có nghe thấy không? Anh Bạc nói anh ấy cũng yêu cậu, hahahahaha."

Tạ Nguyễn bị tiếng cười của bọn họ làm cho không được tự nhiên, ở trong lòng đã treo Bạc Tấn lên quất roi.

Tên này đang cố ý! Nhất định là cố ý!

Ngoại trừ ba người Phan Vũ, không ai coi lời nói của Bạc Tấn là thật, cho rằng hắn đang chơi vui nên mới nói vậy.

Có người nói: "Được rồi, anh Bạc, tụi tui biết anh yêu Tiểu Tạ, nhưng phạt thì vẫn phải phạt."

Cậu ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đột nhiên nói: "Thế này đi, Tiểu Tạ cậu nằm xuống, anh Bạc ở trên chống đẩy năm cái."

Tạ Nguyễn: "..."

Dm! Đừng tưởng rằng cậu bước vào lớp thực nghiệm là không đánh người nữa!

Tay Tôn Hạo Tường run lên, nước chanh suýt chút nữa rơi xuống đất. Phải rất lâu sau mới hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn về phía Phan Vũ: "Thiệt hả ba, nó là gián điệp do Bạc Tấn cài vào hả?"

Phan Vũ đẩy kính trên sống mũi lên: "Không biết có phải gián điệp hay không, nhưng anh Bạc nhất định đang rất vui vẻ."

Tất nhiên Bạc Tấn rất vui, càng nhiều bất ngờ thì càng vui hơn...chỉ là...

Hắn quay lại nhìn Tạ Nguyễn, có vẻ đối phương không bằng lòng lắm.

Các chàng trai đều rất vui vẻ, các cô gái cũng rất hào hứng. Có người còn bật cam điện thoại để quay video, không ngừng thúc giục Tạ Nguyễn
——

"Nhanh lên đi, Tiểu Tạ."

"Được rồi, Tiểu Tạ, có phải cậu chơi không nổi không?"

Mẹ nó, mấy người này đều không biết xấu hổ sao? !

Hai má Tạ Nguyễn nóng bừng, cuối cùng cậu cũng hiểu được cái gọi là luật nhân quả. Người khác bị phạt thì cậu cười giờ là người khác cười cậu.

Cậu quay sang Bạc Tấn, không tin mình lại có thể tốt bụng đến thế để những người này giỡn với mình.

Không ngờ thằng chó Bạc Tấn lại nhìn cậu bằng ánh mắt trêu chọc, cũng hùa theo,"Chơi không tới phải không?"

Tạ Nguyễn: "..."

So với Bạc Tấn kiêu ngạo và thoải mái như vậy, cậu thực sự có vẻ không chơi tới.

Tại sao? Người bị phạt rõ ràng là hắn!

Tạ Nguyễn nhất thời máu dồn lên đầu, đầu còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đứng dậy: "Đi, ai sợ ai."

"Được rồi! Tôi biết Tiểu Tạ không phải rùa mà, anh Bạc, lên!"

"Anh Bạc, thể hiện đi!"

"Lẹ, lẹ đi."

Dưới ánh mắt phấn khích của mọi người, Bạc Tấn từ từ đứng dậy và cởi áo khoác.

Fuck!

Mọi người đều bị sốc.

Anh Bạc chơi lớn vậy sao? Chẳng lẽ muốn cởi trần?!

Ahhh! Cởi ra, cởi ra rồi!

Hạ Minh Kiệt đặc biệt hét lớn: "Anh Bạc cởi rồi aaa!"

"Mày đang nghĩ cái gì vậy?" Bạc Tấn chán ghét nhìn cậu ta một cái rồi trải áo khoác xuống đất, "Mặt đất bị tụi bây giẫm, dơ, Tạ Nguyễn thích sạch sẽ, như vậy thì làm sao cậu ấy nằm."

Hạ Minh Kiệt: "..."

Những người khác: "..."

Bạc Tấn không để ý tới vẻ mặt như bị sét đánh của đám người, nhẹ nhàng nói với Tạ Nguyễn: "Nằm trên áo của tôi, đừng để bẩn tóc, nếu thật sự không chịu nổi, thì lát nữa tôi cùng cậu về kí túc xá thay quần áo."

Tạ Nguyễn lúc đầu vẫn còn không được tự nhiên, nhưng sau khi được hắn an ủi nhẹ nhàng như vậy, lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu nhắm mắt lại và trực tiếp nằm xuống.

Cậu không quan tâm nữa, chuyện có lớn lao gì đâu, cậu không thèm để ý!
Dù cậu tự an ủi mình bằng cách này nhưng hàng mi run rẩy vẫn phản bội suy nghĩ thực sự.

Bạc Tấn mỉm cười, xắn tay áo lên và từ từ bao phủ cả người cậu.

Không biết vì cái gì, Tạ Nguyễn không dám đối diện với hắn. Hầu kết di chuyển, cậ  đảo mắt sang một bên, đúng lúc nhìn thấy cánh tay của Bạc Tấn đang chống hai bên.

Những đường nét và các thớ cơ săn chắc. Khi dùng sức nó căng ra, rất đẹp và tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.

"Tạ Nguyễn." Bạc Tấn đột nhiên gọi tên cậu.

Tạ Nguyễn theo bản năng ngẩng đầu lên.

Bạc Tấn nói: "Tôi bắt đầu đây."

Bắt đầu thì bắt đầu, nói với cậu làm gì?! Sự dũng cảm ban đầu đã mất đi, Tạ Nguyễn bây giờ cảm thấy khó chịu khắp nơi, ước gì Bạc Tấn sẽ kết thúc mọi chuyện trong một giây. Cậu nuốt khan và phát ra âm thanh "umm" nhỏ nhẹ.

Bạc Tấn cười khẽ và chậm rãi hạ người.

Động tác của hắn rất chậm, khuôn mặt cách rất gần với Tạ Nguyễn, hơi thở chạm vào môi và cằm cậu, hòa quyện với hơi thở của cậu, thân mật và ái muội.

Tim Tạ Nguyễn đập loạn xạ, trong lồng ng.ực như có một con thỏ nhảy dựng lên. Dong-dong-dong, nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí cậu còn có ảo giác Bạc Tấn sẽ hôn cậu.

Ngay lúc cậu không nhịn được muốn đưa tay ra đẩy hắn, thì Bạc Tấn đã kịp thời kéo giãn khoảng cách. Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, rời mắt khỏi hắn, nhưng tựa hồ Bạc Tấn có thể nhìn thấu tâm trí cậu.

Bất cứ khi nào cậu hơi rời mắt đi, hắn sẽ gọi tên cậu, buộc cậu phải nhìn vào hắn.

Buộc cậu phải xem chuyển động lên xuống của hắn.

Rõ ràng giữa hai người không có tiếp xúc vật lý, nhưng Tạ Nguyễn giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể hắn, xuyên qua quần áo truyền vào người cậu quấn chặt cậu vào trong đấy.

Thời gian như bị kéo dài ra vô tận, dường như trong phòng chỉ còn lại hai người.

Một cái chống đẩy cuối cùng.

Sắp xong rồi.

Tạ Nguyễn nín thở, kiềm chế hơi thở gấp gáp của mình, chờ hắn kết thúc. Nhưng người phía trên không những không nhúc nhích mà còn gọi cậu.

Giọng nói khàn khàn, chứa đầy hơi ẩm và hơi ấm, khiến người ta phải bối rối.

"Tạ Nguyễn"

Tên này cố ý trêu cậu đúng không?!

Tạ Nguyễn cau mày, cố gắng làm ra vẻ mặt hung dữ nhất, nhưng lại không biết giọng nói của mình rất nhỏ, không có chút tác dụng uy hiếp nào: "Cậu đang làm cái quần gì vậy?"

Bạc Tấn cười nhẹ, rồi nói vào tai anh: "Cậu đang đỏ mặt đấy."!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện