Lấy bàn của Bạc Tấn và Tạ Nguyễn làm trung tâm, trong phạm vi hai mét sự im lặng chết chóc bao trùm.
Tôn Hạo Tường nhìn vẻ mặt của Bạc Tấn, một mảnh xương sụn giòn mắc kẹt giữa hàm răng trên và dưới, cũng không dám cắn mà chỉ im lặng ngậm trong miệng.
Hạ Minh Kiệt vốn đang rúc vai, bây giờ lại muốn tìm một cái vỏ trứng bọc mình lại, không cho một sợi tóc nào lộ ra ngoài.
Phan Vũ cúi đầu, tay múc cơm không thể nhẹ nhàng hơn, sợ thìa chạm vào khay sẽ phát ra âm thanh.
Trong bầu không khí kỳ lạ và đáng sợ, Bạc Tấn bình tĩnh nói, còn không quên mang theo ý đồ cá nhân.
"Ừ, cái gì cậu ấy cũng giỏi, nhưng hơi khẩu thị tâm phi, cậu đừng coi là thật."
Tôn Hạo Tường, Hạ Minh Kiệt, Phan Vũ cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, để chăm sóc lòng tự trọng của anh Bạc: "???"
Bạc Tấn vươn tay ôm lấy Tạ Nguyễn, người duy nhất tại hiện trường còn chưa thoát nạn, vào lòng, thân mật xoa xoa tóc cậu: "Đây là đang không vui, đang giận dỗi."
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn nghi hoặc ngẩng mặt lên: "Ai giận dỗi với cậu? Bạc Tấn, cậu bị..."
Lời còn chưa dứt, đầu lại bị ấn xuống.
"Suỵt - giúp tôi che chắn một chút," Bạc Tấn quay mặt vào tai cậu thì thầm, "Đều là người của đội thi đấu, không thể từ chối trực tiếp được."
Lúc đầu Bạc Tấn còn tưởng Tạ Nguyễn kiêu ngạo nên cố ý nói ra lời này, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của cậu thì không giống như vậy.
Sao lại thế này ? Tạ Nguyễn rộng lượng như vậy? Thậm chí ngay cả có người đào góc tường cũng không thèm để ý?
Bạc Tấn tự hỏi, nếu có dã nam nhân nào dám ngay trước mặt hắn xin Wechat của Tạ Nguyễn, hắn sẽ cho gãy luôn cái chân thứ ba.
Trong lòng Bạc Tấn có chút nghi hoặc nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Ưu tiên hàng đầu không phải là chuyện này, chuyện nội bộ của hai người có thể giải quyết bất cứ lúc nào. Quan trọng nhất bây giờ là khóa chặt hai người cho bên ngoài thấy. Đỡ cho mấy cái người không biết xấu hổ cả ngày trên diễn đàn kêu chồng này chồng kia.
Tạ Nguyễn không vui lắm, làm lá chắn dễ dàng như vậy sao? Nếu không cẩn thận sẽ bị đâm.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải còn có Hạ Minh Kiệt, Phan Vũ sao? Tìm tôi làm gì?"
Trái tim Bạc Tấn dịu lại khi nhìn chùm tóc dựng đứng của người đang uốn éo trong vòng tay mình. Hắn đưa tay vuốt thẳng cho cậu, cười khẽ nói: "Bởi vì cậu đẹp."
Tạ Nguyễn ngẩn ra, ngay sau đó khoé môi không khỏi cong lên.
Bạc Tấn.
Nói cậu đẹp!
Hóa ra con chó này còn có thể nhả ra ngà voi.
Niềm vui và hạnh phúc ngay lập tức xóa đi sự hối tiếc, khó chịu khi phải sửa đúng thành sai.
Tạ Nguyễn giả vờ dè dặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Coi ra cũng còn được."
Quên đi, coi như thái độ của hắn khá chân thành nên lần này cậu sẽ giúp. Không còn cách nào khác, ai bảo cậu là một người rộng lượng và nhiệt tình.
Tạ Nguyễn ngẩng đầu, đôi mắt đẹp sáng ngời, ngay cả khóe môi cong lên cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo. Cậu còn ghé vào tai Bạc Tấn thì thầm: "Chỉ lần này thôi."
Bạc Tấn cười nhẹ: "Ừ, cảm ơn."
"Không có gì."
Phượng Kiều ở một bên giơ điện thoại di động: "???"
Alo? Có ai nhớ cậu ta là nhân vật chính muốn WeChat không?
Một người lớn như vậy đứng chình ình ở đây, hai người còn nói nhỏ với nhau?!
Có hiểu đạo lý không yêu thì đừng làm tổn thương nhau?!
Phùng Kiều liếc nhìn về phía này với vẻ mặt thê lương, quay người rời đi.
Đừng nói là cửa ra vào, ngay cả một cái cửa sổ cũng không? Đi nhìn bọn họ ân ái hả?
Phùng Kiều vừa đi vừa đăng nhập vào diễn đàn của trường, bấm vào bài đăng nóng trên trang chủ và khóc từng chữ -
[ Đứa nào lầu trên nói anh em tốt đi chết đi!! Mẹ nó Tạ Nguyễn và Bạc Tấn là thật đó!! Đừng hỏi tại sao tôi biết, hỏi tức là hy sinh bản thân mình để mang lại lợi ích cho đại chúng. ]
Lúc này, trong nhà ăn đã có rất nhiều người, chuyện xảy ra ở đây không thể giấu được những học sinh tai thính mắt tinh đó. Ngay khi câu trả lời này được đăng lên, đã ngay lập tức thu hút rất nhiều phản hồi.
[Hahahahaha tôi biết lầu trên là ai, tôi hiểu rồi, cảm ơn bạn hahahaha.]
[Người ở nhà ăn, đã nhìn thấy bọn họ ôm nhau. Xác nhận nha, thật sự là đang yêu đương.]
[Nếu không xem cái khác, thì nhan sắc của hai người này thật sự rất là hợp nhau.]
[Mặc dù nhưng... Tôi bị phục bởi tốc độ di tình biệt luyến của Tạ Nguyễn. ]
…………
Sau khi Bạc Tấn buông Tạ Nguyễn ra, đã đi lướt bài viết. Sau khi nhìn thấy câu trả lời, hắn vui vẻ gật đầu.
Chà, những nỗ lực của hắn đúng là không uổng phí.
Tạ Nguyễn vẫn không biết rằng sau chuyện ngày hôm nay, cậu đã mãi mãi trói định với Bạc Tấn. Cậu đã chuẩn bị tinh thần và tâm lý để diễn tiểu phẩm với Bạc Tấn. Khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, Phùng Kiều đã đi từ khi nào.
Tạ Nguyễn: "..."
Không hiểu sao, cậu có cảm thấy như đấm vào hư không.
Cậu cầm cái muỗng lên và nói với Bạc Tấn: "Không phải là tôi không giúp cậu, người ta đi mất rồi."
Bạc Tấn "Ừm" cũng không quấy rầy cận ăn, tránh để đồ ăn bị nguội: "Lần sau lại nói."
Tạ Nguyễn nuốt miếng khổ qua cà ớt* vào miệng, một lời khó nói hết nhìn hắn, không nhịn được nói: "Bạc Tấn, cậu có thể bớt yêu bản thân đến mức đó được không."
(*Yong tau foo ( giản thể :酿豆腐; phồn thể :釀豆腐; còn được viết là yong tao foo , yong tau fu , yong tau hu hoặc yong tofu ; ก๋วยเตี๋ยวแคะ ở Thái Lan) là một món ăn của người Khách Gia Trung Quốc chủ yếu bao gồm đậu phụ nhồi hỗn hợp thịt xay hoặc mắm cá . Các biến thể của món ăn này có đặc điểm - thay vì đậu phụ - rau và nấm nhồi thịt xay hoặc mắm cá. Yong tau foo được ăn theo nhiều cách, có thể ăn khô với nước sốt hoặc dùng như một món súp. Cre: wikipedia. )
Còn lần sau, sao hắn biết còn có người đến xin Wechat?
"Có thể nha," Bạc Tấn nhướng mày, nhìn vào mắt cậu rồi mỉm cười, "Vậy đổi thành yêu cậu."
Tạ Nguyễn ngây ra một lúc mới hiểu ý của hắn, dưới gầm bàn đá hắn một cước: "Cút!"
Tôn Hạo Tường, Hạ Minh Kiệt và Phan Vũ ngồi một bên: "..."
Rõ ràng là chưa ăn được bao nhiêu đã thấy no rồi.
Sau khi đổi đáp án từ đúng thành sai trong bài kiểm tra Ngữ văn, Tạ Nguyễn đã rút ra kinh nghiệm xương máu, quay về suy nghĩ cả đêm.
Trong tương lai, khi không chắc chắn về câu trả lời, thì phải luôn tin vào lựa chọn trực giác đầu tiên, cho dù trong lòng muốn sửa cũng không thể sửa.
Trong những môn thi tiếp theo, cậu đã thực hiện tốt nguyên tắc này.Đừng nói, thật sự là giảm xuống chỉ sai hai câu.
Sau khi hoàn thành bài thi hóa học cuối cùng, Tạ Nguyễn thu dọn đồ đạc và quay trở lại lớp học.
Lớp học tràn ngập tiếng cười và không ai nói về kỳ thi hàng tháng vừa trôi qua. Mọi người đang nói mình sẽ đi đâu trời trong hai ngày được nghỉ.
"Bạn ba tao có đầu từ vào một khu nghỉ dưỡng," Tôn Hạo Tường vừa nhai khoai tây chiên vừa nói "Điểm thu hút chính là suối nước nóng. Nước suối nóng được lấy trực tiếp từ núi lửa, không đun sôi bằng nước máy, tao tính đi ngâm mình trong đó."
Cậu ta vỗ nhẹ vụn bánh trên tay, mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm: "Muốn đi không? Chỗ đó hơi xa, dưới chân núi, nhưng đáng giá."
Hạ Minh Kiệt hỏi: "Bao nhiêu?"
Phan Vũ cũng từ cuốn sách nhìn lên vẻ mặt trần ngập thích thú.
"Mới vừa khai trương nên giá cả cũng rất oke,"
Tôn Hạo Tường nói: " Một bồn tắm suối nước nóng có giá 180 NDT, chi phí chỗ ở chưa đến 2000 NDT một ngày".
"Chưa đến 2000 NDT…" Hạ Minh Kiệt cười, cố nhịn không được tát cậu ta một cái, quay người lại, "Không đi! Hai trăm thôi tao cũng suy nghĩ lại."
"Tầm nhìn hạn hẹp." Tôn Hạo Tường một tay câu vai Hạ Minh Kiệt, một tay ôm lấy cánh tay của Phan Vũ, "Tao bao tụi bây được không? Tao có rất nhiều phiếu suối nước nóng và phiếu lưu trú để không cũng vô dụng, không bằng tụi mình dùng cho hết."
Trong giây lát Hạ Minh Kiệt đã thay đổi thái độ, nịnh nọt nói: "Anh Hạo Tường, em đi!"
Tôn Hạo Tường xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, tức giận nói: "Cút!" Cậu ta quay người hỏi Phan Vũ: "Lão Phan, mày sao?"
Phan Vũ tuy học tập nghiêm túc nhưng không phải là loại người như vậy.
Là một tên mọt sách chỉ biết đọc sách, nghe vậy đương nhiên không khách khí với Tôn Hạo Tường: "Đi!"
"OK!"
Trước khi lên tiếng, Tôn Hạo Tường sợ bọn họ ngại xa nên không chịu đi, nên cậu ta cũng không nắm chắc lắm. Uống xong hai viên thuốc an thần này, đột nhiên cảm thấy tự tin, ngẩng đầu hỏi Tạ Nguyễn vừa bước vào: "Tiểu Tạ, đi đi, có thêm người thì càng vui."
Tạ Nguyễn có chút kinh ngạc vì sao lại hỏi mình trước mà không hỏi Bạc Tấn, sau khi suy nghĩ một lúc, không trực tiếp trả lời mà quay sang hỏi Bạc Tấn: "Cậu đi hả?"
Cậu đã muốn hỏi thăm lịch nghỉ của Bạc Tấn từ lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cuốn sách gốc chỉ nói hắn nhảy lầu trước kỳ thi đại học nhưng không đề cập đến thời gian và địa điểm cụ thể.
Hiện tại chỉ còn chưa đầy một năm nữa là kết thúc năm cuối cấp ba, trong lòng Tạ Nguyễn đang hoang mang và rối loạn.
Nếu Bạc Tấn đi vậy thì hắn sẽ ngay dưới mắt cậu. Có cậu nhìn, cho dù hắn có mất kiểm soát cũng không xảy ra chuyện lớn.
Nếu không đi thì cậu phải hỏi hành tung của hắn.
Hai ngày nay Bạc Tấn luôn suy nghĩ về thái độ ngày hôm đó của Tạ Nguyễn đối với Phùng Kiều, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu người mình thích được người khác mơ ước thì ít nhiều gì cũng nên ghen một chút chứ.
Nhưng một chút Tạ Nguyễn cũng không có.
Đây là do quá tự tin vào bản thân hay còn nguyên nhân nào khác?
Ngay khi hắn đang định tìm kiếm sự giúp đỡ từ Baidu người bạn tốt của nhân loại, đã nghe Tạ Nguyễn hỏi.
Bạc Tấn mỉm cười: "Đi, cậu thì sao."
Hắn thầm nghĩ, mình nghĩ nhiều rồi, ngay cả hai ngày nghỉ Tạ Nguyễn cũng không muốn rời xa hắn, cái này không phải thích thì còn là gì nữa? Cái biểu hiện ngày hôm qua ở căn tin của cậu cũng chỉ là trong nóng ngoài lạnh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tạ Nguyễn nói: "Tôi cũng đi."
"Vậy được!" Tôn Hạo Tường búng tay, "Vậy chiều mai hai giờ gặp nhau ở trước cổng trường?"
"Được."
Giải quyết xong nghi hoặc trong lòng, Bạc Tấn vui vẻ hỏi Tạ Nguyễn: "Nhà cậu ở đâu?"
Tạ Nguyễn đang thu dọn sách vở định mang về nhà, nói:"Thiên Minh Nhã Uyển ở trạm tàu phía tây quận Thân Thành."
Bạc Tấn chưa kịp nói gì thì Hạ Minh Kiệt đã hét lên: "Ê, có phải là cái tiểu khu hay lên tin tức không?"
Nghĩ tới những chuyện buồn cười ngu ngốc ở tiểu khu của mình, Tạ Nguyễn không khỏi bật cười nói: "Ừ, là nó đó."
Hạ Minh Kiệt cười haha và giải thích với Tôn Hạo Tường đang có vẻ khó hiểu: "Là vì tiểu khu đó có núi nên có biệt danh là Trùng Khánh thu nhỏ. Tầng một dẫn ra đường, tầng hai dẫn ra đường, tầng ba cũng y vậy. Nên thường xuyên có người bị lạc đường trong chính cái tiểu khu của mình hahaha."
"Địu má, ngốc đến vậy hả?"Tôn Hạo Tường kêu lên, xoa xoa tay, háo hức muốn thử, "Tiểu Tạ, hôm nào cậu dẫn tụi tôi đi tham quan một vòng mở mang kiến thức đi."
Tạ Nguyễn mím môi dưới, có chút cứng ngắc chuyển chủ đề: "Mà này, đến khu nghỉ dưỡng chúng ta có cần mang theo gì không?"
Tôn Hạo Tường nghe vậy không để ý, vô thức làm theo lời Tạ Nguyễn, nhưng Bạc Tấn lại nhận ra.
Tạ Nguyễn không phải là người thờ ơ, có thể khiến cậu tránh còn không kịp, thì chính là trong nhà cậu có gì đó không tiện.
Bạc Tấn nhìn đôi môi đang mím lại của cậu, trầm tư.
Đang lúc mấy người đang nói chuyện thì Tôn Phúc An bước vào.
Đưa chồng bài thi lớn trên tay cho lớp trưởng, ra hiệu cho hắn phát rồi bước lên bục nói: "Ngày nghỉ chú ý an toàn, đừng chạy lung tung, nếu không có việc gì thì ở nhà làm bài tập. Sắp cuối kỳ rồi, cũng phải biết lo cho điểm số của mình. Nếu không ngay cả tụ họp gia đình ngày Tết cũng không dám tham gia."
Biết các học sinh đều nóng lòng muốn về nhà, Tôn Phúc An cũng không dong dai quá nhiều.
Lại hỏi lớp trưởng xem các giáo viên khác có giao bài tập về nhà không, sau khi nhận được câu trả lời xua tay nói tan học.
Nhà Tạ Nguyễn không gần trường cấp ba Thế Gia, nhưng may mắn là có tàu điện ngầm chạy thẳng tuyến. Tuy nhiên, tình cờ lúc này là giờ cao điểm tan làm, ga tàu điện ngầm đông nghẹt người. Cậu trễ hai chuyến trước khi kịp chen chân lên tàu, khi đến tiểu khu thì đã là bảy giờ rưỡi.
Tạ Nguyễn đi qua khu vườn nhỏ ở dưới lầu, đang định đi xuống tầng một để đi thang máy thì nhìn thấy cha dượng Hạ Kim Khánh đang uống nước đường và nói chuyện với mấy người hàng xóm trước cửa hàng tiện lợi.
Hạ Kim Khánh là người bản địa Thân Thành. Sau khi được bồi thường tiền di dời thì được hai căn hộ và một cửa hàng. Lại lười đi làm nên ở ngay trong tiểu khu mở một cửa hàng tiện lợi dễ duy trì cuộc sống.
Tạ Nguyễn đi tới chào hỏi: "Chú Hạ."
"Tiểu Tạ về rồi à." Hạ Kim Khánh liếc nhìn Tạ Nguyễn, không nóng không lạnh nói: "Lên lầu đi, mẹ con đang đợi ở nhà."
Tạ Nguyễn gật đầu, xoay người rời đi, lại bị Hạ Kim Khánh ngăn lại.
"Đúng rồi, hôm nay cửa hàng cần bổ sung thêm hàng. Lát nữa con có thể chuyển đồ từ kho đến cửa hàng. Chú đã phân loại rồi."
Tạ Nguyễn vốn đã quen với việc Hạ Kim Khánh sai bảo làm việc nên nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, gật đầu: "Được."
Vòng qua cửa hàng tiện lợi và bước vào bãi đậu xe ở tầng một.
Từ xa, giọng nói không chút kiêng dè của Hạ Kim Khánh và vài người hàng xóm truyền vào tai cậu.
"Lão Hạ, cái này nhà ông nghe lời quá nhỉ."
"Nghe lời gì chứ, thành tích học tập thì yếu kém, khẳng định là không đậu đại học, sau này có khi đi công trường dọn gạch. Ông nói coi đây cũng chẳng phải con ruột của tôi, tôi cũng không thể quản được. Chỉ có thể để nó làm việc nhiều hơn để sớm thích nghi."
"Ông làm cha dượng giỏi đấy. Dù sao nếu là tôi, tôi sẽ không phí sức nuôi con dùm người khác."
"Biết làm sao bây giờ, ba ruột của nó làm ăn thất bại tự sát. Bên kia cũng chẳng có thân thích cũng không thể ném nó vào trại trẻ mồ côi."
"Này, chuyện ba nó tự sát là sao? Nói rõ tôi nghe xem, hình như tôi có nghe loáng thoáng qua."
"Còn không phải sao, đại thiếu gia đầu tư thất bại, hủy hết gia sản. Trong lúc nhất thời tâm lý bị đả kích chịu không nổi liền nghĩ quẩn."
"Chậc chậc chậc, chuyện này đúng là..."
Tạ Nguyễn nắm chặt tay, bước nhanh vào thang máy, dập tắt những tiếng nói đàm tiếu và hả hê khi người gặp họa bên ngoài thang máy.
"Tinh Tinh về rồi." Nhìn thấy Tạ Nguyễn, Trần Vi rất kinh ngạc, đặt con trai út Hạ Thần đang làm bài tập xuống, đứng dậy: "Sao về muộn thế? Mẹ đi lấy đồ ăn cho con."
Bà mặc một chiếc áo len màu vàng cam đơn giản, trong ánh sáng của phòng khách trông giống như một bông hoa bách hợp lặng lẽ nở, dịu dàng và điềm đạm. Dù đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, dung mạo của Tạ Nguyễn có bảy phần là từ bà.
"Tàu điện ngầm đông người không thể chen vào được." Tạ Nguyễn cúi đầu thay giày, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bà, cậu không muốn bà bận rộn nữa, nên chủ động nói: "Thi cả một ngày nên con không có cảm giác thèm ăn, một bát mì là được."
Trần Vi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Tạ Nguyễn nhắc đến việc học tập ở nhà.
Bà vui vẻ nói "Ừ" rồi quay người bước vào bếp.
"Anh." Hạ Thần căng mặt chào Tạ Nguyễn, không biết còn tưởng thằng nhóc này không chào đón anh mình về nhà nhưng thực tế thằng nhóc lại rất vui mừng, trong lòng như muốn nở hoa.
"Ừ." Lúc nãy ở dưới lầu nghe được những lời đó, Tạ Nguyễn cũng không có tâm trạng dỗ đứa nhỏ. Cậu thuận miệng đáp một tiếng, ngồi xuống ghế sofa và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trực giác của một đứa trẻ là nhạy bén nhất và nó có thể cảm nhận được tâm trạng của anh trai mình không tốt. Hạ Thần ngoan ngoãn im lặng, không làm phiền anh trai, thậm chí lật bài tập cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Trần Vi làm rất nhanh chỉ trong chốc lát một bát mì nóng hổi được bưng ra.
Sợi mì được nấu với những miếng thịt lợn nạc thái sợi, bên cạnh có hai quả trứng luộc, rắc một lớp hành lá thái nhuyễn lên trên trông rất ngon miệng.
Tạ Nguyễn cảm ơn bà, cầm đũa lên ăn nhanh. Rửa bát xong, cậu quay người lấy chìa khóa kho đi ra ngoài.
"Muộn như vậy con còn đi đâu?" Trần Vi không khỏi nhíu mày. Đứa con lớn này cái gì cũng tốt chỉ là tính cách phản nghịch.
Không nghe lời dạy dỗ.
Tạ Nguyễn nói: "Chú Hà bảo con xuống dọn hàng."
Trần Vi mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng gầy gò của Tạ Nguyễn rồi nói: "Xong sớm về sớm."
"Ừm."
Trong kho có rất nhiều mặt hàng cần chuyển đến cửa hàng tiện lợi, đa số là những mặt hàng đặc biệt nặng như nước khoáng.
Tạ Nguyễn biết, Hạ Kim Khánh có tình dọn ra cho cậu khi thấy cậu chuẩn bị được nghỉ phép hàng tháng.
Cậu nhếch môi, cười mỉa. Kéo xe đẩy bên cạnh và di chuyển các thùng nước khoáng lên.
Nhà kho rất gần với cửa hàng tiện lợi, nhưng lại là sườn dốc, đi xuống thì không sao có thể tiết kiệm sức lực. Nhưng lên dốc là một chuyện cực kỳ tốn sức, phải tốn gấp mấy lần sức lực mới kéo được một chiếc xe chở đầy hàng hóa lên.
Mặc dù thể lực của Tạ Nguyễn tốt, nhưng sau khi chuyển hết đồ đạc, đã mệt đến nỗi ngón tay cũng không muốn cử động.
Cậu vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên, điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt và cố tỏ ra thoải mái một chút, mới mở cửa.
Một mùi thơm quyến rũ lập tức bay tới, Tạ Nguyễn giật mình, vô thức đi theo mùi hương đó.
Hạ Thần ngồi ở trên sô pha, bưng bát mì ăn từng miếng nhỏ.
Phần mì không nhiều nhưng nguyên liệu lại rất phong phú. Bò viên và tôm đầy đủ, khác hẳn với tô mì mà cậu ăn trước đó chỉ có thịt nạc làm thơm ngọt nước.
Cảm nhận được ánh mắt của con trai lớn, Trần Vi ngượng ngùng cười: "Em trai con còn đang lớn, cần phải ăn uống đầy đủ."
Tạ Nguyễn rũ mắt xuống, không nói gì.
"Anh ơi, anh có muốn ăn không?" Hà Thần lấy ra một con tôm.
Cậu nhóc nhớ rằng anh trai thích ăn tôm.
Tạ Nguyễn im lặng vài giây rồi nói: "Không cần." cậu sải bước trở về phòng mình.
Giọng nói dịu dàng của Trần Vi từ ngoài cửa truyền đến: "Được rồi Thần Thần, nếu anh trai không ăn thì con ăn. Đừng quơ lung tung, nước văng vãi lung tung."
"Được ạ."
Tạ Nguyễn ngồi trên ghế, cảm giác ngực như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu và đau nhức. Cần phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, nếu không sẽ nổ tung vì nghẹn.
Cậu lụp chụp lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tống Tinh Hà——
[Anh Tạ của mày]: Đang làm gì vậy?
Phải mất vài phút Tống Tinh Hà mới trả lời.
[Tiểu Tống]: Chơi game.
[Tiểu Tống]: Không nói với cậu nữa, tôi chơi xong trận này đã.
Tạ Nguyễn mím môi, thoát khỏi hộp thoại giữa hai người, quay lại danh sách bạn bè, hy vọng tìm được người khác.
Nói cái gì cũng được chỉ cần nói chuyện với cậu.
Nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không có người thích hợp.
Đầu ngón tay cậu lướt qua trượt lại trên màn hình, lần nữa lướt qua ảnh đại diện của Bạc Tấn. Tạ Nguyễn dừng một chút, nhưng cuối cùng cũng bấm vào.
Con trỏ trong hộp thoại không ngừng nhấp nháy, Tạ Nguyễn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rõ ràng muốn tìm người trò chuyện, nhưng lại không biết phải nói gì.
Quên đi, Tạ Nguyễn mím môi, đang muốn tắt màn hình, điện thoại đột nhiên rung lên.
Tạ Nguyễn theo bản năng cúi đầu nhìn sang——
Cuộc gọi thoại, từ Bạc Tấn.
Tạ Nguyễn do dự, bấm nhận.
Giọng nói tươi cười của Bạc Tấn vang lên từ ống nghe: "Muốn nói gì với tôi?"
Tạ Nguyễn giật mình: "Cái gì?"
Sao cậu ta biết mình muốn nhắn tin cho cậu ta?
"Tôi thấy cậu cứ đang soạn tin nhắn," Bạc Tấn nói, giọng nói có chút dịu dàng và chiều chuộng trong màn đêm yên tĩnh, "Không thấy tin nhắn của cậu qua, nên đành phải gọi đến!"