Tạ Nguyễn vẫn chưa biết bên ngoài sắp nổi sóng gió vì chiêu trò của Bạc Tấn.
Cậu hoàn toàn tập trung vào bài thi.
Chuông reo và giám thị vào đúng giờ. Sau khi nhấn mạnh quy định thi như thường lệ, thầy xé túi đựng tài liệu đã dán kín, đếm bài kiểm tra rồi đưa cho các học sinh ngồi hàng đầu, yêu cầu chuyển ra phía sau.
Khác với kỳ thi chung giữa kỳ toàn thành phố, kỳ thi hàng tháng này do chính trường cấp ba Thế Gia ra đề.
Có lẽ là để tiêm thuốc trợ tim cho các học sinh trước khi kết thúc học kỳ, nên đề đơn giản đến mức đáng ngạc nhiên.
Nó có thể không thân thiện với những học sinh mũi hôn đang cố gắng hết sức để kéo rộng khoảng cách với đối thủ, nhưng đối với những người như Tạ Nguyễn, những người vẫn đang cố gắng bù đắp những điều cơ bản thì đó là một điều bất ngờ.
Sau khi lấy bài thi và xem qua, Tạ Nguyễn mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, điền tên và lớp của mình vào phiếu trả lời rồi bắt đầu trả lời các câu hỏi.
Lần trước đi thi, cậu lo lắng và bối rối, tinh thần đang đứng trên bờ vực suy sụp, chỉ có thể ổn định bản thân nhờ sự giúp đỡ của Bạc Tấn, bây giờ thì không giống nhau.
Lượng kiến thức ngày càng tăng trong đầu khiến cậu không những không còn sợ hãi trước các kỳ thi mà còn háo hức để thử sức hơn.
Số lượng câu hỏi ngữ văn rất lớn, dù thời gian là hai tiếng rưỡi nhưng Tạ Nguyễn cũng không dám thả lỏng.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ viết cho xong chữ cuối cùng, cậu đặt bút xuống và lắc lắc những ngón tay đau nhức. Còn chưa kịp nhìn lên xem còn bao nhiêu thời gian, giám thị đã nhắc nhở các học sinh còn đang viết đã hết giờ, yêu cầu học sinh đặt bút xuống.
Tạ Nguyễn trong lòng căng thẳng, vội vàng quay về phía trước, thay đổi một câu hỏi trắc nghiệm mà mình không chắc chắn lắm, sau đó đặt tờ đáp án và bài thi ở góc trên bên trái bàn, lấy cặp bắt đầu dọn dẹp đồ.
Giám thị rất nhanh nhẹn, có lẽ đã rèn luyện được nhiều năm trong nghề dạy học. Trong vòng vài phút, đã thu bài thi xong ra hiệu rằng mọi người có thể rời đi.
Nghe vậy, những học sinh vốn đã thiếu kiên nhẫn như là ngựa thoát cương lao ra ngoài.
Chỉ có Tạ Nguyễn đang xách cặp chậm rãi đi phía sau, trái ngược hoàn toàn với những người khác đang điên cuồng lao về phía trước.
Không phải cậu không tích cực trong chuyện ăn uống mà trước đó Bạc Tấn đã nói với cậu sẽ lấy cơm giúp. Bảo khi hết giờ không cần gấp trực tiếp đến thẳng nhà ăn.
Nhìn những người bạn học đang chạy hổn hển bên cạnh, rồi lại nhìn mình vô cùng thoải mái.
Tạ Nguyễn cong môi, cảm thấy cái tên Bạc Tấn này đôi khi cũng có ích.
Bạc Tấn không biết rằng hình ảnh của mình trong lòng Tạ Nguyễn đã cao lên một chút sau một bữa ăn.
Hôm nay hắn vẫn như vậy.
Nộp bài sớm nửa tiếng, cũng đã ăn xong, trước mặt đặt bốn khay cơm của Tạ Nguyễn và đám Tôn Hạo Tường.
Thấy sắp hết giờ, hắn gửi tin nhắn cho Tạ Nguyễn, nói rõ địa điểm cụ thể của mình. Vừa định đặt điện thoại xuống, lại nhận được tin nhắn từ Tôn Hạo Tường.
Khi bấm vào nó, thì là tin nhắn thoại.
Điều khiến Bạc Tấn khó chịu nhất là người khác gửi hắn tin nhắn thoại, đặc biệt là cái loại vô cùng dài. Thậm chí còn không muốn nhấp vào nó, trực tiếp trả lời Tôn Hạo Tường bằng hai chữ——
[Bạc]: Đánh chữ.
Tôn Hạo Tường hiển nhiên nhớ tới thói quen này của hắn, vội vàng gửi tin nhắn——
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Mày đang ở đâu? Tao tới chỗ bàn tròn cạnh cửa sổ sao không thấy mày?"
Bạc Tấn ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn về phía trước cách đó không xa, gõ gõ trả lời.
[Bạc]: Mày quay đầu lại.
Tôn Hạo Tường ngơ ngác quay người lại, Bạc Tấn giơ tay hướng về phía cậu ta.
"Đm," Tôn Hạo Tường đi tới, nhìn chậu trúc phú quý khổng lồ bên cạnh Bạc Tấn, "Tao còn nói trong nhà ăn chỉ có mấy người thôi, sao tao không tìm được mày, hóa ra là bị thứ này chặn lại."
Cậu ta tìm một chỗ trống ngồi xuống, cầm thìa múc một miếng gà cay: "Ai tài giỏi thế? Đặt cây trúc phú quý vào căng tin, không sợ bị khói dầu gi.ết ch.ết hả."
Bạc Tấn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không thấy Tạ Nguyễn trả lời, hắn đoán có lẽ lúc này cậu vẫn đang ở trong khu dạy học, liền ngước mắt hỏi Tôn Hạo Tường: "Sao hôm nay ra trễ vậy?"
Tôn Hạo Tường mỗi lần đi thi đều giống như hắn, nộp bài sớm gần nửa tiếng. Hôm nay lại ra sớm hơn dự kiến năm phút, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
"Đừng nói tới nữa," Tôn Hạo Tường cúi đầu nhấp một ngụm canh xương hầm, phàn nàn với Bạc Tấn: "Tao gặp phải Lão Tôn làm giám thị, bắt tao phải lấp đầy phần đọc hiểu hết mới thả tao đi."
Nói xong, Tôn Hạo Tường đau lòng nhéo ngón tay mũm mĩm của mình: "Tao mệt quá, hôm nay tao phải nghỉ ngơi bồi bổ thật tốt."
Cậu ta cầm phiếu ăn đứng dậy: "Tao đi mua thêm một miếng sườn heo muối tiêu."
"Ngồi xuống đi," Bạc Tấn ngăn cậu ta lại, bình tĩnh nói: "Tao gọi đủ cho mày ăn."
Tôn Hạo Tường cũng không để bụng, nói: "Càng nhiều càng vui, không ăn hết thì bỏ, tao cũng không thiếu chút tiền đó."
"Ồ," Bạc Tấn mỉm cười, "Vậy mày cũng không thiếu một cái iPhone mới nhất đúng không?"
Tôn Hạo Tường: "..."
Điện thoại di động mới của Tôn Hạo Tường đã bị Tôn Phúc An tịch thu cách đây không lâu, tuy cậu ta vẫn còn một chiếc điện thoại dự phòng nhưng chơi cũng không vui bằng điện thoại mới. Mấy ngày nay, cậu ta liên tục quấy rầy Bạc Tấn, nhờ hắn giúp lấy lại điện thoại.
Tử huyệt bị bóp chặt, Tôn Hạo Tường có thể làm gì được? Chỉ có thể cúi đầu ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nhưng trong lòng không khỏi nói nhiều, cũng không biết hắn ở đâu có nhiều tật xấu như vậy, lần nào cũng không cho phép người khác để thừa đồ ăn...
Bạc Tấn giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Tôn Hạo Tường, thoát khỏi phần mềm trò chuyện, hiếm khi chủ động mở diễn đàn trường học.
Hôm nay hắn cố ý làm ra cảnh tượng như vậy ở hành lang, hắn không tin là không có ai nói đến chuyện đó.
Quần chúng ăn dưa đúng là không làm hắn thất vọng, bài hot đầu tiên trên trang chủ cũng nói về chuyện này.
[Ét, sáng nay có má nào nhìn thấy không? Mật mã, hành lang, trước cửa lớp 10-11.]
[? ? ? Cái qq gì vậy?]
[Tôi tôi tôi tôi tôi! Ôi trời, tôi sốc vl nha! Hai người bọn họ là thật?]
[Đừng tỏ ra bí hiểm được không? Nói thẳng ra đi được không? Bực nha.]
[Mấy người không nói tôi nói! Hôm nay ngay trước khi thi Ngữ văn, Bạc Tấn đã sờ vào mặt Tạ Nguyễn trước cửa lớp 10-11l! ]
[Huh, còn tưởng là chuyện gì... chỉ sờ mặt thôi, làm gì đến mức ầm ĩ thế? Ngày nào tôi cũng chạm vào đùi bạn cùng bàn dưới gầm bàn đó thôi.]
[Không phải! Là kiểu mặt đối mặt chạm vào í, giây tiếp theo sẽ hôn luôn ấy!]
[Tôi nghĩ đó là sự thật. Nghe nói sáng nay họ còn nắm tay nhau. ]
[Không phải, nhưng mà sao hai người này trắng trợn vậy? Không sợ giáo viên biết sao? ]
[Bạc Tấn mà sợ cái gì. Mấy người nghĩ đi, ngày hôm trước giáo viên không cho phép cậu ta yêu sớm, hôm sau đã đạt điểm cao. Không chừng thầy hiệu trưởng vừa khóc vừa muốn giúp cậu ta viết thư tình.]
[Mẹ nó, tôi ghen tị với học thần quá, tôi cũng muốn được yêu sớm trong sự tự do...]
[Chắc là hai người này chỉ là quan hệ bạn tốt thôi, nếu là một đôi thì cũng không thể hiện ra như vậy đâu. Hơn nữa đừng nói là sờ mặt, thân mật một chút cũng không có gì, tôi còn hôn lưỡi với anh em tốt.]
[? ? ? Lầu trên không bình thường hay là tôi không bình thường?]
[Đừng trợn mắt nói dối nữa được không? Bầu không khí giữa hai người không phải là tình yêu thì lấy đao tới chém tui đi!]
[Anh em tốt +1, đừng dùng đôi mắt hủ của mấy người nhìn ai cũng ra gay.]
"Biến mẹ mày đi anh em tốt..."
Nụ cười trên mặt Bạc Tấn dần biến mất, lần này đám người ăn dưa không được chút nào.
Tôn Hạo Tường bị hắn làm cho giật mình, suýt chút nữa tưởng rằng Bạc Tấn sắp nghỉ chơi với mình. Theo bản năng nhìn quanh khay ăn, thấy không có hạt cơm nào bị rơi, cũng không có đổ canh, thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Tấn thực sự không biết những người trong trường đang nghĩ cái gì. Hiện tại anh em tốt đều định nghĩa như vậy.
Rộng lớn đến vậy? Cái quái gì vậy, bây giờ hắn phải đích thân đính chính CP hàng real hả?
Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn thoại của Tạ Nguyễn.
Bạc Tấn cụp mắt xuống và mở——
Tạ Nguyễn nói: "Tôi biết rồi, đến ngay đây."
Giọng của Tạ Nguyễn là một giọng nói trong trẻo của thiếu niên, không hề bị khàn khàn của thời kỳ vỡ giọng. Lúc này, có lẽ là do đang thư giãn sau khi làm xong bài thi đầu tiên, nghe có vẻ hơi lười biếng, đặc biệt dễ chịu.
Bạc Tấn không khỏi bấm vào nghe lại, thầm than thở cậu bạn nhỏ cùng bàn của mình không được rồi.
Sao không nói nhiều thêm một chút? Có mấy giây, làm sao mà đã ghiền được.
Nhấn và giữ thanh thoại rồi chọn yêu thích để có thể bấm nghe lại bất cứ lúc nào mình muốn.
Tôn Hạo Tường ngồi bên cạnh nhìn hết mọi chuyện: "???"
Alo? Người vừa nói không muốn nghe tin nhắn thoại là thằng nào?
Mẹ nó, sao thằng này có thể tiêu chuẩn kéo đúng lý hợp tình như vậy?
Tôn Hạo Tường trưng cái mặt béo ra, cảm thấy miếng gà cay trong miệng đã không còn thơm nữa.
"Anh Bạc!" Lúc này, Hạ Minh Kiệt vội vàng chạy tới, vừa mở miệng đã hỏi: "Ê cái câu Hán tự mày chọn đáp án nào vậy?"
Chỉ vào Phan Vũ nói: "Lão Phan chọn C, tao chọn B. Tao phân vân giữa hai đáp án này một hồi lâu, cuối cùng tao cảm thấy B đúng."
Bạc Tấn để điện thoại xuống, thản nhiên nói: "C."
"Xong rồi!" Hạ Minh Kiệt ôm đầu than thở, "Bài này ba điểm! Vật lý taoe không tốt, chỉ trông chờ vào môn Ngữ văn để ăn điểm!"
Vừa thi xong, trong căn tin người giống cậu ta có rất nhiều, nên người xung quanh cũng không ngạc nhiên lắm. Nên ăn canh thì ăn canh, nên ăn cơm thì ăn cơm, vô cùng bình tĩnh.
Bạc Tấn không để ý tới cậu ta, quay sang Phan Vũ: "Lúc tới tụi mày không gặp Tạ Nguyễn sao?"
"Không," Phan Vũ tháo kính ra đặt sang một bên để tránh trượt xuống khi cúi đầu ăn. "Có lẽ là phòng thi bọn họ thu bài chậm, chắc là sắp đến rồi."
Lời này vừa nói ra, bên tai hắn vang lên thanh âm của Tạ Nguyễn: "Mấy người nhanh vậy."
"Khụ." Tôn Hạo Tường lau mặt ngẩng đầu, "Tiểu Tạ, chúng ta đều là đàn ông, đừng nói nhanh."
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn cười mắng cậu ta, nhìn xung quanh chỉ thấy chiếc ghế bên cạnh Bạc Tấn là trống. Cậu cất cặp và ngồi xuống.
Bạc Tấn đẩy chén canh xương hầm còn nguyên cho cậu, hỏi: "Sao lại đến trễ vậy?"
Tạ Nguyễn liếc hắn một cái, cố ý nói: "Không phải cậu bảo tôi không cần gấp sao?"
Thực tế là cậu lười.
Mỗi ngày đến nhà ăn ba lần lấy đồ ăn, Tạ Nguyễn đã chạy đủ rồi. Thật vất vả mới có người giúp mình lấy cơm, đương nhiên cậu muốn đi dạo một cách chậm rãi.
"Rất nghe lời," Bạc Tấn nhướng mày, ý vị không rõ ràng, "Nếu chuyện khác mà nghe lời như vậy thì tốt rồi."
"Tôi chỗ nào không…" Tạ Nguyễn mới nói được nửa đường thì chợt nhận ra có gì đó không ổn. Bạc Tấn là ai? Dựa vào cái gì mà cậu phải nghe lời hắn.
Cậu trừng mắt nhìn hắn rồi cúi đầu ăn.
Chỉ cắn được vài miếng, cậu quay sang Bạc Tấn nói: "Bạc Tấn, cái câu Hán tự cậu chọn đáp án nào?"
Câu hỏi này có gì đặc biệt không? Sao ai cũng hỏi nó vậy.
Bạc Tấn rất ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Cậu chọn gì?"
Tạ Nguyễn nói: "Tôi chọn B." Trong giọng nói của cậu có chút thiếu tự tin.
Bạc Tấn rất tự nhiên nói: "Ừ, tôi cũng chọn B."
Sửa đúng rồi!
Tảng đá lớn trong lòng Tạ Nguyễn nháy mắt rơi xuống đất, nhưng cậu chưa kịp vui mừng lấy một giây, Hạ Minh Kiệt ở đối diện đã nói: "Hả? Anh Bạc, không phải mày vừa nói mày chọn C sao?"
Trong mắt cậu ta phát ra ánh sáng như trúng vé số: "Mày ngớ lộn? Mày chọn B chứ không phải là C?"
Miếng gà cay đầy miệng của Tôn Hạo Tường trượt xuống cổ họng, nước mắt ứa ra.
Bàn tay của Phan Vũ run lên, phần lớn canh múc ra ngay lập tức đổ ngược trở lại.
Thực sự luôn đấy khả năng đội tuyển quốc gia lấy được chức vô địch World Cup còn cao hơn EQ của Hạ Minh Kiệt.
Tạ Nguyễn cũng không phải ngu ngốc, nhìn phản ứng của những người này, còn có gì không hiểu nữa. Có lẽ Bạc Tấn đã chọn C nhưng sợ cậu lung lay tâm trí nên cố tình nói chọn B.
Suy thì sẽ không suy, hiện tại tâm lý Tạ Nguyễn cũng không yếu ớt như ban đầu, nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi chán nản.
Vốn dĩ cậu đã chọn đúng rồi, nếu lúc cuối không đổi thì được rồi, sao có thể sửa lại vậy trời!!
Thời gian tiếp theo, cậu đều lo lắng chuyện này, ngay cả khi ăn cơm cũng thất thần.
Nhìn thấy trạng thái của cậu, Bạc Tấn lạnh lùng liếc nhìn Hạ Minh Kiệt và trao cho cậu ta một ánh mắt sẽ tính sổ sau.
Dù Hạ Minh Kiệt có trì độn đến đâu cũng phải nhận ra, chột dạ rụt vai cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện. Cậu ta sợ nếu Bạc Tấn không tốt sẽ tới lấy mạng chó này của cậu ta luôn mất.
Bạc Tấn lo lắng Tạ Nguyễn sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bài thi tiếp theo. Hắn muốn nói gì đó để chuyển hướng sự chú ý của cậu nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Xin chào, có thể thêm WeChat không?"
Bạc Tấn quay đầu lại.
Một nam sinh tuấn tú cầm điện thoại di động tới, tai đỏ bừng nói: "Bạc Thần, tớ là Phùng Kiều, học sinh lớp 11-2, cũng là học sinh thi tuyển. Mình có chút vấn đề về mấy cuộc thi nên muốn nhờ cậu tư vấn một chút, có thể thêm Wechat không?"
Cậu ta đã bí mật để ý Bạc Tấn từ lâu nhưng chưa bao giờ dám chủ động ra tay. Chính bài đăng trên diễn đàn ngày hôm nay đã tiếp thêm dũng khí cho cậu ta.
Do dự cái gì nữa! Nếu không tiến tới thì Bạc Tấn sẽ bị tiểu yêu tinh câu đi! !
Bạc Tấn nhướng mày.
Cuộc thi cấp tỉnh năm nay đã kết thúc sớm và theo như cậu ta biết, trường chưa lọt vào danh sách. Càng không thể đợi đến năm sau để thi thì càng không thể, không ai ngu ngốc đến mức hy sinh thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học cho một cuộc thi mà mình không biết sẽ đi về đâu.
Người này hiển nhiên không có ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.
*nghĩa là ý định ban đầu không phải ở đây mà ở những khía cạnh khác, hoặc có động cơ thầm kín. Cấu trúc câu phức tạp; thường được dùng làm mệnh đề trong câu
Bạc Tấn giật mình.
Hắn còn đang lo lắng làm sao bỏ đi lời nhận xét anh em tốt trên diễn đàn, đánh lạc hướng sự chú ý của Tạ Nguyễn.
Người được chọn chính là cậu ta.
"Ngại quá," Bạc Tấn mỉm cười nói, nắm lấy bàn tay trái của Tạ Nguyễn, đan xen những ngón tay với nhau, "Tôi không thể tùy tiện thêm."
Dừng một chút, thẳng thắn nói: "Nếu không cậu ấy sẽ không vui."
Phùng Kiều: "!!!"
Rốt cuộc vẫn là chậm một bước? Là ai nói hai người bọn họ là anh em tốt? Bước ra đây đấm nhau nè!
Con nai nhỏ trong lòng cậu ta đã chết rồi!
Bạc Tấn đã tự chấm điểm tối đa cho màn trình diễn này.
Bạc Thần quá tự ti rồi, Bạc Tấn thở dài.
Tìm bạn trai không phải là tìm một người như hắn sao tuân thủ nghiêm ngặt nam đức! Thể xác lẫn tinh thần sạch sẽ, tránh xa những đóa hoa đám cỏ bên ngoài.
Tràn ngập cảm giác an toàn.
Bạc Tấn lặng lẽ cong cong khóe môi.
Bây giờ chắc chắn Tạ Nguyễn đang rất cảm động rồi?
Nói không chừng sẽ lập tức thổ lộ tình cảm với hắn.
Lúc này trong đầu Tạ Nguyễn tràn ngập câu hỏi trắc nghiệm mà mình đã sửa sai, linh hồn nhỏ bé của cậu căn bản không còn trong cơ thể nữa. Chỉ nghe sơ sơ cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
Nhận thức được ánh mắt của mấy người túm lại mình, cậu ngốc nghếch ngẩng đầu, không biết tại sao: "Sao bầu không khí kỳ vậy? Muốn thêm ai thì thêm, liên quan gì đến tôi."
Cũng không phải là muốn thêm Wechat của cậu, mấy người này nhìn cậu làm gì, bệnh hả?
Bạc Tấn đang chờ đợi sự ngưỡng mộ và tán dương của cậu: "..."!