15
Ngày Lý Thừa Thù trở về, mưa vô cùng to.
Xe ngựa của hắn và xe ngựa của Đại Hoàng tử đều ở phía trước quân đội, ta có thể nhìn thấy.
Ta đứng trong đám đông từ cửa sổ xe nhìn thấy hắn, hào hứng vẫy tay với hắn, nhưng thấy hắn thản nhiên hạ rèm cửa, vội vã đi ngang qua ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Rõ ràng hắn đã nhìn về phía ta.
Có phải vì mưa quá to nên không thấy không?
Ta quyết định trực tiếp đến Đông cung tìm hắn, hắn lại tránh mặt, sau đó còn vào cung, đến cung Hoàng hậu.
Lúc này ta biết rồi.
Hắn đang trốn ta.
Ta nhờ Hủ Hủ giúp ta vào cung, nhưng ta vừa vào cung lại nghe tin hắn ra khỏi cung, ta lại ra khỏi cung tìm hắn, người hầu lại báo ta hắn đến trang viên ngoài thành.
Liên tục năm ngày, ta đều không bắt được hắn.
Khi lần nữa đến cung bắt người, ta gặp Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử ở cửa cung trước.
Tứ Hoàng tử Lý Thừa Hiên vẫn là dáng vẻ quý công tử tao nhã, còn Đại Hoàng tử Lý Thừa Lâm thân hình vạm vỡ, một mặt sát khí, vừa nhìn đã biết là được rèn luyện từ trong quân đội.
Lý Thừa Hiên vừa thấy ta thì ánh mắt sáng lên, giới thiệu với Lý Thừa Lâm: "Đại ca, đây chính là thiên kim của Cố đại nhân Thủ phụ Nội các Cố Vân Dao, nàng ấy chính là Thái tử phi mà phụ hoàng chúng ta đã khâm định.”
Lý Thừa Lâm nhướn mày hứng thú, ngước mắt nhìn ta.
Sát khí ập tới.
Ta bình thản từ từ hành lễ: "Tham kiến Đại điện hạ và Tứ điện hạ."
Trong mắt Lý Thừa Lâm lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu trách móc Lý Thừa Hiên: "Tứ đệ, đừng nói bừa, Cố tiểu thư chưa đính hôn ở trong khuê phòng, ngươi nói thế chẳng phải là làm hỏng danh tiếng nàng ấy sao?"
Sau đó hắn ta lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn ta: "Hơn nữa Thái tử như vậy, sắp bị phế rồi, còn nói Thái tử phi gì nữa?"
Lời này cố ý nói cho ta nghe.
Hắn ta chỉ muốn xem phản ứng của ta, ta cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng không nhịn được mà hoảng hốt.
Cuối cùng Lý Thừa Thù xảy ra chuyện gì, sao lại đến mức bị phế?
"Ôi chao, là ta nói sai lời, xin lỗi Cố tiểu thư." Lý Thừa Hiên vội vàng xin lỗi, mặt đầy tự trách.
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta biểu diễn, thong thả mở miệng: "Không sao, Tứ điện hạ nói không cân nhắc cũng không phải lần đầu, ta đã quen rồi."
Lý Thừa Hiên nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì.
Lý Thừa Lâm lại cười to, vô tình chế nhạo Lý Thừa Hiên.
Ta rất cạn lời, liếc hắn ta một cái.
"Nam Tấn liên tục thua trận, buộc Tam Công chúa phải đến Bắc Thần hòa thân mới có thể bình định chiến sự, nàng ấy sắp đi rồi, ta phải ở bên nàng ấy nhiều hơn trước khi nàng ấy đi, nếu hai vị điện hạ không có việc gì, ta đi trước một bước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng cười của Lý Thừa Lâm đột ngột dừng lại.
Hắn ta không cười được nữa, vì trận thua đó là do hắn ta đánh ra.
Nhìn mặt tái xanh của hai người, ta hài lòng nhanh chóng rời đi.
Vừa đến Chiêu Dương điện của Lý Nhược Hủ đã gặp Lý Thừa Thù từ trong đi ra.
Hắn ngồi trên xe lăn mặt mày tái nhợt, thân hình gầy yếu, lưng hơi cong, đôi mắt cụp xuống không có chút ánh sáng nào.
Cách xa ta cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và bất lực của hắn.
Tim ta như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đau không thể thở.
Thiếu niên từng phong quang vô hạn, cao cao tại thượng, giờ như đại bàng bị gãy cánh, không còn chút thần thái nào.
16
Ta bước lên phía trước, nhẹ nhàng gọi hắn: "Thừa Thù..."
Lý Thừa Thù đột ngột ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn căng thẳng siết chặt xe lăn, nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt của ta.
Khi ta bước lại gần, đứng trước mặt hắn, ta lại một lần nữa gọi hắn:
"Lý Thừa Thù, nhìn ta đây."
Hắn thở dài một tiếng, từ từ buông lỏng xe lăn, ngẩng đầu lên giả vờ thoải mái mỉm cười với ta.
"Dao Dao, sao muội lại đến đây?"
"Ta không đến thì huynh định suốt đời này không gặp ta nữa sao?"
Lý Thừa Thù im lặng.
Sự im lặng của hắn đã cho ta câu trả lời, nhưng câu trả lời này ta không hài lòng.
Ta giơ tay lên tát hắn một cái.
Lý Thừa Thù bị tát đến sững sờ, chưa kịp phản ứng thì tay ta lại giơ lên.
Các thị vệ bên cạnh vây quanh, Lý Thừa Thù nắm lấy tay ta, quát những thị vệ định tiến lên cứu hắn lui xuống.
Đến lúc này, điều hắn quan tâm trước tiên vẫn là ta.
Đợi mọi người đi hết, hắn mới không thể tin nổi nhìn ta.
"Dao Dao, muội đang làm gì vậy?"
"Làm gì? Huynh không thấy ta đang làm gì sao?"
Ta tức giận hất tay hắn ra, lại giơ lên.
Lý Thừa Thù lại nắm lấy ta, biểu hiện bất lực: "Dao Dao, ta vẫn còn là bệnh nhân."
"Thế thì sao? Ta thấy huynh rất có tinh thần đấy, gần khỏi rồi phải không? Mấy ngày nay đi lại trong cung ngoài cung, dắt ta như dắt chó vậy, vui không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện