13
Sau khi ra ngoài, ta lập tức đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Vân Mặc.
Ta lắc đầu: "Về nhà rồi nói."
Cố Vân Mặc đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo ta bước ba quay đầu một lần ra khỏi cung.
Vừa về đến nhà hắn ta liền không thể chờ đợi hỏi ta: "Lý Nhược Hủ nói sao? Có phải lại khóc lóc làm ầm không? Ta biết mà, nàng ấy ham ăn yếu ớt lại sợ lạnh, chắc chắn không chịu đến Bắc Thần nơi..."
"Nàng ấy bằng lòng."
Tiếng nói lải nhải của Cố Vân Mặc đột ngột dừng lại.
Hắn ta trợn mắt, không thể tin được nhìn ta.
"Muội nói gì?"
"Hủ Hủ nàng ấy sẵn sàng đi hòa thân."
"Không thể nào, ta đi tìm nàng ấy."
"Nàng ấy sẽ không gặp ngươi, nàng ấy còn bảo ta nói với ngươi, trước đây không phải ngươi hay nói không muốn cưới nàng ấy sao? Bây giờ ngươi như ý rồi, nàng ấy chúc ngươi sau này tìm được giai nhân, kết duyên tốt đẹp."
Cố Vân Mặc như bị sét đánh, lùi lại vài bước, như người mất hết sức lực ngồi thụp xuống ghế.
Ta vội vàng đến đỡ hắn ta.
Hắn ta túm c.h.ặ.t t.a.y ta, thần sắc hoảng loạn: "Dao Dao, nàng ấy nói thế là đang trách ta sao? Trước đây ta nói không muốn cưới nàng ấy đều là cố tình trêu nàng ấy, thấy nàng ấy phát cáu đến đánh ta, ta mới vui. Nhưng đó không phải thật, ta muốn đợi nàng ấy đến tuổi cập kê thì cưới nàng ấy về."
Nói xong hắn ta run rẩy lấy từ trong lòng một túi gấm, lại từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn hồng ngọc, đưa ra trước mặt ta.
"Dao Dao muội xem, ta đã chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới mà muội nói, còn là ta tự tay làm, làm sao lại... làm sao lại muộn một bước?"
Hắn ta nói khan giọng, nước mắt từng giọt rơi xuống, dần dần bắt đầu khóc to.
"Là lỗi của ta, là ta không thể sớm nói cho nàng ấy biết tâm ý của ta, là ta không thể sớm cưới nàng ấy về..."
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta như thế nào ta đều thấy, nhưng như bây giờ thì ta mới thấy lần đầu.
Ta có phần bối rối vuốt lưng hắn ta, an ủi: "Không phải, không phải lỗi của ngươi, tâm ý của ngươi Hủ Hủ biết, nàng ấy luôn biết."
Tên ngốc Cố Vân Mặc này, tâm ý của hắn ta bọn ta đều nhìn ra, Hủ Hủ thông minh như vậy làm sao không biết.
Cố Vân Mặc vẫn không tin, nhìn ta nghẹn ngào: "Nàng ấy biết sao lại nói những lời đó?"
"Nàng ấy chỉ muốn ngươi đừng nhớ nàng ấy nghĩ đến nàng ấy nữa, muốn ngươi lại đi tìm người mình thích, nàng ấy thật lòng chúc phúc ngươi."
Cố Vân Mặc im lặng.
Hắn ta cất kỹ chiếc nhẫn trong tay, cho vào lòng.
Sau đó hắn ta nhìn ta, mặt mày tái nhợt: "Dao Dao, muội giúp ta nói với nàng ấy, ta không nhận lời chúc phúc của nàng ấy."
Nói xong hắn ta quay lưng bỏ đi.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối hôm đó, Cố Vân Mặc đến thư phòng của cha ta.
Ta không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết ngày hôm sau, Cố Vân Mặc đã đến quân doanh ngoài thành.
Trước khi đi, hắn ta đến tìm ta, mặt lại khôi phục vẻ cười đùa như trước.
"Muội muội à, ca đã tìm thấy chí hướng sống của mình rồi, ta muốn nhập ngũ, làm đại tướng, bảo vệ gia đình đất nước! Nhưng sau này không thể bảo vệ muội được nữa, muội phải tự chăm sóc bản thân."
Nói xong hắn ta vỗ vai ta, quay lưng bỏ đi.
Thiếu niên ngày trước chỉ biết vui chơi, như thể một đêm đã trưởng thành.
Nhìn bóng lưng hắn ta, ta không thể che giấu nỗi buồn trong lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Ta không nhịn được gọi lại hắn ta: "Ca... ở doanh trại luyện tập đừng quá gắng sức, nhất định phải chú ý sức khỏe!"
Cố Vân Mặc dừng chân, quay lại, mắt cũng đỏ hoe.
Hắn ta nhanh chóng bước lại, ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Bao năm nay, nghe muội gọi tiếng ca thật không dễ dàng! Dao Dao, ca đi rồi, muội phải bảo trọng đấy."
Ta khóc không thở nổi, không ngừng gật đầu.
Sau đó ta kể cho Lý Nhược Hủ nghe chuyện Cố Vân Mặc nhập ngũ.
Nàng ấy im lặng hồi lâu, hơi nghi hoặc: "Hắn vốn sợ chịu khổ nhất, chuyện này là vì sao?"
Đúng vậy, bọn ta đều biết Cố Vân Mặc sợ chịu khổ, trước đây học cưỡi ngựa còn than đau chân, bây giờ lại muốn đến quân doanh.
Ta giả vờ nhẹ nhàng cười: "Ai biết hắn phát điên gì! Nói là tìm được chí hướng sống gì đó, còn nói muốn làm đại tướng bảo vệ gia đình đất nước!"
Lý Nhược Hủ nghe xong hốc mắt ẩm ướt.
Nàng ấy nhắm mắt, lầm bầm: "Có cần thiết không?"
Ta biết nàng ấy hiểu rồi.
Cố Vân Mặc đi nhập ngũ, chỉ vì Nam Tấn thua trận, mới buộc nàng ấy phải hòa thân, mà hắn ta muốn thắng.
"Dù hắn ta thắng, ta cũng không thể về."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Nhược Hủ nắm chặt hai tay, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài.
Ngày thánh chỉ hòa thân hạ xuống, Cố Vân Mặc không về, chỉ cử người gửi về một lá thư và một chiếc nhẫn.
Ta đưa đồ cho Lý Nhược Hủ.
Nàng ấy xem xong thư rồi đốt đi.
Khi đeo nhẫn, nàng ấy khóc không thành tiếng.
"Dao Dao, hắn nói với ta, nhẫn cưới đưa cho ta, coi như cả đời này hắn đã cưới ta rồi."
Nói xong nàng ấy nhìn ta cười, nhưng trong mắt ta, nụ cười đó xấu xí vô cùng.
Nàng ấy nói: "Thật tốt, ta cũng coi như đã lấy người ta muốn lấy một lần."
Sau khi ra ngoài, ta lập tức đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Vân Mặc.
Ta lắc đầu: "Về nhà rồi nói."
Cố Vân Mặc đầy nghi hoặc, nhưng vẫn theo ta bước ba quay đầu một lần ra khỏi cung.
Vừa về đến nhà hắn ta liền không thể chờ đợi hỏi ta: "Lý Nhược Hủ nói sao? Có phải lại khóc lóc làm ầm không? Ta biết mà, nàng ấy ham ăn yếu ớt lại sợ lạnh, chắc chắn không chịu đến Bắc Thần nơi..."
"Nàng ấy bằng lòng."
Tiếng nói lải nhải của Cố Vân Mặc đột ngột dừng lại.
Hắn ta trợn mắt, không thể tin được nhìn ta.
"Muội nói gì?"
"Hủ Hủ nàng ấy sẵn sàng đi hòa thân."
"Không thể nào, ta đi tìm nàng ấy."
"Nàng ấy sẽ không gặp ngươi, nàng ấy còn bảo ta nói với ngươi, trước đây không phải ngươi hay nói không muốn cưới nàng ấy sao? Bây giờ ngươi như ý rồi, nàng ấy chúc ngươi sau này tìm được giai nhân, kết duyên tốt đẹp."
Cố Vân Mặc như bị sét đánh, lùi lại vài bước, như người mất hết sức lực ngồi thụp xuống ghế.
Ta vội vàng đến đỡ hắn ta.
Hắn ta túm c.h.ặ.t t.a.y ta, thần sắc hoảng loạn: "Dao Dao, nàng ấy nói thế là đang trách ta sao? Trước đây ta nói không muốn cưới nàng ấy đều là cố tình trêu nàng ấy, thấy nàng ấy phát cáu đến đánh ta, ta mới vui. Nhưng đó không phải thật, ta muốn đợi nàng ấy đến tuổi cập kê thì cưới nàng ấy về."
Nói xong hắn ta run rẩy lấy từ trong lòng một túi gấm, lại từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn hồng ngọc, đưa ra trước mặt ta.
"Dao Dao muội xem, ta đã chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới mà muội nói, còn là ta tự tay làm, làm sao lại... làm sao lại muộn một bước?"
Hắn ta nói khan giọng, nước mắt từng giọt rơi xuống, dần dần bắt đầu khóc to.
"Là lỗi của ta, là ta không thể sớm nói cho nàng ấy biết tâm ý của ta, là ta không thể sớm cưới nàng ấy về..."
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta như thế nào ta đều thấy, nhưng như bây giờ thì ta mới thấy lần đầu.
Ta có phần bối rối vuốt lưng hắn ta, an ủi: "Không phải, không phải lỗi của ngươi, tâm ý của ngươi Hủ Hủ biết, nàng ấy luôn biết."
Tên ngốc Cố Vân Mặc này, tâm ý của hắn ta bọn ta đều nhìn ra, Hủ Hủ thông minh như vậy làm sao không biết.
Cố Vân Mặc vẫn không tin, nhìn ta nghẹn ngào: "Nàng ấy biết sao lại nói những lời đó?"
"Nàng ấy chỉ muốn ngươi đừng nhớ nàng ấy nghĩ đến nàng ấy nữa, muốn ngươi lại đi tìm người mình thích, nàng ấy thật lòng chúc phúc ngươi."
Cố Vân Mặc im lặng.
Hắn ta cất kỹ chiếc nhẫn trong tay, cho vào lòng.
Sau đó hắn ta nhìn ta, mặt mày tái nhợt: "Dao Dao, muội giúp ta nói với nàng ấy, ta không nhận lời chúc phúc của nàng ấy."
Nói xong hắn ta quay lưng bỏ đi.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối hôm đó, Cố Vân Mặc đến thư phòng của cha ta.
Ta không biết bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết ngày hôm sau, Cố Vân Mặc đã đến quân doanh ngoài thành.
Trước khi đi, hắn ta đến tìm ta, mặt lại khôi phục vẻ cười đùa như trước.
"Muội muội à, ca đã tìm thấy chí hướng sống của mình rồi, ta muốn nhập ngũ, làm đại tướng, bảo vệ gia đình đất nước! Nhưng sau này không thể bảo vệ muội được nữa, muội phải tự chăm sóc bản thân."
Nói xong hắn ta vỗ vai ta, quay lưng bỏ đi.
Thiếu niên ngày trước chỉ biết vui chơi, như thể một đêm đã trưởng thành.
Nhìn bóng lưng hắn ta, ta không thể che giấu nỗi buồn trong lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Ta không nhịn được gọi lại hắn ta: "Ca... ở doanh trại luyện tập đừng quá gắng sức, nhất định phải chú ý sức khỏe!"
Cố Vân Mặc dừng chân, quay lại, mắt cũng đỏ hoe.
Hắn ta nhanh chóng bước lại, ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Bao năm nay, nghe muội gọi tiếng ca thật không dễ dàng! Dao Dao, ca đi rồi, muội phải bảo trọng đấy."
Ta khóc không thở nổi, không ngừng gật đầu.
Sau đó ta kể cho Lý Nhược Hủ nghe chuyện Cố Vân Mặc nhập ngũ.
Nàng ấy im lặng hồi lâu, hơi nghi hoặc: "Hắn vốn sợ chịu khổ nhất, chuyện này là vì sao?"
Đúng vậy, bọn ta đều biết Cố Vân Mặc sợ chịu khổ, trước đây học cưỡi ngựa còn than đau chân, bây giờ lại muốn đến quân doanh.
Ta giả vờ nhẹ nhàng cười: "Ai biết hắn phát điên gì! Nói là tìm được chí hướng sống gì đó, còn nói muốn làm đại tướng bảo vệ gia đình đất nước!"
Lý Nhược Hủ nghe xong hốc mắt ẩm ướt.
Nàng ấy nhắm mắt, lầm bầm: "Có cần thiết không?"
Ta biết nàng ấy hiểu rồi.
Cố Vân Mặc đi nhập ngũ, chỉ vì Nam Tấn thua trận, mới buộc nàng ấy phải hòa thân, mà hắn ta muốn thắng.
"Dù hắn ta thắng, ta cũng không thể về."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Nhược Hủ nắm chặt hai tay, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài.
Ngày thánh chỉ hòa thân hạ xuống, Cố Vân Mặc không về, chỉ cử người gửi về một lá thư và một chiếc nhẫn.
Ta đưa đồ cho Lý Nhược Hủ.
Nàng ấy xem xong thư rồi đốt đi.
Khi đeo nhẫn, nàng ấy khóc không thành tiếng.
"Dao Dao, hắn nói với ta, nhẫn cưới đưa cho ta, coi như cả đời này hắn đã cưới ta rồi."
Nói xong nàng ấy nhìn ta cười, nhưng trong mắt ta, nụ cười đó xấu xí vô cùng.
Nàng ấy nói: "Thật tốt, ta cũng coi như đã lấy người ta muốn lấy một lần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương