Ta chỉ vào mặt hắn mà chửi bới, chửi xong lại ngồi xổm bên cạnh hắn khóc.
"Lý Thừa Thù, đồ vô lương tâm, ta đã đưa bùa hộ mệnh cho huynh, còn hại ta bị mẹ ta mắng, ta cũng không giận huynh. Ở Kinh thành chờ huynh lâu như vậy, huynh về rồi còn trốn ta."
"Huynh có biết mấy ngày nay Tứ Hoàng tử cứ rủ ta ra ngoài, ta đều từ chối hết. Ta còn đem những thỏi vàng huynh cho ta quyên góp ra biên quan làm quân phí, chỉ sợ huynh có chuyện."
"Ta tốt với huynh như vậy, huynh báo đáp ta thế này sao!"
Ta thực sự tức giận, cũng thực sự ấm ức.
Mấy ngày nay dồn nén quá lâu, ta muốn trút hết mọi uất ức và bất an ra ngoài.
Ta khóc ầm ĩ, Lý Thừa Thù nhìn mà hoang mang bối rối.
Hắn như trước đây, vô thức bắt đầu an ủi ta, xin lỗi ta.
"Dao Dao, đừng khóc nữa, là ta sai rồi, ta xin lỗi muội, muội tha thứ cho ta được không? Sau này ta không bao giờ dám nữa! Đừng khóc nữa được không? Thấy muội khóc ta sẽ khó chịu, muội khóc mà tim ta cũng đau rồi."
"Phụt~" Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Lý Thừa Thù, huynh nói chuyện sễn sẩm quá."
Lý Thừa Thù chỉ yên lặng nhìn ta: "Dao Dao, ta nói thật đấy."
17
Ta nhìn đôi mắt đen như mực của hắn mà thất thần, dần dần bình tĩnh lại, Lý Thừa Thù cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra, dịu dàng giúp ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn: "Lý Thừa Thù, ta không cần huynh lấp đầy kho vàng của ta nữa, huynh cưới ta đi!"
Hắn sững sờ, thần sắc rung động.
Nhưng chốc lát sau, hắn lại đột ngột rút tay ra, cúi đầu xuống, hàng mi dài không che nổi vẻ ảm đạm dưới đáy mắt.
Hắn cười cay đắng.
"Dao Dao, muội còn chưa biết phải không? Chân ta không thể khỏi được nữa."
"Không thể khỏi được nữa, là ý gì?"
"Tức là tàn phế rồi, hỏng rồi, cả đời này không thể đứng dậy được nữa."
Giọng nói của hắn đầy tuyệt vọng, từng chữ một như đang gõ vào tim ta, khiến ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ta đã biết vết thương của hắn không đơn giản như vậy từ lâu, nhưng mới đến khi nghe lời hắn nói, ta mới cảm nhận sâu sắc điều này nghiêm trọng đến mức nào.
Vị trí vua một nước tuyệt đối không thể giao cho một người tàn phế, vì vậy Đại Hoàng tử mới nói Thái tử sẽ bị phế truất.
Những vết thương này đủ để làm cho mười mấy năm nỗ lực của Lý Thừa Thù đều uổng phí.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, khiến ta không nhịn được lại ướt hốc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta không thể để hắn cảm thấy ta đang thương hại hắn, chỉ có thể nén khóc, chỉ vào mũi hắn hỏi: "Lý Thừa Thù, có phải huynh muốn đổi ý không?”
"Cái gì?"
"Ta nói cho huynh biết, đã nói rồi cưới ta thì phải cưới ta, ta mặc kệ huynh tàn hay phế, chỉ cần huynh chưa chết, huynh phải cưới ta, nghe thấy chưa?"
Lý Thừa Thù không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dịu dàng như chứa đầy một ao nước xuân.
Hắn giơ tay lên, đúng lúc ta tưởng hắn sẽ nhượng bộ ta, thì hắn lại làm một cử chỉ kỳ lạ.
Ta vẻ mặt hoang mang, một đám thị vệ vây quanh ta.
"Dao Dao, ta không muốn muội vì ta mà ấm ức bản thân, vì vậy, đừng trách ta."
Cuối cùng Lý Thừa Thù nhìn ta thật sâu, cắn răng quay mặt đi, nhắm mắt lại.
"Đưa Cố tiểu thư về phủ, cẩn thận một chút, đừng làm nàng ấy bị thương."
"Lý Thừa Thù, đại gia huynh..."
18
Lần nữa tỉnh dậy, đã về đến nhà rồi.
Tên tôn tử Lý Thừa Thù này lại cho ngươi làm ngất ta, trước đây thực sự xem thường hắn rồi.
Ngày hôm sau, ta đang chuẩn bị ra ngoài tìm hắn tính sổ lại bị cha ta chặn lại.
"Cha, ngài cũng không muốn con gả cho hắn sao?"
"Dao Dao, quên hắn đi, cha tìm cho con một người tốt hơn được không?"
Cha ta nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng sâu sắc.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lòng ta mềm lại.
Nhưng nghĩ đến Lý Thừa Thù, lại một lần nữa kiên quyết.
"Cha, con thích con người hắn, không phải vị trí Thái tử đó, vì vậy dù Lý Thừa Thù không còn là Thái tử, hắn vẫn là người mà con muốn gả. Hơn nữa con vốn dĩ không muốn làm Thái tử phi gì, làm Vương phi của một Vương gia nhàn tán chẳng phải cũng khá tốt sao. Huống chi không phải ngài đã kêu con đừng để bản thân ấm ức à, việc làm của con bây giờ chính là không để bản thân ấm ức."
Lúc đầu cha ta tỏ vẻ thờ ơ, cho đến khi nghe câu cuối của ta, mặt mới đổi sắc.
"Con đó, suốt đời này của cha con cũng coi như bày mưu tính kế, tính toán không sót, một đường ngồi đến vị trí này, chưa gặp phải khó khăn gì. Nhưng lại vướng phải hai đứa nghịch tử nghịch nữ các con, thực sự khiến ta đau đầu."
Ông ấy thở dài, dùng tay chỉ vào đầu ta, dáng vẻ không biết phải làm sao với ta.
Ta lập tức ra vẻ nịnh hót: "Cha ngài đau đầu, con xoa cho ngài nhé?"
"Biến biến biến." Cha ta đẩy ta ra, "Cút đi tìm tiểu tình lang của con đi!"
"Lý Thừa Thù, đồ vô lương tâm, ta đã đưa bùa hộ mệnh cho huynh, còn hại ta bị mẹ ta mắng, ta cũng không giận huynh. Ở Kinh thành chờ huynh lâu như vậy, huynh về rồi còn trốn ta."
"Huynh có biết mấy ngày nay Tứ Hoàng tử cứ rủ ta ra ngoài, ta đều từ chối hết. Ta còn đem những thỏi vàng huynh cho ta quyên góp ra biên quan làm quân phí, chỉ sợ huynh có chuyện."
"Ta tốt với huynh như vậy, huynh báo đáp ta thế này sao!"
Ta thực sự tức giận, cũng thực sự ấm ức.
Mấy ngày nay dồn nén quá lâu, ta muốn trút hết mọi uất ức và bất an ra ngoài.
Ta khóc ầm ĩ, Lý Thừa Thù nhìn mà hoang mang bối rối.
Hắn như trước đây, vô thức bắt đầu an ủi ta, xin lỗi ta.
"Dao Dao, đừng khóc nữa, là ta sai rồi, ta xin lỗi muội, muội tha thứ cho ta được không? Sau này ta không bao giờ dám nữa! Đừng khóc nữa được không? Thấy muội khóc ta sẽ khó chịu, muội khóc mà tim ta cũng đau rồi."
"Phụt~" Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Lý Thừa Thù, huynh nói chuyện sễn sẩm quá."
Lý Thừa Thù chỉ yên lặng nhìn ta: "Dao Dao, ta nói thật đấy."
17
Ta nhìn đôi mắt đen như mực của hắn mà thất thần, dần dần bình tĩnh lại, Lý Thừa Thù cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra, dịu dàng giúp ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn: "Lý Thừa Thù, ta không cần huynh lấp đầy kho vàng của ta nữa, huynh cưới ta đi!"
Hắn sững sờ, thần sắc rung động.
Nhưng chốc lát sau, hắn lại đột ngột rút tay ra, cúi đầu xuống, hàng mi dài không che nổi vẻ ảm đạm dưới đáy mắt.
Hắn cười cay đắng.
"Dao Dao, muội còn chưa biết phải không? Chân ta không thể khỏi được nữa."
"Không thể khỏi được nữa, là ý gì?"
"Tức là tàn phế rồi, hỏng rồi, cả đời này không thể đứng dậy được nữa."
Giọng nói của hắn đầy tuyệt vọng, từng chữ một như đang gõ vào tim ta, khiến ta cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ta đã biết vết thương của hắn không đơn giản như vậy từ lâu, nhưng mới đến khi nghe lời hắn nói, ta mới cảm nhận sâu sắc điều này nghiêm trọng đến mức nào.
Vị trí vua một nước tuyệt đối không thể giao cho một người tàn phế, vì vậy Đại Hoàng tử mới nói Thái tử sẽ bị phế truất.
Những vết thương này đủ để làm cho mười mấy năm nỗ lực của Lý Thừa Thù đều uổng phí.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, khiến ta không nhịn được lại ướt hốc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta không thể để hắn cảm thấy ta đang thương hại hắn, chỉ có thể nén khóc, chỉ vào mũi hắn hỏi: "Lý Thừa Thù, có phải huynh muốn đổi ý không?”
"Cái gì?"
"Ta nói cho huynh biết, đã nói rồi cưới ta thì phải cưới ta, ta mặc kệ huynh tàn hay phế, chỉ cần huynh chưa chết, huynh phải cưới ta, nghe thấy chưa?"
Lý Thừa Thù không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dịu dàng như chứa đầy một ao nước xuân.
Hắn giơ tay lên, đúng lúc ta tưởng hắn sẽ nhượng bộ ta, thì hắn lại làm một cử chỉ kỳ lạ.
Ta vẻ mặt hoang mang, một đám thị vệ vây quanh ta.
"Dao Dao, ta không muốn muội vì ta mà ấm ức bản thân, vì vậy, đừng trách ta."
Cuối cùng Lý Thừa Thù nhìn ta thật sâu, cắn răng quay mặt đi, nhắm mắt lại.
"Đưa Cố tiểu thư về phủ, cẩn thận một chút, đừng làm nàng ấy bị thương."
"Lý Thừa Thù, đại gia huynh..."
18
Lần nữa tỉnh dậy, đã về đến nhà rồi.
Tên tôn tử Lý Thừa Thù này lại cho ngươi làm ngất ta, trước đây thực sự xem thường hắn rồi.
Ngày hôm sau, ta đang chuẩn bị ra ngoài tìm hắn tính sổ lại bị cha ta chặn lại.
"Cha, ngài cũng không muốn con gả cho hắn sao?"
"Dao Dao, quên hắn đi, cha tìm cho con một người tốt hơn được không?"
Cha ta nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng sâu sắc.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lòng ta mềm lại.
Nhưng nghĩ đến Lý Thừa Thù, lại một lần nữa kiên quyết.
"Cha, con thích con người hắn, không phải vị trí Thái tử đó, vì vậy dù Lý Thừa Thù không còn là Thái tử, hắn vẫn là người mà con muốn gả. Hơn nữa con vốn dĩ không muốn làm Thái tử phi gì, làm Vương phi của một Vương gia nhàn tán chẳng phải cũng khá tốt sao. Huống chi không phải ngài đã kêu con đừng để bản thân ấm ức à, việc làm của con bây giờ chính là không để bản thân ấm ức."
Lúc đầu cha ta tỏ vẻ thờ ơ, cho đến khi nghe câu cuối của ta, mặt mới đổi sắc.
"Con đó, suốt đời này của cha con cũng coi như bày mưu tính kế, tính toán không sót, một đường ngồi đến vị trí này, chưa gặp phải khó khăn gì. Nhưng lại vướng phải hai đứa nghịch tử nghịch nữ các con, thực sự khiến ta đau đầu."
Ông ấy thở dài, dùng tay chỉ vào đầu ta, dáng vẻ không biết phải làm sao với ta.
Ta lập tức ra vẻ nịnh hót: "Cha ngài đau đầu, con xoa cho ngài nhé?"
"Biến biến biến." Cha ta đẩy ta ra, "Cút đi tìm tiểu tình lang của con đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương