Ta đưa tất cả vàng thỏi này cho cha ta, bảo ông ấy đổi chúng thành vật tư, gửi đến biên cảnh hỗ trợ quân đội.
Cha ta nhìn ta với ánh mắt phức tạp, gật đầu đồng ý.
Vài tháng sau, tin tức từ biên cảnh truyền về.
Nam Tấn liên tục thua trận, Thái tử Lý Thừa Thù bị thương nặng hôn mê, Bắc Thần muốn đàm phán hòa giải, điều kiện là Nam Tấn phải gửi Công chúa đến Bắc Thần hòa thân.
Ta chưa kịp lo lắng cho vết thương của Lý Thừa Thù, lại nghe tin hòa thân.
Mà Công chúa Nam Tấn đang trong độ tuổi xuất giá chỉ có một người, đó chính là Tam Công chúa Lý Nhược Hủ.
12
Vừa bước ra cửa đã gặp Cố Vân Mặc với đôi mắt đỏ hoe.
"Ta muốn vào cung."
"Ta đi cùng ngươi."
Đến Chiêu Dương điện của Lý Nhược Hủ, chỉ có một mình ta được vào, Cố Vân Mặc bị từ chối ở ngoài cửa.
Bước vào trong phòng, ta liếc mắt đã thấy bóng người co ro thành một khối trên giường, nhỏ nhắn, nhìn thật đáng thương.
Ta từ từ bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấy: "Hủ Hủ, ta đến rồi."
Lý Nhược Hủ quay đầu lại, ta thấy mặt nàng ấy đầy nước mắt, đôi mắt đỏ sưng không thể nhìn nổi.
Mẹ ruột nàng ấy mất sớm, bây giờ Lý Thừa Thù cũng không có mặt, nàng ấy trong cung không có người tin tưởng, cũng không biết một mình nàng ấy đã âm thầm khóc bao lâu trong đêm.
Thấy ta, nàng ấy lập tức dỡ bỏ sự đề phòng, ấm ức nhào vào lòng ta mà khóc to.
"Dao Dao, ta không muốn đến Bắc Thần."
"Thế thì đừng đi, nơi khổ hàn nào mà cần Công chúa Nam Tấn chúng ta tự đến."
"Ta cũng không muốn lấy một người chưa từng gặp mặt."
"Thế thì đừng lấy, Bắc Thần Vương nào xứng với Công chúa Nam Tấn chúng ta? Hủ Hủ của chúng ta xứng đáng lấy người tốt nhất trên đời này."
Ta nói một cách kiên định, Lý Nhược Hủ không khỏi nín khóc mỉm cười.
"Phì, Dao Dao, ngươi nói càng lúc càng vô lý."
Thấy nàng ấy bình tĩnh lại, ta dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng ấy, khẽ nói: "Ta nói thật, trong mắt ta, Hủ Hủ của chúng ta đẹp nhất thiên hạ, lấy ai cũng dư sức."
Lý Nhược Hủ cảm động, yên lặng nhìn ta thật lâu, khi nước mắt sắp rơi thì nàng ấy mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nàng ấy nhìn bóng người ngoài cửa, như thể vô tình hỏi: "Vậy ca ngươi thì sao? Ta lấy ca ngươi cũng dư sức à?"
Ta theo ánh mắt của nàng ấy nhìn ra ngoài cửa.
Một bóng người quen thuộc đang không ngừng đi qua đi lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, bồn chồn như khỉ bị thiêu đ.í.t vậy.
Ta cười nói: "Lấy hắn? Ngươi lấy hắn tám trăm lần cũng không thừa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Nhược Hủ cũng cười, nhưng nụ cười cay đắng vô cùng.
"Tiếc thay, cuối cùng bọn ta có duyên không có phận."
Ta dừng lại: "Hủ Hủ, ngươi đã quyết định chưa?"
Lúc này nàng ấy đã hoàn toàn bình tĩnh.
"Ta đã quyết định rồi, ta sẽ đến Bắc Thần hòa thân. Ta sinh ra làm Công chúa Nam Tấn, hưởng hết sự cung phụng của dân Nam Tấn, tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của Công chúa, có trách nhiệm với dân Nam Tấn. Nếu hy sinh hạnh phúc của ta một người, có thể đổi lấy sự yên ổn của hai nước, vậy thì ta bằng lòng.”
Nàng ấy thẳng lưng, nhìn xa xăm, giọng nói mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Lúc này ta mới thực sự cảm nhận được, Lý Nhược Hủ trước mặt ta chưa bao giờ là thiếu nữ yếu đuối gì, mà là Công chúa Nam Tấn kiêu ngạo.
Ta há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Sinh ra trong hoàng thất, thân phận tôn quý, nhưng cuối cùng lại không thể làm chủ số phận của mình.
Dùng hòa thân để đổi lấy hòa bình, với một quốc gia là chuyện nhục nhã biết bao, nhưng với những người dân biên quan đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, bọn họ chỉ muốn ngừng chiến.
Đúng sai hay không, chỉ là góc độ nhìn vấn đề khác nhau mà thôi.
Mà từ lúc bắt đầu quen biết Hủ Hủ ta đã biết, nàng ấy trông có vẻ ngốc nghếch chỉ biết ăn, thực ra lại là cô nương nội tâm mạnh mẽ và thông minh.
Với Hủ Hủ, đây là quyết định mà nàng ấy cho là đúng.
Còn ta, chưa bao giờ có quyền phán xét điều gì.
Ta chỉ nhìn bóng người ngoài cửa.
"Không gặp hắn sao?"
Lý Nhược Hủ nhìn ra ngoài cửa một lần, rồi đành lòng quay lưng lại, cụp mắt xuống.
"Thôi, ta sợ gặp hắn lại hối hận."
Ta sững sờ.
Sợ mình hối hận, nên phải cắt đứt ý nghĩ sao?
Ta đột nhiên cảm nhận được cảm giác mà cha ta nhìn ta, lòng chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.
"Hủ Hủ, đừng để bản thân ấm ức như vậy."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Nhược Hủ cũng đỏ hoe mắt.
Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lắc đầu cười nhạt.
"Ta không ấm ức, có thể giúp được Hoàng thượng và Thái tử ca ca, ta rất vui." Vẻ mặt nàng ấy có phần lo lắng, "Chỉ không biết trước khi đi, có thể gặp lại Thái tử ca ca một lần nữa không."
Ta cũng nghĩ đến Lý Thừa Thù nơi biên quan xa xôi.
Lý Thừa Thù, bọn ta đều đang đợi huynh, nhanh trở về đi!
Cha ta nhìn ta với ánh mắt phức tạp, gật đầu đồng ý.
Vài tháng sau, tin tức từ biên cảnh truyền về.
Nam Tấn liên tục thua trận, Thái tử Lý Thừa Thù bị thương nặng hôn mê, Bắc Thần muốn đàm phán hòa giải, điều kiện là Nam Tấn phải gửi Công chúa đến Bắc Thần hòa thân.
Ta chưa kịp lo lắng cho vết thương của Lý Thừa Thù, lại nghe tin hòa thân.
Mà Công chúa Nam Tấn đang trong độ tuổi xuất giá chỉ có một người, đó chính là Tam Công chúa Lý Nhược Hủ.
12
Vừa bước ra cửa đã gặp Cố Vân Mặc với đôi mắt đỏ hoe.
"Ta muốn vào cung."
"Ta đi cùng ngươi."
Đến Chiêu Dương điện của Lý Nhược Hủ, chỉ có một mình ta được vào, Cố Vân Mặc bị từ chối ở ngoài cửa.
Bước vào trong phòng, ta liếc mắt đã thấy bóng người co ro thành một khối trên giường, nhỏ nhắn, nhìn thật đáng thương.
Ta từ từ bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấy: "Hủ Hủ, ta đến rồi."
Lý Nhược Hủ quay đầu lại, ta thấy mặt nàng ấy đầy nước mắt, đôi mắt đỏ sưng không thể nhìn nổi.
Mẹ ruột nàng ấy mất sớm, bây giờ Lý Thừa Thù cũng không có mặt, nàng ấy trong cung không có người tin tưởng, cũng không biết một mình nàng ấy đã âm thầm khóc bao lâu trong đêm.
Thấy ta, nàng ấy lập tức dỡ bỏ sự đề phòng, ấm ức nhào vào lòng ta mà khóc to.
"Dao Dao, ta không muốn đến Bắc Thần."
"Thế thì đừng đi, nơi khổ hàn nào mà cần Công chúa Nam Tấn chúng ta tự đến."
"Ta cũng không muốn lấy một người chưa từng gặp mặt."
"Thế thì đừng lấy, Bắc Thần Vương nào xứng với Công chúa Nam Tấn chúng ta? Hủ Hủ của chúng ta xứng đáng lấy người tốt nhất trên đời này."
Ta nói một cách kiên định, Lý Nhược Hủ không khỏi nín khóc mỉm cười.
"Phì, Dao Dao, ngươi nói càng lúc càng vô lý."
Thấy nàng ấy bình tĩnh lại, ta dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng ấy, khẽ nói: "Ta nói thật, trong mắt ta, Hủ Hủ của chúng ta đẹp nhất thiên hạ, lấy ai cũng dư sức."
Lý Nhược Hủ cảm động, yên lặng nhìn ta thật lâu, khi nước mắt sắp rơi thì nàng ấy mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nàng ấy nhìn bóng người ngoài cửa, như thể vô tình hỏi: "Vậy ca ngươi thì sao? Ta lấy ca ngươi cũng dư sức à?"
Ta theo ánh mắt của nàng ấy nhìn ra ngoài cửa.
Một bóng người quen thuộc đang không ngừng đi qua đi lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, bồn chồn như khỉ bị thiêu đ.í.t vậy.
Ta cười nói: "Lấy hắn? Ngươi lấy hắn tám trăm lần cũng không thừa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Nhược Hủ cũng cười, nhưng nụ cười cay đắng vô cùng.
"Tiếc thay, cuối cùng bọn ta có duyên không có phận."
Ta dừng lại: "Hủ Hủ, ngươi đã quyết định chưa?"
Lúc này nàng ấy đã hoàn toàn bình tĩnh.
"Ta đã quyết định rồi, ta sẽ đến Bắc Thần hòa thân. Ta sinh ra làm Công chúa Nam Tấn, hưởng hết sự cung phụng của dân Nam Tấn, tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm của Công chúa, có trách nhiệm với dân Nam Tấn. Nếu hy sinh hạnh phúc của ta một người, có thể đổi lấy sự yên ổn của hai nước, vậy thì ta bằng lòng.”
Nàng ấy thẳng lưng, nhìn xa xăm, giọng nói mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Lúc này ta mới thực sự cảm nhận được, Lý Nhược Hủ trước mặt ta chưa bao giờ là thiếu nữ yếu đuối gì, mà là Công chúa Nam Tấn kiêu ngạo.
Ta há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Sinh ra trong hoàng thất, thân phận tôn quý, nhưng cuối cùng lại không thể làm chủ số phận của mình.
Dùng hòa thân để đổi lấy hòa bình, với một quốc gia là chuyện nhục nhã biết bao, nhưng với những người dân biên quan đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, bọn họ chỉ muốn ngừng chiến.
Đúng sai hay không, chỉ là góc độ nhìn vấn đề khác nhau mà thôi.
Mà từ lúc bắt đầu quen biết Hủ Hủ ta đã biết, nàng ấy trông có vẻ ngốc nghếch chỉ biết ăn, thực ra lại là cô nương nội tâm mạnh mẽ và thông minh.
Với Hủ Hủ, đây là quyết định mà nàng ấy cho là đúng.
Còn ta, chưa bao giờ có quyền phán xét điều gì.
Ta chỉ nhìn bóng người ngoài cửa.
"Không gặp hắn sao?"
Lý Nhược Hủ nhìn ra ngoài cửa một lần, rồi đành lòng quay lưng lại, cụp mắt xuống.
"Thôi, ta sợ gặp hắn lại hối hận."
Ta sững sờ.
Sợ mình hối hận, nên phải cắt đứt ý nghĩ sao?
Ta đột nhiên cảm nhận được cảm giác mà cha ta nhìn ta, lòng chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.
"Hủ Hủ, đừng để bản thân ấm ức như vậy."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Nhược Hủ cũng đỏ hoe mắt.
Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lắc đầu cười nhạt.
"Ta không ấm ức, có thể giúp được Hoàng thượng và Thái tử ca ca, ta rất vui." Vẻ mặt nàng ấy có phần lo lắng, "Chỉ không biết trước khi đi, có thể gặp lại Thái tử ca ca một lần nữa không."
Ta cũng nghĩ đến Lý Thừa Thù nơi biên quan xa xôi.
Lý Thừa Thù, bọn ta đều đang đợi huynh, nhanh trở về đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương