10
Vết thương trên người Cố Vân Mặc chỉ cần tĩnh dưỡng không lâu đã nhảy nhót tung tăng.
Trước đây thấy Lý Thừa Thù cưỡi ngựa rất tuấn tú, hắn ta rất ghen tị, vết thương vừa khỏi lập tức đi trường ngựa học cưỡi ngựa, Lý Nhược Hủ cũng rất hứng thú với việc này, theo cùng đi.
Còn ta vì trước đây đã từng học cưỡi với Lý Thừa Thu rồi, lười đi cùng họ, nên mỗi ngày đều ở một mình, không ở nhà thì đi Hương Mãn lâu ăn cơm.
Không ngờ vài tháng sau, ta lại gặp Tứ Hoàng tử Lý Thừa Hiên ở cửa Hương Mãn lâu..
Hoàng thượng con cháu đầy đàn, nhưng Hoàng tử sắp thành niên cũng chỉ có ba người.
Thái tử Lý Thừa Thù xếp thứ hai, ngoài ra cũng chỉ có Đại Hoàng tử trấn thủ biên quan và Tứ Hoàng tử trước mắt này.
Thường ngày ta với Tứ Hoàng tử trong học tử giám cùng đọc sách, tiếp xúc tuy không nhiều, cũng coi là quen biết.
Chỉ có thể chào hỏi: "Tứ điện hạ."
Lý Thừa Hiên dáng dấp ôn văn nhã lễ, nhưng không tránh né bước tới chỗ ta, ngạc nhiên nhìn ta.
"Hóa ra là Cố tiểu thư, Cố tiểu thư đến đây có việc gì quan trọng không?"
"Ờ... nếu ăn cơm cũng coi là việc quan trọng thì có."
Lý Thừa Hiên cúi đầu nhẹ cười.
"Cố tiểu thư quả nhiên thú vị, khó trách Thái tử điện hạ thích ở cùng Cố tiểu thư."
Ta lịch sự mỉm cười, trong lòng nghĩ sao hắn ta vẫn chưa đi?
Lý Thừa Hiên cũng không thấy ngượng, lại hỏi: "Vì Thái tử điện hạ không có mặt, không biết ta có thể mời Cố tiểu thư cùng ăn một bữa không?"
Nghe câu này, ta lập tức thu nụ cười lại.
Chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, có vẻ không phải ta tự đa tình, hắn ta là cố ý nhắm vào ta.
Ta muốn xem hắn ta muốn làm gì, gật đầu đồng ý.
Suốt quá trình đều là Lý Thừa Hiên gọi món, nhưng trong đó có vài món chính là ta thích ăn nhất.
Nói hắn ta chưa điều tra, ta không tin.
Ta cũng lười vòng vo với hắn ta, thẳng thắn: "Tứ điện hạ khá hiểu ta, đều biết ta thích ăn gì."
Lý Thừa Hiên lúng túng, cười: "Ta nói đây là trùng hợp, Cố tiểu thư hẳn không tin..."
"Ngài nói đúng, ta quả nhiên không tin." Ta nối lời cực nhanh.
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Hiên lập tức cứng lại.
Chỉ có thể nói không hổ là Hoàng tử lớn lên trong thâm cung, hắn ta rất nhanh đã điều chỉnh lại.
"Cố tiểu thư ăn ngay nói thẳng, khiến ta không biết mở lời thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cứ ăn, không ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái.
"Điện hạ nếu không biết nói thế nào thì đừng nói, ăn cơm mà nói chuyện thực sự ảnh hưởng đến việc tiêu hóa."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Thừa Hiên im lặng.
Hắn ta ăn hết bữa cơm với vẻ vô cùng bực bội, cuối cùng trước khi đi mới mở miệng: "Thái tử điện hạ rời đi đã lâu, hẳn lúc đi không báo cho Cố tiểu thư biết hắn đi đâu phải không?"
Trong lòng ta thắt lại, mặt chỉ nhìn chằm chằm hắn ta.
"Tứ điện hạ có lời cứ nói thẳng."
"Hắn đi biên quan, Nam Tấn và Bắc Thần sắp xảy ra chiến tranh, hắn có lẽ không thể trở về, Cố tiểu thư không ngại thì có thể cân nhắc đến ta một chút."
Hắn ta nói xong như cười như không, nhét cho ta một khối ngọc bội, vẫy tay rời đi.
Ta nắm khối ngọc bội, nặng nề nhìn bóng lưng hắn ta.
Lý Thừa Thù, có người muốn đào chân tường nhà huynh đó, huynh còn không về sao?
11
Về nhà ta muốn tìm cha ta, nhưng phát hiện ông ấy chưa về.
Bỗng nhớ mấy ngày qua ngày nào ông ấy cũng đi sớm về khuya, Tứ Hoàng tử lại thường gửi thiếp mời ta ra ngoài, trong lòng ta càng ngày càng bất an.
Qua vài ngày ta mới gặp được cha ta.
Sắc mặt ông ấy nghiêm túc một cách bất thường, nhìn ta và Cố Vân Mặc nói: "Gần đây kinh thành không yên ổn, hai đứa đều phải ngoan ngoãn ở nhà cho ta, đừng ra ngoài nữa."
"Hả? Nhưng con..." Cố Vân Mặc rất không vui, nhưng bị cha ta nhìn đành ngoan ngoãn.
Cha ta nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ để lại một câu: "Dao Dao, trông chừng ca ca của con nhiều chút."
Ta đầy suy tư gật đầu.
Không cần hỏi nữa, Lý Thừa Hiên nói không sai, biên cương bên đó thật sự có vấn đề.
Còn Lý Thừa Thù thì sao?
Hắn... có thể trở về được không?
Thời gian càng trôi lâu, trong kinh thành những tin tức về chiến sự giữa Nam Tấn và Bắc Thần càng lan truyền rộng rãi, thậm chí còn có tin đồn rằng Thái tử Lý Thừa Thù đã bị Bắc Thần bắt giữ.
Cố Vân Mặc còn cẩn thận đến an ủi ta: "Dao Dao, muội đừng lo lắng, Thái tử điện hạ là người có phúc tướng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ta cũng chỉ mỉm cười với hắn ta, nói với hắn ta rằng ta không sao.
Nhưng nhìn biểu cảm của hắn ta, hắn ta có vẻ lo lắng hơn nữa.
Sau khi đuổi Cố Vân Mặc đi, ta đến kho nhỏ, nhìn căn phòng đầy vàng thỏi, ta đã không còn niềm vui như trước.
Nếu có thể, ta thà không muốn những thứ này, chỉ mong Lý Thừa Thù có thể bình an trở về.
Vết thương trên người Cố Vân Mặc chỉ cần tĩnh dưỡng không lâu đã nhảy nhót tung tăng.
Trước đây thấy Lý Thừa Thù cưỡi ngựa rất tuấn tú, hắn ta rất ghen tị, vết thương vừa khỏi lập tức đi trường ngựa học cưỡi ngựa, Lý Nhược Hủ cũng rất hứng thú với việc này, theo cùng đi.
Còn ta vì trước đây đã từng học cưỡi với Lý Thừa Thu rồi, lười đi cùng họ, nên mỗi ngày đều ở một mình, không ở nhà thì đi Hương Mãn lâu ăn cơm.
Không ngờ vài tháng sau, ta lại gặp Tứ Hoàng tử Lý Thừa Hiên ở cửa Hương Mãn lâu..
Hoàng thượng con cháu đầy đàn, nhưng Hoàng tử sắp thành niên cũng chỉ có ba người.
Thái tử Lý Thừa Thù xếp thứ hai, ngoài ra cũng chỉ có Đại Hoàng tử trấn thủ biên quan và Tứ Hoàng tử trước mắt này.
Thường ngày ta với Tứ Hoàng tử trong học tử giám cùng đọc sách, tiếp xúc tuy không nhiều, cũng coi là quen biết.
Chỉ có thể chào hỏi: "Tứ điện hạ."
Lý Thừa Hiên dáng dấp ôn văn nhã lễ, nhưng không tránh né bước tới chỗ ta, ngạc nhiên nhìn ta.
"Hóa ra là Cố tiểu thư, Cố tiểu thư đến đây có việc gì quan trọng không?"
"Ờ... nếu ăn cơm cũng coi là việc quan trọng thì có."
Lý Thừa Hiên cúi đầu nhẹ cười.
"Cố tiểu thư quả nhiên thú vị, khó trách Thái tử điện hạ thích ở cùng Cố tiểu thư."
Ta lịch sự mỉm cười, trong lòng nghĩ sao hắn ta vẫn chưa đi?
Lý Thừa Hiên cũng không thấy ngượng, lại hỏi: "Vì Thái tử điện hạ không có mặt, không biết ta có thể mời Cố tiểu thư cùng ăn một bữa không?"
Nghe câu này, ta lập tức thu nụ cười lại.
Chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, có vẻ không phải ta tự đa tình, hắn ta là cố ý nhắm vào ta.
Ta muốn xem hắn ta muốn làm gì, gật đầu đồng ý.
Suốt quá trình đều là Lý Thừa Hiên gọi món, nhưng trong đó có vài món chính là ta thích ăn nhất.
Nói hắn ta chưa điều tra, ta không tin.
Ta cũng lười vòng vo với hắn ta, thẳng thắn: "Tứ điện hạ khá hiểu ta, đều biết ta thích ăn gì."
Lý Thừa Hiên lúng túng, cười: "Ta nói đây là trùng hợp, Cố tiểu thư hẳn không tin..."
"Ngài nói đúng, ta quả nhiên không tin." Ta nối lời cực nhanh.
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Hiên lập tức cứng lại.
Chỉ có thể nói không hổ là Hoàng tử lớn lên trong thâm cung, hắn ta rất nhanh đã điều chỉnh lại.
"Cố tiểu thư ăn ngay nói thẳng, khiến ta không biết mở lời thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cứ ăn, không ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái.
"Điện hạ nếu không biết nói thế nào thì đừng nói, ăn cơm mà nói chuyện thực sự ảnh hưởng đến việc tiêu hóa."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Thừa Hiên im lặng.
Hắn ta ăn hết bữa cơm với vẻ vô cùng bực bội, cuối cùng trước khi đi mới mở miệng: "Thái tử điện hạ rời đi đã lâu, hẳn lúc đi không báo cho Cố tiểu thư biết hắn đi đâu phải không?"
Trong lòng ta thắt lại, mặt chỉ nhìn chằm chằm hắn ta.
"Tứ điện hạ có lời cứ nói thẳng."
"Hắn đi biên quan, Nam Tấn và Bắc Thần sắp xảy ra chiến tranh, hắn có lẽ không thể trở về, Cố tiểu thư không ngại thì có thể cân nhắc đến ta một chút."
Hắn ta nói xong như cười như không, nhét cho ta một khối ngọc bội, vẫy tay rời đi.
Ta nắm khối ngọc bội, nặng nề nhìn bóng lưng hắn ta.
Lý Thừa Thù, có người muốn đào chân tường nhà huynh đó, huynh còn không về sao?
11
Về nhà ta muốn tìm cha ta, nhưng phát hiện ông ấy chưa về.
Bỗng nhớ mấy ngày qua ngày nào ông ấy cũng đi sớm về khuya, Tứ Hoàng tử lại thường gửi thiếp mời ta ra ngoài, trong lòng ta càng ngày càng bất an.
Qua vài ngày ta mới gặp được cha ta.
Sắc mặt ông ấy nghiêm túc một cách bất thường, nhìn ta và Cố Vân Mặc nói: "Gần đây kinh thành không yên ổn, hai đứa đều phải ngoan ngoãn ở nhà cho ta, đừng ra ngoài nữa."
"Hả? Nhưng con..." Cố Vân Mặc rất không vui, nhưng bị cha ta nhìn đành ngoan ngoãn.
Cha ta nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ để lại một câu: "Dao Dao, trông chừng ca ca của con nhiều chút."
Ta đầy suy tư gật đầu.
Không cần hỏi nữa, Lý Thừa Hiên nói không sai, biên cương bên đó thật sự có vấn đề.
Còn Lý Thừa Thù thì sao?
Hắn... có thể trở về được không?
Thời gian càng trôi lâu, trong kinh thành những tin tức về chiến sự giữa Nam Tấn và Bắc Thần càng lan truyền rộng rãi, thậm chí còn có tin đồn rằng Thái tử Lý Thừa Thù đã bị Bắc Thần bắt giữ.
Cố Vân Mặc còn cẩn thận đến an ủi ta: "Dao Dao, muội đừng lo lắng, Thái tử điện hạ là người có phúc tướng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ta cũng chỉ mỉm cười với hắn ta, nói với hắn ta rằng ta không sao.
Nhưng nhìn biểu cảm của hắn ta, hắn ta có vẻ lo lắng hơn nữa.
Sau khi đuổi Cố Vân Mặc đi, ta đến kho nhỏ, nhìn căn phòng đầy vàng thỏi, ta đã không còn niềm vui như trước.
Nếu có thể, ta thà không muốn những thứ này, chỉ mong Lý Thừa Thù có thể bình an trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương