Không xong! Lộ rồi!
Ta bắt đầu kéo cha ta vào trận chiến.
"Cha, cha còn nhớ chén trà tử sa vẽ mai mà cha thích nhất trước đây không? Là Cố Vân Mặc ăn cắp, bây giờ vẫn ở trong phòng hắn ta.
Còn có bức tranh Lệ Sơn Thu Sắc của cha Cố Vân Mặc cũng trộm đi tặng người khác rồi!”
Gương mặt vui vẻ đang xem kịch của cha ta bỗng cứng lại.
Cố Vân Mặc bụm ngực, hít một hơi lạnh.
"Chuyện đó mà muội cũng dám nói!"
Ta lạnh lùng khịt mũi: "Ngươi khởi đầu trước, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa."
Cố Vân Mặc thoáng trầm mặc, rồi ngay sau đó hắn ta nhìn ta lộ vẻ cười kỳ quái.
"Cha ạ, cha có thắc mắc tại sao cá vàng trong thư phòng thường xuyên thay đổi không? Đó là vì mỗi lần Cố Vân Dao cho ăn quá nhiều khiến cá c.h.ế.t no, rồi nó lại thay cho cha một lô cá mới."
Trước mắt ta bỗng tối sầm.
Không hay, hắn ta bắt đầu chó cùng rứt giậu rồi!
Ta: "Cha ạ, Cố Vân Mặc trước đây đã cắt nhiều lỗ trên quan phục của cha, còn lừa cha rằng là chuột cắn."
Cố Vân Mặc: "Cha ạ, mỗi lần cha ốm đều thấy thuốc quá đắng, là vì Cố Vân Dao khi sắc thuốc đã lén thêm một nắm hoàng liên vào trong."
Ta: "Thế cũng còn tốt hơn ngươi cho hạt ba đậu vào canh của cha, hại cha tiêu chảy ba ngày!"
...
Cuộc chiến đánh địch một nghìn tự tổn tám trăm này kết thúc bằng việc chúng ta bị cha mẹ song kiếm hợp bích đánh một trận.
Tất nhiên, Cố Vân Mặc bị thương nặng hơn ta.
Ta vẫn thắng.
9
Ngày hôm sau, cha ta gọi ta đến thư phòng.
Vừa bước vào đã thấy cha ta quay lưng lại đang cho cá vàng ăn, ta vội lùi lại.
Thời cơ không đúng rồi, đợi lát rồi đến!
"Vào đây!"
Ta nghi ngờ cha ta có mắt sau lưng.
Ta chỉ có thể bước tới, khi đi đến bên cạnh ông ấy, ta nịnh nọt cười: "Cha, chai tìm con có việc gì ạ?"
Cha ta với vẻ mặt không thay đổi.
"Hôm qua bùa bình an của con đã đưa cho Thái tử phải không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha quả nhiên đã biết rồi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta gật đầu: "Phải."
Cha ta nhìn ta một cái: "Trước đây ta đã nói cho các con thời gian để lựa chọn, việc này thể hiện là con đã chấp nhận chọn rồi?"
Ta lắc đầu: "Nói chọn thì chưa đến mức, chỉ là hiện tại hắn có thể coi là lựa chọn tốt nhất."
Cha ta thở dài: "Dao Dao, người sống một đời, phải sống vui vẻ, nghìn vạn đừng để bản thân phải chịu tủi hờn."
Trong lòng ta có chút cảm động.
Trong thời đại này, sống còn khó khăn, muốn sống vui vẻ lại càng khó hơn.
Nhưng cha luôn tìm mọi cách để cho chúng ta những điều tốt nhất.
Ta không nhịn được bước tới nắm tay ông ấy lắc lắc, cười nũng nịu: "Cha nghĩ gì vậy! Con là ai? Con là thiên kim của Nội các thủ phụ Cố đại nhân, Cố Vân Dao con làm sao có thể để bản thân phải chịu ấm ức chứ? Cha yên tâm, lựa chọn của con nhất định là điều con muốn."
Cha ta nhìn ta một lúc lâu, xác nhận ta nói thật sau đó mới mở mày cười, vuốt râu.
"Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt, ca ca ngốc của con ta nhìn bằng một mắt cũng thấy là nó thích Tam Công chúa, nhưng với con thì ta lại luôn không chắc chắn, nay thấy như vậy thì ta thấy mối hôn sự này cũng không sai."
Ta biết mà, Cố Vân Mặc tỏ vẻ ghét bỏ Hủ Hủ, thực chất tình cảm của hắn ta với nàng ấy thì ai cũng thấy được.
Cha ta kéo ta tiếp tục khuyên răn: "Ca ca của con thìi ta không lo, ta chỉ lo cho con, từ nhỏ đến lớn ta sắp xếp gì con đều chấp nhận, tỏ vẻ hiểu chuyện, thực chất việc gì cũng giấu trong lòng, ta chỉ sợ con không thích cũng chịu đựng, để bản thân tủi thân."
Nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Trước khi xuyên việt, ta là một đứa trẻ mồ côi.
Trong trại trẻ mồ côi, ta đã quen quan sát sắc mặt, biết nhìn sắc mặt người lớn mà hành động, vì như vậy mới có thể được người khác yêu thích, mới có thể sống tốt hơn.
Đến đây sau khi có tình yêu thương của cha mẹ, ta mới dần trở nên phóng túng, chỉ là trong xương tủy vẫn còn một số thói quen vô thức.
Ta luôn tưởng ta giấu giếm rất tốt.
Không ngờ, vẫn bị cha ta nhìn ra.
Ta tựa đầu vào vai cha ta, mím môi thì thầm: "Cha, con xin lỗi, để cha lo lắng rồi."
Cha ta vuốt đầu ta: "Xin lỗi cha làm gì, chúng ta làm cha mẹ, sẽ lo lắng cho các con suốt đời."
Ta chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nên muốn tìm việc gì đó để làm.
Ta lấy thức ăn cho cá: "Cha, con giúp cha cho ăn!"
Đột nhiên sắc mặt cha ta đông cứng lại, một tay giành thức ăn cá.
"Con đi đi!"
Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, ta buồn bã lắc đầu.
Tình cha như núi lở, nói mất là mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện