7
Đợi về phủ, Lý Thừa Thù từ ngoài gõ xe ngựa của ta.
Ta dùng đầu đẩy rèm cửa, từ cửa sổ xe thò đầu ra.
"Sao vậy?"
Hắn phì cười ra tiếng.
Ta nhìn mà chả hiểu mô tê gì.
"Huynh cười gì?"
"Khà, không gì." Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, mặt nghiêm túc: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thú cưng ta nuôi ở Đông cung."
Ta ngay lập tức cụp mặt: "Huynh đừng tưởng ta không biết thú cưng huynh nuôi là con rùa."
Không phải nói ta là rùa thò đầu sao?
Lý Thừa Thù to gan lắm!
Ta đưa tay ra đánh hắn, nhưng bị hắn nắm lại, khi thu tay về ta có thêm một thỏi vàng trong tay.
Hắn mỉm cười, mắt rạng rỡ nhìn ta: "Dao Dao, tiểu khố của muội còn bao nhiêu chỗ có thể lấp đầy?"
Tiểu tử này, thực sự lúc nào cũng rình rập ta.
Dần lớn lên, tình cảm thuần khiết của hắn đối với ta cũng hoàn toàn thay đổi, bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới ta về nhà.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp nhau, hắn đều mang đến cho ta đủ loại quà tặng, nhỏ thì búp bê khắc tay, lớn thì là đồ trang sức mã não ngọc bích.
Ta đều nhận hết, cuối cùng mới nói với hắn, ta vẫn thích thỏi vàng hơn.
Sau đó cứ cách một thời gian hắn lại đưa ta một thỏi vàng.
Hắn hỏi ta, đợi thỏi vàng hắn tặng có thể lấp đầy kho của ta thì đến cưới ta được không?
Ta cũng không biết do mình bị nụ cười của hắn làm mất hồn hay bị ánh sáng thỏi vàng mê mắt, vô tình đồng ý.
Lúc này nghe câu hỏi của hắn, mặt ta ngay lập tức đỏ.
"Còn cách nhiều lắm!"
"Được rồi!" Lý Thừa Thù có chút thất vọng: "Có vẻ ta còn phải cố gắng!"
Nói xong hắn đưa tay ra, lại lấy ra một thỏi vàng.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta mở to mắt.
"Còn nữa?"
"Ta định năm tới sẽ cưới muội về nhà, đương nhiên phải đẩy nhanh tốc độ!"
Ta sững sờ.
Còn không đến một năm, ta sẽ phải lấy Lý Thừa Thù sao?
Nhìn thiếu niên phong thần tuấn tú trước mặt, ta không khỏi tim đập như trống.
Tay Lý Thừa Thù từ từ đưa lại, ta lo lắng nín thở, nhưng cuối cùng tay hắn cũng chỉ dừng ở búi tóc của ta, sửa lại trâm cài cho ta.
"Dao Dao, ta sẽ đi kiếm thêm thỏi vàng cho muội, gần đây có thể sẽ không ở kinh thành, không thể thường xuyên đến thăm muội, muội phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Ta ngây ngô gật đầu, lòng đột nhiên có chút bất an.
Đợi hắn sắp đi, ta mới mở miệng hỏi: "Nguy hiểm không?"
Hắn sững một cái: "Gì?"
Ta đưa tay kéo cổ áo hắn, kéo rất chặt.
"Nguy hiểm không? Nơi huynh sắp đi ấy."
Lý Thừa Thù mắt chớp chớp, ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không quá nguy hiểm." Hắn đặt tay lên tay ta: "Ta nhất định sẽ bình an trở về."
Không quá nguy hiểm? Nghĩa là vẫn sẽ có nguy hiểm!
Ta nhìn hắn rất lâu, vội vã lấy từ thắt lưng ra một túi gấm đưa cho hắn.
"Đây là bùa bình an mẹ ta cầu từ Hồng Phúc tự, ta thấy khá linh, tặng cho huynh."
Ta vốn không tin những thứ này, nhưng ta dù sao cũng đã xuyên việt, giờ cũng có chút tin rồi.
Lỡ như có tác dụng thì sao?
Lý Thừa Thù gật đầu, nhận túi gấm, nhìn khá lâu mới cất vào lòng như trân như bảo.
"Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, đợi ta!"
Thấy ta mạnh mẽ gật đầu, hawns mới lên ngựa, chầm chậm chạy về phía xa dần.
8
Lý Thừa Thù vừa đi, tâm trạng ta ngay lập tức mất hứng.
"Chà chà chà, nữ nhi lớn rồi lòng cũng không còn ở nhà nữa!" Cố Vân Mặc hèn hạ lắc đầu cảm thán.
"Im!" Ta liếc mắt như dao, Cố Vân Mặc ngoan ngoãn.
Nhưng vừa về nhà, hắn ta thẳng chạy đến chỗ cha mẹ bắt đầu tố cáo.
"Cha mẹ, cái đồ phá gia chi nữ Cố Vân Dao kia đã đưa bùa bình an cha mẹ cho nó cho người khác rồi!"
Ta không thể tin được mở to mắt nhìn hắn ta.
Lớn thế này rồi còn chơi trò tố cáo với ta.
Mẹ ta nghe xong lo lắng như thiêu đốt: "Dao Dao, bùa bình an đó là đại sư Không Trí khai quang, mẹ đặc biệt cầu về cho con để giữ con luôn bình an, sao có thể tặng người khác!"
"Con... con không phải..."
"Không phải gì không phải, túi gấm không thấy đâu rồi, ta căn dặn bao nhiêu lần..."
Mẹ ta nói nhiều đến mức ta không chen nổi lời.
Ta là người câm ăn hoàng liên, đắng khổ mà không nói được.
Cố Vân Mặc còn ở bên cạnh đắc ý nhướng mày với ta, nụ cười toác đến tận mang tai.
Ta tức đến nghiến răng.
Được! Cười ta, ngươi cũng đừng mong được sống tốt!
Ta nheo mắt, đột nhiên hét lên: "Mẹ, chiếc vòng lưu ly khổng tước mẹ yêu quý nhất là Cố Vân Mặc làm rơi vỡ đấy!"
Mẹ ta ngay lập tức chuyển sự chú ý, quay đầu giáng một cú vào lưng Cố Vân Mặc.
"Thằng nhóc con này, ta đã biết chiếc vòng của ta không thể vô cớ biến mất mà!"
Cố Vân Mặc bị đánh một cái sững sờ.
Bàn tay mẹ ta vẫn tàn nhẫn giơ lên hạ xuống liên tục, hắn ta vừa trốn vừa giận dữ nhìn ta.
"Cố Vân Dao, đồ phản bội, không phải nói sẽ thay ta giữ bí mật sao?"
Ta cong khóe miệng.
Cố Vân Mặc hẹp hòi, đắn đo.
Giây tiếp theo, Cố Vân Mặc lại bắt đầu vạch chuyện xấu của ta.
"Mẹ, cái bình hoa sen phấn thắm của mẹ là do Cố Vân Dao làm vỡ, quả sen bên trong cũng bị nó ăn mất!"
Mẹ ta quay đầu nhìn ta, ta sợ đến mức tim như ngừng đập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện