5
Ta từ mắt Lý Thừa Thù nhìn thấy khao khát mãnh liệt.
Ta liếc mắt: "Huynh là Thái tử, sau này sẽ có rất nhiều người giúp huynh, còn cần ta nữa sao?"
Nét mặt hắn ngay lập tức trở nên buồn bã.
"Nhưng ta không muốn họ, họ chỉ biết trông chừng ta như phạm nhân vậy, lúc nào cũng nhắc nhở ta đừng phạm sai lầm. Ta chỉ cần phạm một chút lỗi nhỏ, bên cạnh sẽ có người tấn công chỉ trích ta, mẫu hậu cũng sẽ phạt ta, nói ta làm mất phong thái của Thái tử.
Phụ hoàng cũng sẽ không vui, nói với ta rằng với tư cách một Thái tử tiêu chuẩn, hành sự nên thận trọng hơn.Nhưng ta thực sự mệt lắm, ta rõ ràng đã rất cố gắng học làm một Thái tử tốt."
Làm Thái tử một nước mà dễ được sao?
Ta đột nhiên thấy Lý Thừa Thù cũng khá tội nghiệp, còn chỉ là đứa trẻ mà phải chịu áp lực lớn như vậy.
Lý Thừa Thù đầy kỳ vọng nhìn ta:
"Nhưng muội thì khác, muội đối với ta và Hủ Hủ, đều không có sự tôn sùng đối với hoàng thấy như những người khác, mà giống như đối với bạn bè bình thường hơn. Lần trước chúng ta cùng chép bài, ta rõ ràng biết sẽ bị phạt, nhưng ta vẫn rất vui, vì cuối cùng ta có bạn rồi.
Vậy nên ta hy vọng người đứng bên cạnh ta là muội, và ta hy vọng lần sau dù ta gặp chuyện gì, dù có làm sai việc, muội cũng sẽ giúp ta, ủng hộ ta như giúp Hủ Hủ."
Ta ngay lập tức hiểu ra.
Hóa ra hắn không phải muốn tìm người gánh tội, mà muốn nhận một đại ca!
Nói đến cùng đứa trẻ này quá cô đơn, thiếu tình yêu thương!
Ta ngay lập tức tràn đầy lòng thương.
Vỗ vai hắn, hào hứng nói: "Không vấn đề gì, từ nay ta che chở cho huynh, chỉ cần huynh tiếp tục làm Thái tử tốt là được."
Lý Thừa Thù vui mừng nhảy lên.
Qua một lúc, hắn m.ô.n.g lung nhìn ta: "Dao Dao, thế nào mới là Thái tử tốt?"
Câu hỏi này có chút phức tạp.
Ta suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ điều quan trọng nhất là phải tốt với dân!"
Lý Thừa Thù không do dự gật đầu: "ĐƯợc, từ nay ta nhất định sẽ làm một Thái tử tốt đối với dân!"
Không biết tại sao, ta cảm thấy Lý Thừa Thù nhất định sẽ làm được.
Ít nhất hiện tại lòng hắn là thuần khiết.
Tóm lại ta không còn chống đối sự gần gũi của hắn, Lý Thừa Thù lại trở về mô hình chăm sóc ta khắp nơi như trước.
Ta có hơi mất tự nhiên một chút, rồi bắt đầu thoải mái tiếp nhận.
Coi như là đệ đệ hiếu kính với đại ca!
Nhưng mà người làm đại ca như ta vẫn không tròn phận.
Vì thực sự đến lúc phạm lỗi, Lý Thừa Thù nhận lỗi nhận phạt nhanh hơn ta nhiều.
Ta còn từng chất vấn hắn: “Không phải nói huynh muốn khi phạm lỗi sẽ để ta giúp, bây giờ làm vậy khiến ta không có chút thành tựu nào cả."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Thừa Thù chỉ dịu dàng cười an ủi ta.
"Nhưng ý ta không phải thực sự bắt muội giúp ta, ta chỉ muốn dù ta có phạm lỗi, muội vẫn có thể luôn ở bên ta thôi.
"Ta là Thái tử, muội là thần dân, ta muốn làm Thái tử tốt, đương nhiên phải bảo vệ tốt người dân là muội rồi."
Lòng ta mềm lại, đồng thời cũng rất buồn phiền.
Tiểu tử này đúng là rất biết ăn nói.
Khiến người ta không có cách nào tức giận cả!
6
Dần dần, chúng ta lớn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài đọc sách, chúng ta sẽ kết bạn ra khỏi cung chơi.
Lý Nhược Hủ thích nhất là đến Hương Mãn lâu phía tây thành, vì bánh ngọt nhà đó là ngon nhất toàn Kinh thành.
Nàng ấy nhét đầy một miệng toàn bánh hồ đào, còn háo hức kéo ta: "Dao Dao, ta vẫn thấy những bánh ngọt này đều không bằng bánh kem ngươi làm cho ta ngon, ta muốn ăn bánh kem sữa ngươi làm."
Ta bất lực: "Bánh kem sữa làm quá tốn thời gian, ta đưa công thức cho ngươi, ngươi bảo ngự trù làm cho ngươi đi!"
Ta thẳng thắn biểu thị, thứ này làm quá mệt, ta không muốn làm.
"Dao Dao, ngươi quá tốt, ta yêu ngươi c.h.ế.t đi được!" Nàng ấy ngay lập tức tỏ ra vẻ được yêu đến chết, lập tức dựa vào lòng ta.
Cố Vân Mặc một tay chặn trán nàng ấy, đẩy nàng ấy ra.
"Cút đi."
"Cố Vân Mặc, ngươi làm gì?" Nàng ấy ngay lập tức tức giận chống nạnh nhìn hắn ta.
Cố Vân Mặc thong thả từ trong lòng lấy khăn tay ra lau tay.
"Tay ngươi bẩn thỉu, đừng làm bẩn người Dao Dao."
Lý Nhược Hủ cúi đầu nhìn vụn bánh trên tay, có chút e ngại nhìn ta.
"Xin lỗi, Dao Dao."
Ta lắc đầu cười với nàng ấy: "Không sao."
Chỉ một chút vụn bánh thôi, ta hoàn toàn không phiền.
Lý Nhược Hủ ngay lập tức yên tâm.
Nhưng quay đầu thấy động tác lau tay của Cố Vân Mặc, tức mà không làm gì được, mặt phồng như cá nóc.
"Tay ta bẩn, chứ đầu không bẩn, ngươi lau tay làm gì?"
"Tóc ngươi đổ dầu rồi, cũng không biết mấy ngày không gội."
"Ah ah ah, đó là do sáng nay ta mới bôi dầu tóc, đồ khốn!"
Lý Nhược Hủ nổi giận, ngay lập tức lao về phía Cố Vân Mặc, hai người vật lộn thành một khối.
Ta nhanh tay bảo vệ đồ ăn trên bàn.
Lý Thừa Thù theo thói quen che chở ta phía trước, thấy ta không sao sau đó bất lực thở dài.
"Hai người họ cứ thế này, đợi Hủ Hủ gả sang bên kia, có mà ồn ào."
Câu này vừa ra, hai người đang vật lộn cùng lúc sững sờ.
Lý Nhược Hủ đỏ mặt tía tai.
"Ai... ai muốn lấy hắn ta!"
Cố Vân Mặc mắt đảo qua đảo lại: "Ta cũng không nói muốn cưới ngươi!"
Lý Nhược Hủ trừng hắn ta một cái.
"Ngươi không muốn cưới sao? Vậy ta lại muốn gả cho ngươi rồi, ta muốn làm tẩu tử của Dao Dao, hàng ngày cùng Dao Dao đi chơi, không dẫn ngươi theo!"
Cố Vân Mặc trầm mặt nhìn nàng ấy một cái, biểu tình phức tạp.
"Vậy ngươi là lấy ta hay lấy Dao Dao?"
Lý Nhược Hủ bị nghẹn một cái.
"Ngươi… Ngươi mặc kệ ta!"
Nàng ấy quay đầu ôm ta, hứng chí nói: "Dao Dao, sau này ta làm tẩu tẩu của ngươi, chúng ta cùng mở một tiệm bánh, kiếm được tiền thì chia ngươi bảy ta ba, được không?"
Ta cố nhịn cười gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."
Lý Nhược Hủ ngay lập tức cười, còn đắc ý ngẩng đầu về phía Cố Vân Mặc.
Cố Vân Mặc trợn mắt với nàng ấy, miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ biết ăn, sau này cũng không biết nuôi nổi không..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện