3
Sau giờ học, Thái phó giao bài tập, bảo ngày mai nộp.
Ta ngớ người.
Ngàn lần vạn lần không ngờ, ta đã xuyên đến thời cổ đại rồi, vẫn không thoát khỏi việc phải làm bài tập về nhà.
Nuôi ca ca nghìn ngày, dùng ca ca một thời.
Ta nhìn Cố Vân Mặc: "Ca ca, bài tập, cho muội chép."
Cố Vân Mặc bày ra vẻ mặt đau khổ: "Dao Dao, ca ca cũng không biết làm."
Ta lập tức lạnh mặt.
"Hừ, ca ca chả có tác dụng gì!"
Ta quay đầu nhìn Lý Nhược Hủ, sự ngu ngốc mà sáng trong trong mắt nàng ấy làm mù mắt ta.
Ta nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn Lý Thừa Thù.
Ngày hôm sau, Thái phó nhìn bốn bài tập giống hệt nhau được nộp lên, tức giận đến trợn trắng mắt.
Bắt tất cả bọn ta ra ngoài cửa học tử giám cầm bài tập đứng phạt.
Khi Hoàng thượng đi qua thấy, cười vỗ tay.
"Xem này, trẫm chọn hôn sự này tốt biết bao, hai cặp thanh mai trúc mã này thật xứng đôi!"
Thế là bọn ta biết được lời hứa giữa cha ta và Hoàng thượng.
Về nhà hỏi cha mẹ.
Mẹ ta thở dài: "Khẩu dụ của Hoàng thượng, cha con không thể không nhận lời!"
Cha ta nhìn về phía chúng ta: "Các con không muốn sao?"
Ta và Cố Vân Mặc nhìn nhau.
Cố Vân Mặc mặt đầy vẻ không muốn: "Nha đầu kia trông cũng quá ngốc..."
Ta suy nghĩ một lúc: "Thái tử trông cũng tạm được, cứ nuôi trước xem thế nào đã!"
Nét mặt cha ta liên tục thay đổi, cuối cùng quyết tâm lại.
"Hoàng thượng cũng chưa thực sự ban thánh chỉ, thời gian còn dài, lúc đó nếu các con thực sự không muốn, cha liều mạng già này cũng sẽ giúp các con tìm đường thoát."
Ta và Cố Vân Mặc sững sờ, cùng lúc cúi đầu.
Cha ta sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì chúng ta, chúng ta làm sao nỡ để cha như vậy.
Lần sau đến Học tử giám.
Lý Nhược Hủ chặn Cố Vân Mặc ở cửa, mắng hắn ta không được si mê vọng tưởng, nàng ấy không hề muốn lấy hắn ta.
Cố Vân Mặc quay đầu bỏ đi: "Tự mình đa tình, ngươi muốn lấy ta còn không muốn cưới!"
Khiến Lý Nhược Hủ tức đến đỏ mặt, đuổi theo mắng.
Còn Lý Thừa Thù đỏ mặt đến trước mặt ta: "Dao Dao, muội yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội."
Ta bình tĩnh gật đầu.
"Đường khổ còn dài, cố gắng nào! Thiếu niên!"
Từ đó, mô hình giữa chúng ta trở thành, Lý Nhược Hủ đuổi theo Cố Vân Mặc, Lý Thừa Thù đuổi theo ta.
4
Ban đầu, ta còn thấy khá thú vị.
Có một người luôn có thể theo ta, khát nước giúp ta rót nước, nóng thì quạt cho ta mát, thậm chí nghe giảng ghi chép hắn đều làm hai phần, viết xong rồi đưa một phần cho ta.
Nhưng kiểu chuyện tốt một chiều và vô điều kiện này hưởng lâu rồi, ta bắt đầu không quen và có chút chống đối.
Hôm đó Lý Thừa Thù lại đưa ghi chép cho ta, ta không nhận, mà giơ cuốn sách trên tay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không cần, ta đã tự ghi chép xong rồi."
"Tại sao muội lại tự ghi chép?" Lý Thừa Thù sốc.
Câu nói này nghe có vẻ như khiển trách.
Ta có chút bực, dùng giọng điệu rất khó chịu chất vấn: "Tại sao ta lại không thể tự ghi chép? Huynh nghĩ là ta không làm nổi sao?"
Lý Thừa Thù bị ta nói đến mức tủi thân.
Hắn lùi lại hai bước cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ta chỉ nghĩ muội còn nhỏ tuổi, tay không đủ sức, viết lâu sẽ bị đau tay."
Không phải nói chân thành mới là kỹ năng tất sát sao!
Ta ngay lập tức cảm thấy có chút hối hận.
Nhưng điều này không thể đánh bại quyết tâm của ta, ta xin lỗi hắn, sau đó nghiêm túc nói với hắn, từ nay ta sẽ tự ghi chép.
Lý Thừa Thù miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng viết được vài ngày, tay ta bắt đầu đau.
Đừng thấy Lý Thừa Thù vẫn là đứa trẻ bảy tám tuổi, hắn thực sự biết trước như thần.
Thái phó giảng nhiều và nhanh, nên cũng phải ghi chép rất nhiều, ta trước đây hàng ngày ở nhà chỉ nằm không, chưa từng luyện chữ, rất dễ làm tay bị thương.
Nhưng ta không nói, đặc biệt không thể để Lý Thừa Thù phát hiện.
Thành thật mà nói, ta không chịu nổi sự mất mặt này!
Nhưng rất nhanh, ta vẫn bị hắn phát hiện.
Hôm đó tan học hắn kéo ta sang một bên, rất nghiêm túc nhìn ta.
"Tại sao không nói với ta?"
Ta giả ngốc: "Nói gì?"
Hắn nhíu mày cao hơn: "Đưa tay ra."
Ta không chống nổi hắn, chỉ có thể đưa tay ra.
Hắn không nói gì, lấy thuốc mỡ ra bắt đầu bôi thuốc cho ta, mát lạnh, rất thoải mái.
Nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, ta có chút tò mò.
Hỏi hắn: "Lý Thừa Thù, tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại cúi đầu bôi thuốc cho ta.
"Phụ hoàng đã nói, sau này muội sẽ là Thái tử phi của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với muội."
Nghe câu trả lời, ta lại có chút thất vọng.
"Chỉ vì thế thôi?"
"Nhưng đây thực ra không phải lý do căn bản."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lý Thừa Thù bôi xong thuốc cho ta, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều.
Ta hỏi tiếp: "Vậy lý do căn bản là gì?"
Mặt hắn ngay lập tức nhuộm đỏ, dường như có chút ngại ngùng, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: "Ta đối xử tốt với muội, là vì ta thích muội!"
Ta sốc: "Huynh thích cái gì ở ta?"
Lý Thừa Thù mắt sáng lấp lánh.
"Muội trông dễ thương, còn rất dũng cảm và nghĩa hiệp! Sau này chúng ta thành thân, muội cũng nhất định sẽ giúp ta như giúp Hủ Hủ, đúng không?"
Ta: "..."
Không ngờ hắn lại coi ta như người gánh tội thay người khác!
Nhưng lúc đó ta thay Lý Nhược Hủ gánh tội, thực sự chỉ muốn bị đuổi ra khỏi cung, về nhà nằm không mà thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện