38
Sau khi kết thúc, chúng ta đi đón Cố Vân Mặc.
Khi đến nơi, hắn ta vẫn đang mặc trang phục tân nương ngồi trong phòng tân hôn.
"Nào, để ta xem Thái tử phi trông thế nào?"
Ta cố nén cười bước tới, vén tấm khăn che mặt của hắn ta lên.
Ban đầu Cố Vân Mặc còn luống cuống không ra hình thù gì, tay chân lóng ngóng che mặt, đến khi nghe ra giọng ta mới buông tay trừng mắt nhìn ta.
"Cố Vân Dao!"
Hắn ta làm động tác định bắt ta, ta vội vàng trốn ra sau lưng Lý Thừa Thù.
Cố Vân Mặc thu tay về với vẻ mặt bất đắc dĩ, hành lễ một cái.
"Điện hạ, mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"
Lý Thừa Thù gật đầu.
"Ở hậu viện này ta chẳng nghe thấy gì cả, không ngờ đã kết thúc rồi."
Cố Vân Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.
Đợi hắn ta thay xong quần áo thu dọn ổn thỏa, chúng ta cùng nhau đi vào hoàng cung.
Hoàng thượng trong một ngày trải qua hai lần biến loạn trong cung, tâm trạng thăng trầm dữ dội, giờ chỉ còn thoi thóp.
Ông thở hổn hển nhìn Lý Thừa Thù.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Thù Nhi, không ngờ cuối cùng, kẻ thắng vẫn là ngươi."
"Nhờ phụ hoàng dạy dỗ nhiều năm, nhi thần không có lý do gì để thua."
Nghe câu này, Hoàng thượng khó nhọc kéo ra một nụ cười, ông vươn tay về phía Lý Thừa Thù.
Lý Thừa Thù im lặng giây lát, cuối cùng vẫn đẩy xe lăn tiến lên nắm lấy tay ông.
"Thù Nhi, ngươi giúp trẫm trừ khử kẻ mưu phản, quả thực là công lao lớn, trẫm muốn phong ngươi làm Nhiếp Chính Vương, đợi trẫm qua đời, phụ tá thập tứ đệ của ngươi lên ngôi, ngươi thấy thế nào?"
Lời này vừa là ban thưởng, vừa là thăm dò, để Lý Thừa Thù phụ tá ấu đệ của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng để hắn lên ngôi vua.
Lý Thừa Thù nghe xong bỗng khẽ cười.
Nụ cười này mang chút tự giễu, lại có chút cô độc, vô cớ khiến người ta cảm thấy một tia áp lực.
Hắn rút tay về, ánh mắt lạnh lẽo.
"Phụ hoàng, có lẽ ngài vẫn chưa rõ, nhi thần không phải đến cứu giá, nhi thần đến đây, là để tạo phản. Đến nước này, ngài không nghĩ rằng nhi thần vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài đấy chứ?"
Hoàng thượng trừng mắt rất to, có cảm giác như sắp lồi ra ngoài, trông rất đáng sợ.
Lý Thừa Thù lại tiếp tục nói: "Nhưng nhi thần không giống đại ca, nhi thần không quan tâm đến danh tiếng gì cả. Thiên hạ muốn nói gì thì nói, sử sách viết thế nào nhi thần cũng mặc kệ, nhi thần sẽ là hoàng đế tàn tật đầu tiên trong thiên hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn ta một cái.
Ta lén đưa tay ra, giơ hai ngón cái lên cho hắn.
Lý Thừa Thù, giỏi lắm, cứ thế mà làm!
Hắn không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Sau đó quay lại lấy lại vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng thêm sáng ngời.
"Nhưng nhi thần vẫn sẽ là một vị hoàng đế tốt, cần mẫn thương dân, mở mang bờ cõi, còn những công tội thị phi khác, để hậu nhân phán xét vậy!"
Lồng n.g.ự.c Hoàng thượng phập phồng, ông khó nhọc mấp máy môi, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, nhưng không nói được lời nào.
Ông vươn tay muốn ngồi dậy túm lấy Lý Thừa Thù, toàn thân lại run rẩy không ngừng, rất nhanh đôi mắt mất đi tiêu cự, trợn tròn, cuối cùng ngã xuống bất lực.
39
Hoàng thượng băng hà, tất cả đại thần đều vội vã chạy đến.
Cha ta lẫn trong đám đông, nhìn thấy ta mặc trang phục gã sai vặt đứng sau lưng Lý Thừa Thù còn ngẩn người một chút.
Nhưng dù sao cũng là Thủ phụ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Đợi mọi người đều đến đủ, Lý Thừa Thù trực tiếp tuyên bố ba ngày sau đăng cơ, bảo Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị.
Các đại thần bắt đầu ồn ào huyên náo thành một đám.
Có người lấy hết can đảm hỏi Lý Thừa Thù về di chiếu.
Lý Thừa Thù lạnh nhạt đáp: "Di chiếu? Không có."
Hắn mang vẻ mặt "ta không có di chiếu, ngày kia ta sẽ đăng cơ, ngươi làm gì được ta".
Người đó lập tức nghẹn lời, ấp úng không biết nói gì.
"Hắn không có di chiếu, ta có!"
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên không biết từ đâu chạy ra, tay giơ cao một đạo thánh chỉ.
Mấy vị đại thần lập tức đón lấy thánh chỉ xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng đưa ra kết luận.
"Là chữ viết của Hoàng thượng."
Lý Thừa Thù khẽ đảo mắt, cúi đầu lắc lắc lộ ra nụ cười khổ.
Không biết từ đâu xuất hiện mấy viên quan, bắt đầu hô to ủng hộ chính thống, nên để Lý Thừa Hiên lên ngôi.
Lý Thừa Hiên cười đắc ý, nhìn Lý Thừa Thù nói:
"Nhị ca, ngươi thèm muốn ngôi vị ta không trách. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, thân có tàn tật, làm sao có thể lên ngôi? Như vậy chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chế nhạo sao?"
Lý Thừa Thù lười cả nhìn hắn ta, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Mặc.
Chỉ thấy Cố Vân Mặc rút từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy, ném thẳng vào mặt Lý Thừa Hiên.
"Vậy ngươi là kẻ thông đồng với địch, bán nước cầu vinh, có tư cách lên ngôi sao?"
Sau khi kết thúc, chúng ta đi đón Cố Vân Mặc.
Khi đến nơi, hắn ta vẫn đang mặc trang phục tân nương ngồi trong phòng tân hôn.
"Nào, để ta xem Thái tử phi trông thế nào?"
Ta cố nén cười bước tới, vén tấm khăn che mặt của hắn ta lên.
Ban đầu Cố Vân Mặc còn luống cuống không ra hình thù gì, tay chân lóng ngóng che mặt, đến khi nghe ra giọng ta mới buông tay trừng mắt nhìn ta.
"Cố Vân Dao!"
Hắn ta làm động tác định bắt ta, ta vội vàng trốn ra sau lưng Lý Thừa Thù.
Cố Vân Mặc thu tay về với vẻ mặt bất đắc dĩ, hành lễ một cái.
"Điện hạ, mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"
Lý Thừa Thù gật đầu.
"Ở hậu viện này ta chẳng nghe thấy gì cả, không ngờ đã kết thúc rồi."
Cố Vân Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.
Đợi hắn ta thay xong quần áo thu dọn ổn thỏa, chúng ta cùng nhau đi vào hoàng cung.
Hoàng thượng trong một ngày trải qua hai lần biến loạn trong cung, tâm trạng thăng trầm dữ dội, giờ chỉ còn thoi thóp.
Ông thở hổn hển nhìn Lý Thừa Thù.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Thù Nhi, không ngờ cuối cùng, kẻ thắng vẫn là ngươi."
"Nhờ phụ hoàng dạy dỗ nhiều năm, nhi thần không có lý do gì để thua."
Nghe câu này, Hoàng thượng khó nhọc kéo ra một nụ cười, ông vươn tay về phía Lý Thừa Thù.
Lý Thừa Thù im lặng giây lát, cuối cùng vẫn đẩy xe lăn tiến lên nắm lấy tay ông.
"Thù Nhi, ngươi giúp trẫm trừ khử kẻ mưu phản, quả thực là công lao lớn, trẫm muốn phong ngươi làm Nhiếp Chính Vương, đợi trẫm qua đời, phụ tá thập tứ đệ của ngươi lên ngôi, ngươi thấy thế nào?"
Lời này vừa là ban thưởng, vừa là thăm dò, để Lý Thừa Thù phụ tá ấu đệ của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng để hắn lên ngôi vua.
Lý Thừa Thù nghe xong bỗng khẽ cười.
Nụ cười này mang chút tự giễu, lại có chút cô độc, vô cớ khiến người ta cảm thấy một tia áp lực.
Hắn rút tay về, ánh mắt lạnh lẽo.
"Phụ hoàng, có lẽ ngài vẫn chưa rõ, nhi thần không phải đến cứu giá, nhi thần đến đây, là để tạo phản. Đến nước này, ngài không nghĩ rằng nhi thần vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài đấy chứ?"
Hoàng thượng trừng mắt rất to, có cảm giác như sắp lồi ra ngoài, trông rất đáng sợ.
Lý Thừa Thù lại tiếp tục nói: "Nhưng nhi thần không giống đại ca, nhi thần không quan tâm đến danh tiếng gì cả. Thiên hạ muốn nói gì thì nói, sử sách viết thế nào nhi thần cũng mặc kệ, nhi thần sẽ là hoàng đế tàn tật đầu tiên trong thiên hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn ta một cái.
Ta lén đưa tay ra, giơ hai ngón cái lên cho hắn.
Lý Thừa Thù, giỏi lắm, cứ thế mà làm!
Hắn không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Sau đó quay lại lấy lại vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng thêm sáng ngời.
"Nhưng nhi thần vẫn sẽ là một vị hoàng đế tốt, cần mẫn thương dân, mở mang bờ cõi, còn những công tội thị phi khác, để hậu nhân phán xét vậy!"
Lồng n.g.ự.c Hoàng thượng phập phồng, ông khó nhọc mấp máy môi, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, nhưng không nói được lời nào.
Ông vươn tay muốn ngồi dậy túm lấy Lý Thừa Thù, toàn thân lại run rẩy không ngừng, rất nhanh đôi mắt mất đi tiêu cự, trợn tròn, cuối cùng ngã xuống bất lực.
39
Hoàng thượng băng hà, tất cả đại thần đều vội vã chạy đến.
Cha ta lẫn trong đám đông, nhìn thấy ta mặc trang phục gã sai vặt đứng sau lưng Lý Thừa Thù còn ngẩn người một chút.
Nhưng dù sao cũng là Thủ phụ, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Đợi mọi người đều đến đủ, Lý Thừa Thù trực tiếp tuyên bố ba ngày sau đăng cơ, bảo Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị.
Các đại thần bắt đầu ồn ào huyên náo thành một đám.
Có người lấy hết can đảm hỏi Lý Thừa Thù về di chiếu.
Lý Thừa Thù lạnh nhạt đáp: "Di chiếu? Không có."
Hắn mang vẻ mặt "ta không có di chiếu, ngày kia ta sẽ đăng cơ, ngươi làm gì được ta".
Người đó lập tức nghẹn lời, ấp úng không biết nói gì.
"Hắn không có di chiếu, ta có!"
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên không biết từ đâu chạy ra, tay giơ cao một đạo thánh chỉ.
Mấy vị đại thần lập tức đón lấy thánh chỉ xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng đưa ra kết luận.
"Là chữ viết của Hoàng thượng."
Lý Thừa Thù khẽ đảo mắt, cúi đầu lắc lắc lộ ra nụ cười khổ.
Không biết từ đâu xuất hiện mấy viên quan, bắt đầu hô to ủng hộ chính thống, nên để Lý Thừa Hiên lên ngôi.
Lý Thừa Hiên cười đắc ý, nhìn Lý Thừa Thù nói:
"Nhị ca, ngươi thèm muốn ngôi vị ta không trách. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, thân có tàn tật, làm sao có thể lên ngôi? Như vậy chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chế nhạo sao?"
Lý Thừa Thù lười cả nhìn hắn ta, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Mặc.
Chỉ thấy Cố Vân Mặc rút từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy, ném thẳng vào mặt Lý Thừa Hiên.
"Vậy ngươi là kẻ thông đồng với địch, bán nước cầu vinh, có tư cách lên ngôi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương