Lý Thừa Hiên bị đánh vào mặt, toàn thân tỏa ra sát khí, nghe xong lời của hắn ta, sắc mặt liền thay đổi.
Các đại thần nhặt những tờ giấy lên, đó chính là chứng cứ Lý Thừa Hiên buôn lậu với Bắc Thần để kiếm tiền, lại dùng tiền đó mua chuộc quan lại, trong đó còn có bằng chứng hắn ta tiết lộ hành tung của Lý Thừa Thù cho địch quốc.
Họ xem xong thì bắt đầu mắng chửi, Lý Thừa Hiên bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.
Nhưng vẫn có người đề xuất, Tứ hoàng tử có lẽ không thể làm hoàng đế, nhưng Lý Thừa Thù thân có tàn tật, cũng không thể đăng cơ, nên chọn hoàng tử khác, phò tá ấu chúa.
Mọi người tranh cãi ầm ĩ.
Trong mắt Lý Thừa Thù lóe lên tia ảm đạm, hắn vỗ tay, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hắn đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, chống người đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía trước rồi đứng yên.
Đồng thời, một đám lớn cấm quân ùa vào điện, đè Lý Thừa Hiên và các đại thần theo hắn ta xuống đất, lại vây quanh tất cả những người còn lại.
Lý Thừa Thù lúc này mới lên tiếng: "Ta vừa nói ba ngày sau đăng cơ, khi nào nói là đang hỏi ý kiến các ngươi?"
Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng đứng thẳng của hắn, cuối cùng không ai dám nói thêm gì nữa.
Lúc này, cha ta bước ra, ông mỉm cười, "phịch" một tiếng quỳ xuống hành đại lễ.
"Ba ngày sau đại điển đăng cơ, thần nhất định sẽ sắp xếp người Lễ bộ bày biện cho chu đáo. Thần trước tiên đại diện cho các quan lục bộ, cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tất cả đại thần lập tức phản ứng lại, lần lượt quỳ xuống.
"Thần cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
40
Đợi mọi người đi hết, Lý Thừa Thù đột ngột ngã ngửa về phía sau, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Ta vội vàng chạy lại.
"Lý Thừa Thù, ngươi sao vậy?"
"Đừng lo lắng, chỉ là chân chưa khỏi hẳn đứng lâu quá thôi."
Lý Thừa Thù mỉm cười trấn an ta, lúc này ta mới phát hiện mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, hai chân cũng run rẩy không ngừng.
Ta đỡ hắn lên xe lăn, đỏ mắt trách cứ: "Biết mình chưa khỏe, sao còn cậy mạnh?"
"Không làm vậy, bọn họ sẽ không đồng ý đâu."
Hắn cúi đầu có vẻ hối lỗi, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta.
Bộ dạng đáng thương đó khiến ta không đành lòng.
Ta không biết làm sao với hắn, thở dài.
"Ta biết huynh cũng là bất đắc dĩ, không sao đâu Lý Thừa Thù, sau này chân huynh sẽ ngày càng khỏe hơn."
Ta nắm tay hắn, ngẩng đầu cười với hắn.
Hắn chăm chú nhìn ta không chớp mắt.
"Dao Dao, muội cũng sẽ luôn ở bên cạnh ta, nhìn ta ngày càng tốt hơn, đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Nghe câu trả lời khẳng định của ta, đuôi mắt hắn lập tức cong lên, ánh mắt dạt dào, tràn đầy dịu dàng.
Chúng ta nhìn nhau cười một lúc lâu, đều cảm thấy như vậy có vẻ ngốc nghếch, mới thu lại nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn qua nhìn lại, ánh mắt dừng lại ở long ỷ cao nhất.
"Lý Thừa Thù."
"Ừm?"
"Huynh sắp làm hoàng đế rồi đấy!"
"Ta biết."
Lý Thừa Thù kiên nhẫn trả lời câu hỏi vô nghĩa của ta.
Ta lại hỏi: "Vậy huynh làm hoàng đế rồi, ta còn được mắng huynh không?"
Lý Thừa Thù bất đắc dĩ cười: "Được, không chỉ được mắng, còn được đánh nữa."
Ta cúi mắt, gượng cười.
Hắn dường như nhận ra chút bất an trong lòng ta.
"Dao Dao, dù ta là thân phận gì, lòng ta với muội vẫn mãi không đổi.
"Muội vẫn có thể như trước đây, lười không muốn làm gì thì đẩy cho ta, không vui thì mắng ta, thực sự tức giận thì đánh ta.
"Ta hứa sẽ không đánh trả không mắng lại, để mặc muội xử trí."
Mắt ta hơi ươn ướt, vừa cảm động vừa bị lời hắn chọc cười.
"Huynh nói làm ta giống như là kẻ ác bá vậy."
Lý Thừa Thù lau nước mắt cho ta.
"Ác bá gì chứ? Rõ ràng là bé mít ướt. Giống như hồi nhỏ, cố chấp chép bài, chép đến đau tay, rồi trốn dưới gốc cây khóc."
"Huynh ngay cả chuyện này cũng biết!" Ta ngớ người, theo bản năng hỏi, "Vậy ta còn bí mật gì với huynh không?"
Lý Thừa Thù nghe câu này thì ngẩn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt ta, nhìn đến mức ta hơi hoảng thì hắn mới thu hồi ánh mắt.
"Ta nghĩ vẫn còn đấy, nhưng đã là bí mật, muội không muốn nói, ta vĩnh viễn cũng không hỏi."
Ta hoàn toàn hoảng hốt.
Lý Thừa Thù rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì?
Trong lòng ta rối như tơ vò, Lý Thừa Thù và ta nhìn nhau, hàng mi dày của hắn khẽ run, đôi mắt trong veo như lưu ly nhưng cũng dễ vỡ.
"Dao Dao đừng sợ, giữa chúng ta, người không có cảm giác an toàn từ trước đến nay là ta, muội có thể không có ta, nhưng ta không thể không có muội."
Hắn nói xong, lại nhìn về vị trí cao nhất kia.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Trên cao lạnh lẽo, ta không thể tưởng tượng, nơi như Dao Đài kia, nếu không có muội bên cạnh, ta sẽ cô đơn biết bao."
Thần thái của hắn có một sự yếu ớt khó tả, ta không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
"Vậy hãy để ta luôn ở bên cạnh huynh đi!"
Lý Thừa Thù quay đầu nhìn ta chăm chú, ánh mắt thành kính lại nồng nhiệt.
"Đã như vậy, ta có một vị trí hoàng hậu, không biết muội có muốn không?"
"Được, nhưng ta muốn trong hậu cung của huynh chỉ có duy nhất một vị trí hoàng hậu."
"Không cần hậu cung, chỉ một mình muội là đủ!"
Các đại thần nhặt những tờ giấy lên, đó chính là chứng cứ Lý Thừa Hiên buôn lậu với Bắc Thần để kiếm tiền, lại dùng tiền đó mua chuộc quan lại, trong đó còn có bằng chứng hắn ta tiết lộ hành tung của Lý Thừa Thù cho địch quốc.
Họ xem xong thì bắt đầu mắng chửi, Lý Thừa Hiên bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.
Nhưng vẫn có người đề xuất, Tứ hoàng tử có lẽ không thể làm hoàng đế, nhưng Lý Thừa Thù thân có tàn tật, cũng không thể đăng cơ, nên chọn hoàng tử khác, phò tá ấu chúa.
Mọi người tranh cãi ầm ĩ.
Trong mắt Lý Thừa Thù lóe lên tia ảm đạm, hắn vỗ tay, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Hắn đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, chống người đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía trước rồi đứng yên.
Đồng thời, một đám lớn cấm quân ùa vào điện, đè Lý Thừa Hiên và các đại thần theo hắn ta xuống đất, lại vây quanh tất cả những người còn lại.
Lý Thừa Thù lúc này mới lên tiếng: "Ta vừa nói ba ngày sau đăng cơ, khi nào nói là đang hỏi ý kiến các ngươi?"
Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng đứng thẳng của hắn, cuối cùng không ai dám nói thêm gì nữa.
Lúc này, cha ta bước ra, ông mỉm cười, "phịch" một tiếng quỳ xuống hành đại lễ.
"Ba ngày sau đại điển đăng cơ, thần nhất định sẽ sắp xếp người Lễ bộ bày biện cho chu đáo. Thần trước tiên đại diện cho các quan lục bộ, cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tất cả đại thần lập tức phản ứng lại, lần lượt quỳ xuống.
"Thần cung nghênh tân quân đăng cơ, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
40
Đợi mọi người đi hết, Lý Thừa Thù đột ngột ngã ngửa về phía sau, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Ta vội vàng chạy lại.
"Lý Thừa Thù, ngươi sao vậy?"
"Đừng lo lắng, chỉ là chân chưa khỏi hẳn đứng lâu quá thôi."
Lý Thừa Thù mỉm cười trấn an ta, lúc này ta mới phát hiện mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, hai chân cũng run rẩy không ngừng.
Ta đỡ hắn lên xe lăn, đỏ mắt trách cứ: "Biết mình chưa khỏe, sao còn cậy mạnh?"
"Không làm vậy, bọn họ sẽ không đồng ý đâu."
Hắn cúi đầu có vẻ hối lỗi, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta.
Bộ dạng đáng thương đó khiến ta không đành lòng.
Ta không biết làm sao với hắn, thở dài.
"Ta biết huynh cũng là bất đắc dĩ, không sao đâu Lý Thừa Thù, sau này chân huynh sẽ ngày càng khỏe hơn."
Ta nắm tay hắn, ngẩng đầu cười với hắn.
Hắn chăm chú nhìn ta không chớp mắt.
"Dao Dao, muội cũng sẽ luôn ở bên cạnh ta, nhìn ta ngày càng tốt hơn, đúng không?"
"Đương nhiên rồi!"
Nghe câu trả lời khẳng định của ta, đuôi mắt hắn lập tức cong lên, ánh mắt dạt dào, tràn đầy dịu dàng.
Chúng ta nhìn nhau cười một lúc lâu, đều cảm thấy như vậy có vẻ ngốc nghếch, mới thu lại nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn qua nhìn lại, ánh mắt dừng lại ở long ỷ cao nhất.
"Lý Thừa Thù."
"Ừm?"
"Huynh sắp làm hoàng đế rồi đấy!"
"Ta biết."
Lý Thừa Thù kiên nhẫn trả lời câu hỏi vô nghĩa của ta.
Ta lại hỏi: "Vậy huynh làm hoàng đế rồi, ta còn được mắng huynh không?"
Lý Thừa Thù bất đắc dĩ cười: "Được, không chỉ được mắng, còn được đánh nữa."
Ta cúi mắt, gượng cười.
Hắn dường như nhận ra chút bất an trong lòng ta.
"Dao Dao, dù ta là thân phận gì, lòng ta với muội vẫn mãi không đổi.
"Muội vẫn có thể như trước đây, lười không muốn làm gì thì đẩy cho ta, không vui thì mắng ta, thực sự tức giận thì đánh ta.
"Ta hứa sẽ không đánh trả không mắng lại, để mặc muội xử trí."
Mắt ta hơi ươn ướt, vừa cảm động vừa bị lời hắn chọc cười.
"Huynh nói làm ta giống như là kẻ ác bá vậy."
Lý Thừa Thù lau nước mắt cho ta.
"Ác bá gì chứ? Rõ ràng là bé mít ướt. Giống như hồi nhỏ, cố chấp chép bài, chép đến đau tay, rồi trốn dưới gốc cây khóc."
"Huynh ngay cả chuyện này cũng biết!" Ta ngớ người, theo bản năng hỏi, "Vậy ta còn bí mật gì với huynh không?"
Lý Thừa Thù nghe câu này thì ngẩn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt ta, nhìn đến mức ta hơi hoảng thì hắn mới thu hồi ánh mắt.
"Ta nghĩ vẫn còn đấy, nhưng đã là bí mật, muội không muốn nói, ta vĩnh viễn cũng không hỏi."
Ta hoàn toàn hoảng hốt.
Lý Thừa Thù rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì?
Trong lòng ta rối như tơ vò, Lý Thừa Thù và ta nhìn nhau, hàng mi dày của hắn khẽ run, đôi mắt trong veo như lưu ly nhưng cũng dễ vỡ.
"Dao Dao đừng sợ, giữa chúng ta, người không có cảm giác an toàn từ trước đến nay là ta, muội có thể không có ta, nhưng ta không thể không có muội."
Hắn nói xong, lại nhìn về vị trí cao nhất kia.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Trên cao lạnh lẽo, ta không thể tưởng tượng, nơi như Dao Đài kia, nếu không có muội bên cạnh, ta sẽ cô đơn biết bao."
Thần thái của hắn có một sự yếu ớt khó tả, ta không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
"Vậy hãy để ta luôn ở bên cạnh huynh đi!"
Lý Thừa Thù quay đầu nhìn ta chăm chú, ánh mắt thành kính lại nồng nhiệt.
"Đã như vậy, ta có một vị trí hoàng hậu, không biết muội có muốn không?"
"Được, nhưng ta muốn trong hậu cung của huynh chỉ có duy nhất một vị trí hoàng hậu."
"Không cần hậu cung, chỉ một mình muội là đủ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương