36
Chúng ta quyết định lập tức quay về thành, trước tiên phải cứu Cố Vân Mặc ra, đừng để hắn ta bị phát hiện mà gặp chuyện.
Ta thay một bộ đồ gã sai vặt, đứng sau lưng Lý Thừa Thù đẩy xe cho hắn.
Sau khi đến chân thành, ta nhìn bức tường thành cao ngất, mặt lộ vẻ khó xử.
"Trực tiếp đánh sao?"
Lý Thừa Thù lắc đầu, hắn chỉ ngẩng đầu vẫy tay về phía tường thành, cổng thành ầm ầm mở ra.
Ta nhìn đến ngây người, Lý Thừa Thù bình tĩnh nói: "Nếu không có chút nắm chắc, làm sao ta dám tạo phản, làm Thái tử nhiều năm như vậy, chút bản lĩnh này vẫn có, yên tâm đi."
Làm ta hết sức kinh ngạc, đây là chút bản lĩnh sao?
Ta không dám nói gì, lặng lẽ đẩy xe lăn.
Người của Lý Thừa Lâm vẫn nhanh chóng phản ứng lại, hai đội quân rất nhanh đã bắt đầu giao chiến.
Khi hắn ta đến đây thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Hắn ta nhìn về phía Lý Thừa Thù đang ở phía sau nói: "Không ngờ được, ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nhị đệ."
Lý Thừa Thù mỉm cười: "Đại ca ở biên cương nhiều năm, có lẽ không biết, kinh thành là địa bàn của ta."
Lý Thừa Lâm cười lớn: "Ha ha ha, ngươi nói đúng, kinh thành là địa bàn của ngươi, nhưng biên cương là địa bàn của ta, nên chân ngươi mới gãy ở biên cương."
Nghe những lời này, lòng ta đau nhói, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, sắc mặt Lý Thừa Thù không có chút thay đổi nào, ngược lại còn vỗ vỗ tay ta, an ủi ta thả lỏng ra.
Đối diện, Lý Thừa Lâm nhìn chân Lý Thừa Thù, lộ vẻ không hiểu.
"Ta thật sự không hiểu, dù ngươi thắng thì sao?" Hắn ta cười lạnh, "Một kẻ tàn phế, sẽ có ai đồng ý để ngươi lên ngôi vị hoàng đế sao?"
Vẻ mặt Lý Thừa Thù ung dung, trông có vẻ tự tin tuyệt đối.
"Vậy thì không cần đại ca phải lo lắng, dù sao ngươi cũng không thể thấy được ngày đó."
Sắc mặt Lý Thừa Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Nói khoác mà không biết ngượng, cấm vệ trong cung hiện giờ đều dưới quyền ta, đợi khi thấy bọn họ, ngươi sẽ biết mình thua thảm hại đến mức nào."
Lý Thừa Thù cười không nói gì.
Không lâu sau cấm vệ đã đến.
"Bắt hắn, bổn Thái tử sẽ trọng thưởng!"
Trong mắt Lý Thừa Lâm lấp lánh ánh sáng đắc ý, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Cho đến khi thống lĩnh cấm vệ thẳng thừng bỏ qua hắn ta, đến bên cạnh Lý Thừa Thù, quả quyết quỳ xuống.
"Điện hạ, thuộc hạ đến muộn, xin điện hạ tha tội!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không muộn, ngươi đến vừa đúng lúc."
Lý Thừa Thù đưa tay đỡ hắn dậy.
Thống lĩnh cấm vệ đứng dậy tạ ơn, quay đầu vẫy tay một cái liền tham gia vào trận chiến.
Lý Thừa Lâm ngớ người.
37
Trận chiến sau đó kết thúc nhanh chóng như trở bàn tay.
Lý Thừa Lâm thất bại thảm hại, sắc mặt tái nhợt bị ép quỳ xuống đất.
Hắn ta căm hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Thừa Thù: "Không ngờ ngươi có thể mua chuộc cả thống lĩnh cấm quân."
Lý Thừa Thù cúi người về phía trước, nhìn hắn ta cười nhẹ: "Đại ca, ta đã nói rồi mà? Kinh thành là địa bàn của ta."
Gương mặt Lý Thừa Lâm thoáng méo mó, hắn ta nghiến chặt răng, lộ ra nụ cười gằn ghê rợn.
"Nếu biết có ngày hôm nay, khi đó ta đã không chỉ sai người đẩy ngươi xuống bên hồ sen, mà là... trực tiếp sai người dìm c.h.ế.t ngươi trong hồ!"
Nói xong hắn ta vùng vẫy định xông tới Lý Thừa Thù, nhưng bị người ta đè xuống đất, chỉ có thể gào lên đầy tuyệt vọng.
Ta có chút kinh ngạc.
Không ngờ là hắn ta, ta cứ tưởng là Tứ hoàng tử.
Lý Thừa Thù không né tránh, thậm chí ánh mắt cũng không hề thay đổi, chỉ thong thả nói:
"Đại ca, ngươi nhầm rồi, hôm đó ngươi có thể sai người đẩy ta xuống hồ sen, chẳng qua là vì... ta tình nguyện."
Ta trợn tròn mắt nhìn Lý Thừa Thù, như muốn xuyên thấu lưng hắn.
Tên khốn này, hóa ra hôm đó hắn chủ động đi để thăm dò.
Lại diễn với ta phải không?
Lý Thừa Lâm cũng không ngờ điều này, động tác vùng vẫy lập tức dừng lại, trong mắt có sự sợ hãi, cũng có sự thoải mái.
"Hóa ra, chúng ta đều sai rồi. Lý Thừa Thù, chúng ta đều đánh giá thấp ngươi, ta thua không oan, ha ha ha, thua không oan!"
Hắn ta bật cười lớn, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự trói buộc, rút thanh kiếm của tướng sĩ bên cạnh, quả quyết tự vẫn tại chỗ.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, vẽ thành một đường cong đẹp mắt trên không trung, Lý Thừa Lâm từ từ ngã xuống, im bặt.
Lý Thừa Thù quay đầu kéo ta vào lòng che mắt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta chỉ nghe hắn thở dài, giọng có chút khàn đục.
"Ta vốn, không muốn hắn ta chết."
Ta không biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, hy vọng có thể an ủi hắn được đôi chút.
Chúng ta quyết định lập tức quay về thành, trước tiên phải cứu Cố Vân Mặc ra, đừng để hắn ta bị phát hiện mà gặp chuyện.
Ta thay một bộ đồ gã sai vặt, đứng sau lưng Lý Thừa Thù đẩy xe cho hắn.
Sau khi đến chân thành, ta nhìn bức tường thành cao ngất, mặt lộ vẻ khó xử.
"Trực tiếp đánh sao?"
Lý Thừa Thù lắc đầu, hắn chỉ ngẩng đầu vẫy tay về phía tường thành, cổng thành ầm ầm mở ra.
Ta nhìn đến ngây người, Lý Thừa Thù bình tĩnh nói: "Nếu không có chút nắm chắc, làm sao ta dám tạo phản, làm Thái tử nhiều năm như vậy, chút bản lĩnh này vẫn có, yên tâm đi."
Làm ta hết sức kinh ngạc, đây là chút bản lĩnh sao?
Ta không dám nói gì, lặng lẽ đẩy xe lăn.
Người của Lý Thừa Lâm vẫn nhanh chóng phản ứng lại, hai đội quân rất nhanh đã bắt đầu giao chiến.
Khi hắn ta đến đây thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Hắn ta nhìn về phía Lý Thừa Thù đang ở phía sau nói: "Không ngờ được, ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nhị đệ."
Lý Thừa Thù mỉm cười: "Đại ca ở biên cương nhiều năm, có lẽ không biết, kinh thành là địa bàn của ta."
Lý Thừa Lâm cười lớn: "Ha ha ha, ngươi nói đúng, kinh thành là địa bàn của ngươi, nhưng biên cương là địa bàn của ta, nên chân ngươi mới gãy ở biên cương."
Nghe những lời này, lòng ta đau nhói, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, sắc mặt Lý Thừa Thù không có chút thay đổi nào, ngược lại còn vỗ vỗ tay ta, an ủi ta thả lỏng ra.
Đối diện, Lý Thừa Lâm nhìn chân Lý Thừa Thù, lộ vẻ không hiểu.
"Ta thật sự không hiểu, dù ngươi thắng thì sao?" Hắn ta cười lạnh, "Một kẻ tàn phế, sẽ có ai đồng ý để ngươi lên ngôi vị hoàng đế sao?"
Vẻ mặt Lý Thừa Thù ung dung, trông có vẻ tự tin tuyệt đối.
"Vậy thì không cần đại ca phải lo lắng, dù sao ngươi cũng không thể thấy được ngày đó."
Sắc mặt Lý Thừa Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi.
"Nói khoác mà không biết ngượng, cấm vệ trong cung hiện giờ đều dưới quyền ta, đợi khi thấy bọn họ, ngươi sẽ biết mình thua thảm hại đến mức nào."
Lý Thừa Thù cười không nói gì.
Không lâu sau cấm vệ đã đến.
"Bắt hắn, bổn Thái tử sẽ trọng thưởng!"
Trong mắt Lý Thừa Lâm lấp lánh ánh sáng đắc ý, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.
Cho đến khi thống lĩnh cấm vệ thẳng thừng bỏ qua hắn ta, đến bên cạnh Lý Thừa Thù, quả quyết quỳ xuống.
"Điện hạ, thuộc hạ đến muộn, xin điện hạ tha tội!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không muộn, ngươi đến vừa đúng lúc."
Lý Thừa Thù đưa tay đỡ hắn dậy.
Thống lĩnh cấm vệ đứng dậy tạ ơn, quay đầu vẫy tay một cái liền tham gia vào trận chiến.
Lý Thừa Lâm ngớ người.
37
Trận chiến sau đó kết thúc nhanh chóng như trở bàn tay.
Lý Thừa Lâm thất bại thảm hại, sắc mặt tái nhợt bị ép quỳ xuống đất.
Hắn ta căm hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Thừa Thù: "Không ngờ ngươi có thể mua chuộc cả thống lĩnh cấm quân."
Lý Thừa Thù cúi người về phía trước, nhìn hắn ta cười nhẹ: "Đại ca, ta đã nói rồi mà? Kinh thành là địa bàn của ta."
Gương mặt Lý Thừa Lâm thoáng méo mó, hắn ta nghiến chặt răng, lộ ra nụ cười gằn ghê rợn.
"Nếu biết có ngày hôm nay, khi đó ta đã không chỉ sai người đẩy ngươi xuống bên hồ sen, mà là... trực tiếp sai người dìm c.h.ế.t ngươi trong hồ!"
Nói xong hắn ta vùng vẫy định xông tới Lý Thừa Thù, nhưng bị người ta đè xuống đất, chỉ có thể gào lên đầy tuyệt vọng.
Ta có chút kinh ngạc.
Không ngờ là hắn ta, ta cứ tưởng là Tứ hoàng tử.
Lý Thừa Thù không né tránh, thậm chí ánh mắt cũng không hề thay đổi, chỉ thong thả nói:
"Đại ca, ngươi nhầm rồi, hôm đó ngươi có thể sai người đẩy ta xuống hồ sen, chẳng qua là vì... ta tình nguyện."
Ta trợn tròn mắt nhìn Lý Thừa Thù, như muốn xuyên thấu lưng hắn.
Tên khốn này, hóa ra hôm đó hắn chủ động đi để thăm dò.
Lại diễn với ta phải không?
Lý Thừa Lâm cũng không ngờ điều này, động tác vùng vẫy lập tức dừng lại, trong mắt có sự sợ hãi, cũng có sự thoải mái.
"Hóa ra, chúng ta đều sai rồi. Lý Thừa Thù, chúng ta đều đánh giá thấp ngươi, ta thua không oan, ha ha ha, thua không oan!"
Hắn ta bật cười lớn, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự trói buộc, rút thanh kiếm của tướng sĩ bên cạnh, quả quyết tự vẫn tại chỗ.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, vẽ thành một đường cong đẹp mắt trên không trung, Lý Thừa Lâm từ từ ngã xuống, im bặt.
Lý Thừa Thù quay đầu kéo ta vào lòng che mắt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta chỉ nghe hắn thở dài, giọng có chút khàn đục.
"Ta vốn, không muốn hắn ta chết."
Ta không biết nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, hy vọng có thể an ủi hắn được đôi chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương