Hắn ta nghiến răng: "Lời lẽ của Cố tiểu thư vẫn sắc bén như xưa!"
Ta mặt không đổi sắc: "Đa tạ Thái tử khen ngợi."
Sắc mặt Lý Thừa Lâm càng thêm khó coi.
Trải qua một phen hỗn loạn như vậy, hôn lễ vẫn diễn ra bình thường, chỉ là tân lang đã đổi người.
Đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp tục thôi.
Ta lại quay về Cố gia, đội khăn trùm đầu, bái biệt cha mẹ.
Cha ta khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nắm tay ta không buông, mẹ phải kéo ông ấy một hồi lâu mới kéo được.
Cố Vân Mặc cõng ta ra cửa, tấm lưng hắn ta so với trong ký ức của ta đã rộng lớn hơn nhiều, hắn ta cõng ta rất vững vàng.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta đùa bên tai hắn ta: "Thế nào? Có mệt không?"
Ta tưởng hắn ta sẽ thề thốt rằng, một người định làm đại tướng quân như hắn ta, cõng một người sao có thể mệt được chứ?
Nhưng hắn ta lại trầm ngâm một lúc rồi nói: "Mệt, mệt tâm, nếu có thể, ta vĩnh viễn không muốn cõng muội như thế này, chỉ mong muội ở lại nhà, vui vẻ hạnh phúc làm viên minh châu trên tay Cố gia chúng ta."
Ta sững người, cảm thấy mắt cay cay, chớp chớp mắt để nén nước mắt lại.
Ta dùng sức vỗ vai hắn ta, nghiêm túc nói: "Ca, hãy chăm sóc tốt cha mẹ, cũng phải chăm sóc tốt chính mình."
35
Lên kiệu hoa, khởi hành.
Qua một lúc, tiếng chiêng trống dần dần biến mất, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, xe ngựa dừng lại.
Ta cảm thấy có điều bất thường, vén khăn trùm lên nhìn ra ngoài.
Đoàn rước dâu đã không thấy đâu, xe ngựa cũng đổi thành dáng vẻ bình thường, nơi này cỏ dại mọc um tùm, e là đã đến ngoại thành.
Nhìn về phía trước, lại thấy vô số binh sĩ, tướng lĩnh đứng đầu hành lễ với ta.
"Mời Cố tiểu thư, chủ nhân nhà ta đã đợi người rất lâu rồi."
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, sợ đến nỗi ta không dám động đậy.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn.
Quay đầu lại quả nhiên thấy Lý Thừa Thù đang từ từ đẩy xe lăn đến gần ta.
"Đừng sợ, là ta."
Hắn vừa nói xong, ta xốc váy nhảy xuống xe ngựa, chạy như bay đến bên hắn, ngã vào lòng hắn.
Lý Thừa Thù giật mình, nhưng vẫn vững vàng đón lấy ta.
Vừa thấy hắn, ta liền nổi cáu.
Rõ ràng rất vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được phàn nàn.
"Lý Thừa Thù, huynh làm ta sợ!"
Hắn chỉ hiền lành gật đầu.
"Ta biết, nên ta đến đón muội rồi."
Hắn vẫn vậy, đối với ta việc gì cũng chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhếch môi, không nhịn được lén cười.
Lý Thừa Thù nhìn ta đầy cưng chiều: "Dao Dao, đi với ta nhé!"
Đi? Đi đâu?
Ta đi rồi, Cố gia thì sao?
Ta lập tức tỉnh táo lại, đứng dậy lùi về sau hai bước.
"Lý Thừa Thù, ta biết chắc chắn là cha ta và mọi người đã hẹn trước với huynh, mới có thể đưa ta đến bên huynh như bây giờ, nhưng xin lỗi, ta không thể đi với huynh được, ta không thể bỏ mặc Cố gia."
Lý Thừa Thù nhìn động tác lùi lại của ta, ánh mắt tối sầm.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: "Ta biết, muội sẽ không đi với ta. Nên muội cứ yên tâm, ta không phải đến đón muội đi trốn, chỉ là muốn để muội đợi ta ở một nơi an toàn thôi."
Trong lòng ta cũng đã đoán được đôi phần, tim đập nhanh hơn.
"Nơi an toàn? Huynh định làm gì?"
Lý Thừa Thù ngẩng đầu, nhìn về phía kinh thành, ánh mắt kiên định như đá, dường như không có gì có thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.
Hắn hé môi: "Ta muốn... tạo phản!"
Ta lại không quá bất ngờ, nhiều chuyện bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Ta nhìn hắn chăm chú không chớp mắt: "Vậy là, cha ta cũng biết, mấy người đã bàn bạc trước rồi?"
Lý Thừa Thù sững người, ánh mắt sắc bén lập tức tan biến, ngây người ra.
Hắn hiển nhiên không ngờ ta sẽ hỏi điều này, sờ sờ mũi, trông có vẻ hơi lúng túng.
"Dao Dao, muội nghe ta giải thích..."
"Giải thích cái rắm!" Ta nổ tung, chỉ vào hắn mà mắng, "Lý Thừa Thù, tên khốn kiếp, ta đã sớm thắc mắc cha ta viết nhiều thư như vậy là gửi cho ai, hóa ra là gửi cho huynh! Mấy người âm thầm cấu kết, lén lút bố trí, bí mật liên lạc, chỉ một mình ta không biết gì, vui lắm phải không?"
Cha ta còn khóc đau lòng như thế, chắc là đang diễn với ta.
Lý Thừa Thù trợn tròn mắt.
"Dao Dao, từ này không được dùng như thế!"
"Ta không quan tâm, dù sao huynh đi tạo phản hay làm gì, đều phải mang theo ta, ta muốn cùng huynh, cùng Cố gia, cùng tiến cùng lùi."
Nói lý với Lý Thừa Thù chắc chắn ta sẽ thua, nhưng ta sẽ ngang ngạnh quấy rối!
Lý Thừa Thù không làm gì được ta, đành phải đồng ý.
Ta nóng lòng muốn đi ngay, hắn lại kéo ta lại, ta khó hiểu nhìn hắn, hắn thở dài.
"Thay bộ đồ khác trước đã!"
Ta cúi đầu nhìn bộ váy cưới trên người, lập tức hiểu ra, chợt lại nhớ ra điều gì đó.
"Giờ bên Đại hoàng tử chắc đang tổ chức hôn lễ, vậy ai thay ta bái đường với hắn ta vậy?"
Sắc mặt Lý Thừa Thù bỗng trở nên có chút kỳ lạ, ho một tiếng.
"Khụ, là... ca của muội."
"Ca của ta!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện