33
Ngày Lý Thừa Thù đến đất phiên, ta không đi tiễn hắn.
Ta đang bận chuẩn bị hôn lễ với Lý Thừa Hiên.
Sức khỏe Hoàng thượng không chịu được lâu nữa, hôn lễ cần hoàn thành nhanh chóng, vì vậy chuẩn bị đều rất vội vã.
Đến ngày thành hôn, mẹ ta chải tóc cho ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Những lời cát tường khác mẹ cũng không nói, nhà mình vốn cũng không phải gia đình tuân thủ quy củ gì, mẹ chỉ hy vọng sau này con bình an vui vẻ là được."
Ta không nỡ quay người ôm eo mẹ ta.
"Mẹ, nếu có thể, con thật hy vọng có thể mãi mãi không gả cho ai, chỉ ở bên cha mẹ."
"Sao lại nói những lời ngốc nghếch thế, làm gì có nữ nhi nào không lấy chồng." Mẹ xoa đầu ta, "Thôi nào, đã đến giờ rồi, trời lạnh, uống chút rượu để làm ấm người đi, một lát nữa là phải lên kiệu hoa rồi."
Mẹ đưa cho ta một chén rượu, vẻ mặt có phần căng thẳng.
Ta bật cười.
"Mẹ, người cũng học đòi cha làm chuyện xấu rồi, nói đi, trong rượu này có bỏ gì vậy?"
Mẹ tỏ vẻ sốt ruột: "Dao Dao, cha mẹ đều vì con cả, con cứ uống chén rượu này đi, rồi..."
Ta ngắt lời bà: "Mẹ, con cũng là người Cố gia, sao có thể để mọi người liều mạng còn con thì bỏ đi được? Dù sao thì con cũng không uống rượu này đâu."
Nói xong ta phẩy tay đánh đổ chén rượu xuống đất.
Mẹ lo lắng đến mức quay cuồng, trừng mắt nhìn ta rồi chạy ra ngoài.
Ta ngồi trong phòng chờ đoàn rước dâu, nhưng người đến lại là Cố Vân Mặc. Ta lập tức lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn ta.
Cố Vân Mặc vừa thấy ta đã vội vã kéo ta đi ra ngoài.
"Đại hoàng tử mưu phản, dẫn binh vây kín hoàng thành rồi, mau đi!"
Ta chưa kịp kinh ngạc đã bị hắn ta nhét vào xe ngựa.
Nhìn ra ngoài từ trong xe, bên ngoài quả nhiên một mảng hỗn loạn, rất nhiều binh sĩ đang chạy qua chạy lại, ta vội vàng buông rèm xuống ẩn mình.
Cố Vân Mặc không lừa ta, Đại hoàng tử thật sự đã mưu phản.
Trong lòng ta hoang mang, vội hỏi gã sai vặt đánh xe: "Cố Vân Mặc có nói chúng ta đang đi đâu không?"
Gã sai vặt đáp: "Bẩm tiểu thư, đến một tòa nhà công tử đã mua sẵn, xung quanh toàn là dân thường sinh sống, quan binh sẽ không đến đó."
Ta gật đầu, nhưng chưa kịp sắp xếp lại mạch suy nghĩ thì xe ngựa đột ngột dừng lại.
"Đến rồi sao?"
Không ai trả lời.
Vén rèm xe lên, ta thấy một đội quan binh đã vây chặt xe ngựa, tướng lĩnh đứng đầu chắp tay về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cố tiểu thư, Đại hoàng tử cho mời."
34
Ta không hiểu vào lúc này Đại hoàng tử tìm ta để làm gì, nhưng giờ cũng chỉ có thể đi theo bọn họ thôi.
Trên đường đến hoàng cung, trong cung m.á.u chảy thành sông, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.
Hoàng thượng bị ép ngồi trước án thư, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên đang mặc hôn phục, bị ép quỳ dưới đất, vẻ công tử ngày thường không còn nữa.
Còn Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm mặc giáp m.á.u đỏ, đứng với tư thế kẻ chiến thắng nhìn xuống bọn họ.
Thấy ta đến, hắn ta cười lớn nhìn về phía Hoàng thượng.
"Phụ hoàng, Thái tử phi của ta cũng đã đến rồi, thánh chỉ lập Thái tử khi nào mới ban xuống đây?"
Sắc mặt Hoàng thượng chợt biến, giận dữ quát: "Ngươi... đồ nghiệt súc nhà ngươi, mưu phản phạm thượng, bất trung bất hiếu, ngươi không sợ sử sách phê phán, không sợ hậu nhân chê cười, không sợ thiên hạ mắng ngươi đoạt vị bất chính sao? Khụ khụ..."
Thân thể ông run rẩy vì phẫn nộ và bệnh tật, sau đó còn ho sặc sụa dữ dội.
Lý Thừa Lâm cười khinh miệt: "Thế nên chẳng phải ta vẫn chưa g.i.ế.c phụ hoàng đó sao? Phụ hoàng, ta chỉ muốn ngài lập ta làm Thái tử, rồi lui về Phúc Quang Tự dưỡng sinh, ngài vẫn là Hoàng thượng mà!"
Hoàng thượng chỉ vào hắn ta thở hổn hển, tức giận đến mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Lý Thừa Lâm như không thấy gì, lại châm chọc: "Chỉ là đổi Thái tử thôi mà, ngài cũng đâu phải lần đầu, ngài xem, Thái tử phi do ngài chỉ định ta cũng đã tìm đến rồi đấy!"
Nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Trong lòng ta nguyền rủa Lý Thừa Lâm.
Tên chó c.h.ế.t này, muốn g.i.ế.c cha mình còn lôi ta làm bia đỡ đạn.
Cuối cùng Hoàng thượng vẫn bị ép ban thánh chỉ.
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên bị phế, giam cầm trong phủ hoàng tử suốt đời không được ra ngoài, Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm được lập làm Thái tử.
Còn ta, vẫn là Thái tử phi.
Con đường lên Dao Đài này, đi đến bây giờ chỉ còn mình ta, muốn xuống cũng không xuống được.
Lý Thừa Lâm nắm tay ta, cười nói: "Xem ra vị trí Thái tử phi còn vững chắc hơn cả Thái tử nhiều, Cố tiểu thư thấy thế nào?"
Ta thấy thế nào ư?
Ta thấy người Lý gia các ngươi đều có bệnh cả!
Ta lặng lẽ rút tay về, nhìn Lý Thừa Lâm ẩn ý: "Thái tử nói phải, vị trí Thái tử quả thật rất bấp bênh!"
Biết đâu ngày nào đó ngươi cũng bị thay thế.
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Lâm lập tức cứng đờ.
Ngày Lý Thừa Thù đến đất phiên, ta không đi tiễn hắn.
Ta đang bận chuẩn bị hôn lễ với Lý Thừa Hiên.
Sức khỏe Hoàng thượng không chịu được lâu nữa, hôn lễ cần hoàn thành nhanh chóng, vì vậy chuẩn bị đều rất vội vã.
Đến ngày thành hôn, mẹ ta chải tóc cho ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Những lời cát tường khác mẹ cũng không nói, nhà mình vốn cũng không phải gia đình tuân thủ quy củ gì, mẹ chỉ hy vọng sau này con bình an vui vẻ là được."
Ta không nỡ quay người ôm eo mẹ ta.
"Mẹ, nếu có thể, con thật hy vọng có thể mãi mãi không gả cho ai, chỉ ở bên cha mẹ."
"Sao lại nói những lời ngốc nghếch thế, làm gì có nữ nhi nào không lấy chồng." Mẹ xoa đầu ta, "Thôi nào, đã đến giờ rồi, trời lạnh, uống chút rượu để làm ấm người đi, một lát nữa là phải lên kiệu hoa rồi."
Mẹ đưa cho ta một chén rượu, vẻ mặt có phần căng thẳng.
Ta bật cười.
"Mẹ, người cũng học đòi cha làm chuyện xấu rồi, nói đi, trong rượu này có bỏ gì vậy?"
Mẹ tỏ vẻ sốt ruột: "Dao Dao, cha mẹ đều vì con cả, con cứ uống chén rượu này đi, rồi..."
Ta ngắt lời bà: "Mẹ, con cũng là người Cố gia, sao có thể để mọi người liều mạng còn con thì bỏ đi được? Dù sao thì con cũng không uống rượu này đâu."
Nói xong ta phẩy tay đánh đổ chén rượu xuống đất.
Mẹ lo lắng đến mức quay cuồng, trừng mắt nhìn ta rồi chạy ra ngoài.
Ta ngồi trong phòng chờ đoàn rước dâu, nhưng người đến lại là Cố Vân Mặc. Ta lập tức lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn ta.
Cố Vân Mặc vừa thấy ta đã vội vã kéo ta đi ra ngoài.
"Đại hoàng tử mưu phản, dẫn binh vây kín hoàng thành rồi, mau đi!"
Ta chưa kịp kinh ngạc đã bị hắn ta nhét vào xe ngựa.
Nhìn ra ngoài từ trong xe, bên ngoài quả nhiên một mảng hỗn loạn, rất nhiều binh sĩ đang chạy qua chạy lại, ta vội vàng buông rèm xuống ẩn mình.
Cố Vân Mặc không lừa ta, Đại hoàng tử thật sự đã mưu phản.
Trong lòng ta hoang mang, vội hỏi gã sai vặt đánh xe: "Cố Vân Mặc có nói chúng ta đang đi đâu không?"
Gã sai vặt đáp: "Bẩm tiểu thư, đến một tòa nhà công tử đã mua sẵn, xung quanh toàn là dân thường sinh sống, quan binh sẽ không đến đó."
Ta gật đầu, nhưng chưa kịp sắp xếp lại mạch suy nghĩ thì xe ngựa đột ngột dừng lại.
"Đến rồi sao?"
Không ai trả lời.
Vén rèm xe lên, ta thấy một đội quan binh đã vây chặt xe ngựa, tướng lĩnh đứng đầu chắp tay về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cố tiểu thư, Đại hoàng tử cho mời."
34
Ta không hiểu vào lúc này Đại hoàng tử tìm ta để làm gì, nhưng giờ cũng chỉ có thể đi theo bọn họ thôi.
Trên đường đến hoàng cung, trong cung m.á.u chảy thành sông, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.
Hoàng thượng bị ép ngồi trước án thư, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên đang mặc hôn phục, bị ép quỳ dưới đất, vẻ công tử ngày thường không còn nữa.
Còn Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm mặc giáp m.á.u đỏ, đứng với tư thế kẻ chiến thắng nhìn xuống bọn họ.
Thấy ta đến, hắn ta cười lớn nhìn về phía Hoàng thượng.
"Phụ hoàng, Thái tử phi của ta cũng đã đến rồi, thánh chỉ lập Thái tử khi nào mới ban xuống đây?"
Sắc mặt Hoàng thượng chợt biến, giận dữ quát: "Ngươi... đồ nghiệt súc nhà ngươi, mưu phản phạm thượng, bất trung bất hiếu, ngươi không sợ sử sách phê phán, không sợ hậu nhân chê cười, không sợ thiên hạ mắng ngươi đoạt vị bất chính sao? Khụ khụ..."
Thân thể ông run rẩy vì phẫn nộ và bệnh tật, sau đó còn ho sặc sụa dữ dội.
Lý Thừa Lâm cười khinh miệt: "Thế nên chẳng phải ta vẫn chưa g.i.ế.c phụ hoàng đó sao? Phụ hoàng, ta chỉ muốn ngài lập ta làm Thái tử, rồi lui về Phúc Quang Tự dưỡng sinh, ngài vẫn là Hoàng thượng mà!"
Hoàng thượng chỉ vào hắn ta thở hổn hển, tức giận đến mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Lý Thừa Lâm như không thấy gì, lại châm chọc: "Chỉ là đổi Thái tử thôi mà, ngài cũng đâu phải lần đầu, ngài xem, Thái tử phi do ngài chỉ định ta cũng đã tìm đến rồi đấy!"
Nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
Trong lòng ta nguyền rủa Lý Thừa Lâm.
Tên chó c.h.ế.t này, muốn g.i.ế.c cha mình còn lôi ta làm bia đỡ đạn.
Cuối cùng Hoàng thượng vẫn bị ép ban thánh chỉ.
Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên bị phế, giam cầm trong phủ hoàng tử suốt đời không được ra ngoài, Đại hoàng tử Lý Thừa Lâm được lập làm Thái tử.
Còn ta, vẫn là Thái tử phi.
Con đường lên Dao Đài này, đi đến bây giờ chỉ còn mình ta, muốn xuống cũng không xuống được.
Lý Thừa Lâm nắm tay ta, cười nói: "Xem ra vị trí Thái tử phi còn vững chắc hơn cả Thái tử nhiều, Cố tiểu thư thấy thế nào?"
Ta thấy thế nào ư?
Ta thấy người Lý gia các ngươi đều có bệnh cả!
Ta lặng lẽ rút tay về, nhìn Lý Thừa Lâm ẩn ý: "Thái tử nói phải, vị trí Thái tử quả thật rất bấp bênh!"
Biết đâu ngày nào đó ngươi cũng bị thay thế.
Nụ cười trên mặt Lý Thừa Lâm lập tức cứng đờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương