1
Với tư cách là hài tử của gia đình thủ phụ Nội các, ta và Cố Vân Mặc từ nhỏ đã luôn được ăn ngon mặc đẹp, không có gì phải lo lắng.
Cho đến năm tuổi, bọn ta luôn là những ông hoàng bà chúa trong nhà.
Ngày xuân tươi đẹp, ánh nắng rọi xuống mặt hồ lấp lánh, những chú cá chép đỏ bơi lội trong hồ như những viên ngọc quý rực rỡ.
Ta chăm chú nhìn chúng không chớp mắt, nuốt nước miếng.
"Lão Mặc ơi!"
"Dao Dao, muội phải gọi ta là ca ca!"
Ta giả lơ lời Cố Vân Mặc, làm như không nghe thấy.
Song sinh mà chia huynh muội gì chứ.
Ta tự nói: "Lão Mặc, ta muốn ăn cá."
Cố Vân Mặc vụt đứng dậy, mở to mắt.
"Muội điên rồi sao, đó là cá chép yên chi quý báu nhất của cha, hằng ngày ông ấy đều phải cho ăn một lần mới chịu được đấy."
Vẻ mặt ta không thay đổi, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi nói xem, nướng ngon hay hấp ngon?"
Cố Vân Mặc bị ta đánh lạc hướng, cũng rơi vào suy nghĩ.
"Hấp nhỉ? Nước dùng cá chắc chắn sẽ rất ngon ngọt."
"Được, nghe ngươi đó, hấp!"
Chúng ta nhanh chóng hành động.
Mấy con cá béo trong hồ bị cha ta cho ăn đến nỗi ngây ngốc, chỉ cần rắc thức ăn xuống là chúng tụ tập lại, há to miệng ăn, thậm chí còn dùng đầu dụi vào tay bọn ta, thúc giục cho thức ăn.
Do đó bọn ta rất dễ dàng bắt được một con.
Con cá đó quả nhiên ngon ngọt, sau khi nếm một lần, bọn ta không thể kiềm chế được.
Một thời gian sau, số cá giảm đi một nửa.
Cha ta cuối cùng cũng phát hiện ra, ngay lập tức tìm đến bọn ta.
"Cố Vân Mặc! Cố Vân Dao! Cá của ta đâu rồi!"
Ta và Cố Vân Mặc nhìn nhau, rồi thình lình quỳ xuống.
"Cha, chúng con sai rồi!"
Ta nhanh nhạy, kéo vạt áo cha ta, tội nghiệp nói: "Cha, cũng không thể trách chúng con, đều tại những con cá kia trông có vẻ rất ngon, chúng con chỉ muốn nếm thử."
"Con nói vậy, thành ra lỗi của cá rồi sao?"
Cha ta nghiến răng chỉ vào bọn ta, bàn tay run lên vì tức giận.
"Hơn nữa, chỉ nói nếm thử... mà có thể ăn hết một nửa sao?"
Ta cười xấu hổ: "Này là sau khi nếm thử một chút, phát hiện quả nhiên ngon, nên..."
"Đó là cá chép yên chi mà Hoàng thượng ban tặng, phải vận chuyển từ Bắc Thần về đây đấy!"
Cha ta đau lòng nhìn đàn cá của mình, rồi phạt bọn ta một ngày không được ăn cơm, ở trong thư phòng chép sách.
Tối hôm đó, bọn ta đói không chịu nổi, lại bứt trọc cây quất vàng trong thư phòng cha ta.
Ngày hôm sau, bọn ta bị đưa vào cung.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đó là lần đầu tiên bọn ta vào cung.
Cha ta nói Hoàng thượng đặc biệt cho phép bọn ta vào học tử giám trong cung, làm thư đồng cho các Hoàng tử và Công chúa, đây là vinh dự lớn lao.
Nhưng ta nghĩ, ông ấy chỉ ghét bọn ta ở nhà quá nghịch ngợm, muốn để Thái phó trong cung quản lý bọn ta.
Ngày đầu đi học, Thái tử Lý Thừa Thù nắm tay ta: "Muội muội này, sao ta chưa từng thấy ngươi bao giờ."
"Vì đây không phải muội muội của ngài, đây là muội muội của ta." Cố Vân Mặc một tay nắm lấy tay hắn đặt lên tay của Tam Công chúa Lý Nhược Hủ bên cạnh: "Đây mới là muội muội của ngài.”
Lý Nhược Hủ: "???"
Nàng ấy nhìn bàn tay của Thái tử, rồi cẩn thận nhìn chiếc bánh quế hoa vốn giấu dưới tay, đã vỡ tan thành từng mảnh.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Lập tức khóc hu hu.
"Thái tử ca ca đã đập vỡ bánh quế hoa của ta!"
Lý Thừa Thù dỗ dành lâu lắm mới được.
Vì việc này còn phải đền bánh quế hoa trong một tháng.
Sau khi Thái phó đến, Lý Nhược Hủ chủ động ngồi bên cạnh ta, lại từ trong lòng lấy ra một gói bánh quế hoa.
Nàng ấy lấy một chiếc lén lút nhét vào miệng, rồi nhìn ta.
"Ăn không?"
Ta sững sờ, vừa rồi còn khóc thảm thiết như vậy, ta còn tưởng đó là chiếc cuối cùng.
Không ngờ, nàng ấy còn có cả một gói!
Ta cảm thấy Lý Thừa Thù bị lừa, vô thức nhìn về phía hắn.
"Cho ngươi hết, nhất định đừng nói với Thái tử ca ca!"
Lý Nhược Hủ sợ hãi nhét tất cả bánh kẹo vào tay ta.
Sự hối lộ này rất vừa ý ta, ta gật đầu đồng ý.
Rồi vừa ăn một miếng, đã bị Thái phó bắt gặp.
Thái phó hỏi ta: "Ngon không?"
Ta nuốt nước miếng: "Hơi khô."
Thái phó lại hỏi ta bánh từ đâu ra, ta nhìn Lý Nhược Hủ bên cạnh đang như chú chó con tội nghiệp nước mắt lưng tròng.
"Thưa Thái phó, đọc sách quá chán, con đặc biệt mang theo ăn trong giờ học để đỡ buồn."
Thái phó tức giận đến nỗi lông mày lông mi bay hết cả lên, thề sẽ kéo ta đến trước mặt Hoàng thượng, đuổi ta ra khỏi cung.
Ông ấy không biết ta chẳng muốn ở trong cung này!
Đối với việc này ta cầu còn không được, ta nắm lấy tay áo ông ấy bày tỏ bây giờ ngay lập tức đi luôn.
Lý Thừa Thù lại chặn bọn ta lại.
"Thái phó, Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại là ngày đầu tiên đến cung học, xin hãy xem xét đây chỉ mới là lần đầu phạm lỗi mà bỏ qua lần này!"
Lý Nhược Hủ cũng vội vã đứng ra.
"Thái phó, xin lỗi, thực ra bánh quế hoa này không phải của Cố Vân Dao, bánh này là ta đã lén đưa cho nàng ấy, ta biết sai rồi, xin đừng đuổi nàng ấy đi.”
Thái phó cuối cùng vẫn tha thứ cho ta.
Không thể về nhà quậy phá được, trong lòng ta đầy thất vọng.
Nhưng sau trận chiến bánh quế hoa, ta với Lý Thừa Thù và Lý Nhược Hủ vẫn thiết lập được tình bạn cách mạng sâu sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện