Nghe nàng ấy nói khiến ta càng muốn khóc, nhưng ta vẫn nén nước mắt gật đầu liên tục.
Lý Nhược Hủ lúc này mới buông tay, thấy ta không khóc, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy kéo tay ta đi tới bàn, chỉ vào đống sách tranh hỏi: "Ngươi xem, thích uyên ương hí thủy? Hay long phượng trình tường?"
"Chỉ cần là ngươi thêu, ta đều thích." Ta không do dự trả lời, thậm chí không liếc mắt nhìn sách tranh trên bàn.
Lý Nhược Hủ bực mình liếc ta một cái: "Ngươi chỉ là không muốn xem sách tranh, muốn đẩy việc chọn tranh cho ta làm, còn nói lời hay nghe như vậy. Thái tử ca ca chính là bị cái miệng của ngươi dỗ đến mê mệt phải không?"
Mặt ta đỏ lên: "Hắn đâu có bị ta dỗ đến mê mệt, người thích cãi lại ta nhất chính là hắn, còn luôn quản ta nữa."
"Đó là hắn cưng chiều ngươi, không muốn ngươi chơi bừa bãi bị thương, đâu giống Cố Vân Mặc chỉ biết xúi giục ta gây chuyện..."
Nói đến nửa chừng, Lý Nhược Hủ đột nhiên dừng lại, nụ cười biến mất ngay lập tức.
Ta thầm thở dài, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ.
Quả nhiên một lúc sau nghe nàng ấy do dự mở miệng: "Qua năm... hắn có về không?"
Ta lắc đầu: "Phải huấn luyện, không về nữa."
"Không về, cũng tốt."
Giọng nàng ấy nhẹ đến như nói cho chính mình nghe.
Một lúc sau, nàng ấy lại không nhịn được hỏi: "Hắn... có khỏe không? Tập luyện có vất vả không?"
Ta trả lời từng câu: "Hắn rất khỏe, tướng lĩnh trong đội là người hắn quen khi đấu dế trước kia, rất chăm sóc hắn. Huấn luyện có vất vả một chút, nhưng hắn đều chịu được. Ngươi đừng lo cho hắn, ca ca ta... đã trưởng thành rồi."
Lý Nhược Hủ gật đầu, càng nghe nụ cười càng tươi, như ánh dương ấm của mùa xuân, rực rỡ tươi sáng.
"Không có ta, hắn cũng sống rất tốt, sau này chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng tốt, như vậy rất tốt, ta yên tâm rồi."
24
Chỉ trong chớp mắt đã đến ngày cung yến.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, những người thân quyến như chúng ta cũng sẽ cùng đến.
Ta trốn sau lưng cha ta vào điện, từ xa đã thấy Lý Thừa Thù ngồi lẻ loi ở phía trước, một mặt thản nhiên nhìn các đại thần chén rượu giao thoa, như thể tất cả đều không liên quan đến hắn.
Ta nhìn hắn một lúc thì bị hắn phát hiện, hắn gật đầu với ta, mặt mày lập tức duỗi ra.
Ta nháy mắt với hắn.
Hắn mỉm cười nhẹ, dùng tay chỉ vào một món bánh trên bàn.
Ta nhìn bàn trước mặt mình, tìm thấy món bánh đó, nhặt lên nếm thử, mắt sáng lên.
Không tệ không tệ, đúng vị ta thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Thừa Thù thật hiểu ta.
Ta giơ ngón cái với hắn, khen hắn, rồi bắt đầu vui vẻ ăn bánh.
Ăn được nửa chừng, Hoàng thượng đến.
Ông già hơn lần gặp trước rất nhiều, có vẻ gần đây triều cục bất ổn đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của ông.
Sau khi nói một đống lời khách sáo, một ánh mắt từ trên cao chiếu xuống.
"Lâu ngày không gặp, thiên kim Thủ phụ đã lớn như vậy, có lẽ đã đến tuổi thích hợp để thành hôn rồi nhỉ?"
Ta đột nhiên có cảm giác như đang nghịch trong lớp nhưng bị thầy gọi tên, hoảng loạn một chút, nhìn về phía cha ta.
Cha ta chắp tay hành lễ: "Bẩm bệ hạ, thần không nỡ để tiểu nữ rời khỏi nhà, muốn giữ nàng thêm hai năm nữa, hôn sự chưa vội."
Hoàng thượng nghe xong trừng mắt hắn, vẫy tay: "Lão Cố à, như vậy là ngươi không đúng rồi, tuổi đã đến, dù không vội, hôn sự này cũng nên định trước đã!"
Cha ta hổ thẹn: "Bệ hạ nói đúng."
Hoàng thượng cầm chén rượu, không ngừng xoay tròn.
"Chắc hẳn Thủ phụ còn nhớ lời hẹn giữa chúng ta."
"Lời hẹn với bệ hạ, thần không dám quên. Tiểu nữ và Nhị Hoàng tử từ nhỏ quen biết, có thể gọi là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, hôn sự của họ quả thực nên định trước cho tốt."
Mặt ta có chút nóng lên, ngẩng đầu và Lý Thừa Thù đối mắt một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
Hoàng thượng ngừng lại một lúc, đặt chén rượu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cha ta, đầy uy nghiêm.
"Thanh mai trúc mã với Cố tiểu thư không chỉ có một mình Nhị Hoàng tử, mà trẫm nhớ, trẫm với Thủ phụ ước hẹn cho Cố tiểu thư rõ ràng là vị trí Thái tử phi, hiện tại Nhị Hoàng tử đã bị phế rồi mà."
Toàn trường im lặng.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Hiện tại vị trí Thái tử còn trống, nhưng trước tiên xuất hiện một Thái tử phi, không ai sẽ không nghĩ nhiều.
Lòng ta hoảng loạn, lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.
Ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Thù, toàn thân hắn đều không ngừng run rẩy nhẹ, hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo, trên mày mắt còn mang một cổ khí sát khiến người khiếp sợ.
Cha ta lại điềm tĩnh như không, ông ấy cười.
"Thái tử hay Hoàng tử, chẳng phải đều là con trai của bệ hạ sao, thần cảm thấy Nhị Hoàng tử rất tốt."
"Đều là con của trẫm..." Hoàng thượng nhíu mày một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn: "Thủ phụ nói như vậy không sai."
Cha ta vuốt râu, cười mà không nói.
Hoàng thượng lại đổi chủ đề.
"Nhưng trẫm cảm thấy, Thái tử và Hoàng tử, vẫn có khác biệt, sau cùng có thể lên ngôi Hoàng đế, chỉ có thể là Thái tử. Các ngươi cảm thấy, trong số các Hoàng tử còn lại của trẫm, người nào có thể xứng đáng với vị trí Thái tử này?"
Lý Nhược Hủ lúc này mới buông tay, thấy ta không khóc, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy kéo tay ta đi tới bàn, chỉ vào đống sách tranh hỏi: "Ngươi xem, thích uyên ương hí thủy? Hay long phượng trình tường?"
"Chỉ cần là ngươi thêu, ta đều thích." Ta không do dự trả lời, thậm chí không liếc mắt nhìn sách tranh trên bàn.
Lý Nhược Hủ bực mình liếc ta một cái: "Ngươi chỉ là không muốn xem sách tranh, muốn đẩy việc chọn tranh cho ta làm, còn nói lời hay nghe như vậy. Thái tử ca ca chính là bị cái miệng của ngươi dỗ đến mê mệt phải không?"
Mặt ta đỏ lên: "Hắn đâu có bị ta dỗ đến mê mệt, người thích cãi lại ta nhất chính là hắn, còn luôn quản ta nữa."
"Đó là hắn cưng chiều ngươi, không muốn ngươi chơi bừa bãi bị thương, đâu giống Cố Vân Mặc chỉ biết xúi giục ta gây chuyện..."
Nói đến nửa chừng, Lý Nhược Hủ đột nhiên dừng lại, nụ cười biến mất ngay lập tức.
Ta thầm thở dài, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ.
Quả nhiên một lúc sau nghe nàng ấy do dự mở miệng: "Qua năm... hắn có về không?"
Ta lắc đầu: "Phải huấn luyện, không về nữa."
"Không về, cũng tốt."
Giọng nàng ấy nhẹ đến như nói cho chính mình nghe.
Một lúc sau, nàng ấy lại không nhịn được hỏi: "Hắn... có khỏe không? Tập luyện có vất vả không?"
Ta trả lời từng câu: "Hắn rất khỏe, tướng lĩnh trong đội là người hắn quen khi đấu dế trước kia, rất chăm sóc hắn. Huấn luyện có vất vả một chút, nhưng hắn đều chịu được. Ngươi đừng lo cho hắn, ca ca ta... đã trưởng thành rồi."
Lý Nhược Hủ gật đầu, càng nghe nụ cười càng tươi, như ánh dương ấm của mùa xuân, rực rỡ tươi sáng.
"Không có ta, hắn cũng sống rất tốt, sau này chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng tốt, như vậy rất tốt, ta yên tâm rồi."
24
Chỉ trong chớp mắt đã đến ngày cung yến.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, những người thân quyến như chúng ta cũng sẽ cùng đến.
Ta trốn sau lưng cha ta vào điện, từ xa đã thấy Lý Thừa Thù ngồi lẻ loi ở phía trước, một mặt thản nhiên nhìn các đại thần chén rượu giao thoa, như thể tất cả đều không liên quan đến hắn.
Ta nhìn hắn một lúc thì bị hắn phát hiện, hắn gật đầu với ta, mặt mày lập tức duỗi ra.
Ta nháy mắt với hắn.
Hắn mỉm cười nhẹ, dùng tay chỉ vào một món bánh trên bàn.
Ta nhìn bàn trước mặt mình, tìm thấy món bánh đó, nhặt lên nếm thử, mắt sáng lên.
Không tệ không tệ, đúng vị ta thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Thừa Thù thật hiểu ta.
Ta giơ ngón cái với hắn, khen hắn, rồi bắt đầu vui vẻ ăn bánh.
Ăn được nửa chừng, Hoàng thượng đến.
Ông già hơn lần gặp trước rất nhiều, có vẻ gần đây triều cục bất ổn đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của ông.
Sau khi nói một đống lời khách sáo, một ánh mắt từ trên cao chiếu xuống.
"Lâu ngày không gặp, thiên kim Thủ phụ đã lớn như vậy, có lẽ đã đến tuổi thích hợp để thành hôn rồi nhỉ?"
Ta đột nhiên có cảm giác như đang nghịch trong lớp nhưng bị thầy gọi tên, hoảng loạn một chút, nhìn về phía cha ta.
Cha ta chắp tay hành lễ: "Bẩm bệ hạ, thần không nỡ để tiểu nữ rời khỏi nhà, muốn giữ nàng thêm hai năm nữa, hôn sự chưa vội."
Hoàng thượng nghe xong trừng mắt hắn, vẫy tay: "Lão Cố à, như vậy là ngươi không đúng rồi, tuổi đã đến, dù không vội, hôn sự này cũng nên định trước đã!"
Cha ta hổ thẹn: "Bệ hạ nói đúng."
Hoàng thượng cầm chén rượu, không ngừng xoay tròn.
"Chắc hẳn Thủ phụ còn nhớ lời hẹn giữa chúng ta."
"Lời hẹn với bệ hạ, thần không dám quên. Tiểu nữ và Nhị Hoàng tử từ nhỏ quen biết, có thể gọi là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, hôn sự của họ quả thực nên định trước cho tốt."
Mặt ta có chút nóng lên, ngẩng đầu và Lý Thừa Thù đối mắt một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
Hoàng thượng ngừng lại một lúc, đặt chén rượu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cha ta, đầy uy nghiêm.
"Thanh mai trúc mã với Cố tiểu thư không chỉ có một mình Nhị Hoàng tử, mà trẫm nhớ, trẫm với Thủ phụ ước hẹn cho Cố tiểu thư rõ ràng là vị trí Thái tử phi, hiện tại Nhị Hoàng tử đã bị phế rồi mà."
Toàn trường im lặng.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Hiện tại vị trí Thái tử còn trống, nhưng trước tiên xuất hiện một Thái tử phi, không ai sẽ không nghĩ nhiều.
Lòng ta hoảng loạn, lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.
Ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Thù, toàn thân hắn đều không ngừng run rẩy nhẹ, hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo, trên mày mắt còn mang một cổ khí sát khiến người khiếp sợ.
Cha ta lại điềm tĩnh như không, ông ấy cười.
"Thái tử hay Hoàng tử, chẳng phải đều là con trai của bệ hạ sao, thần cảm thấy Nhị Hoàng tử rất tốt."
"Đều là con của trẫm..." Hoàng thượng nhíu mày một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn: "Thủ phụ nói như vậy không sai."
Cha ta vuốt râu, cười mà không nói.
Hoàng thượng lại đổi chủ đề.
"Nhưng trẫm cảm thấy, Thái tử và Hoàng tử, vẫn có khác biệt, sau cùng có thể lên ngôi Hoàng đế, chỉ có thể là Thái tử. Các ngươi cảm thấy, trong số các Hoàng tử còn lại của trẫm, người nào có thể xứng đáng với vị trí Thái tử này?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương