Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cúi đầu, im lặng như ve sầu.
Mặt cha ta cũng âm u không rõ.
Ánh mắt Hoàng thượng lần lượt quét qua mọi người, thở dài một tiếng.
"Lời của trẫm có đáng sợ đến vậy sao, không ai dám đáp?"
Ông đột nhiên ho mạnh, ho đến không thể đứng thẳng.
Mọi người vội vàng gọi Thái y, Hoàng thượng giơ tay ngăn lại, nhìn về phía ta.
"Vì không ai dám đáp, thì để Cố tiểu thư lựa chọn! Để Thái tử phi tương lai quyết định người tuyển Thái tử, nghĩ cũng không tệ nhỉ."
Nói xong, ông liền được thái giám dìu rời khỏi yến hội.
25
Ngày hôm đó trở đi, Đại Hoàng tử thường xuyên đến nhà viếng thăm, Tứ Hoàng tử cũng liên tục gửi quà.
Ta trốn trong thư phòng của cha ta, vô thức cứ ném thức ăn vào bể cá.
Cha ta bên cạnh muốn nói mà không nói được, cuối cùng vẫn không nhịn được giật lấy thức ăn cá trong tay ta.
"Đừng cho ăn nữa, cho nữa ta lại phải thay cá rồi."
Tay không còn thức ăn cá, ta thở dài, nhìn cha ta.
"Cha, cha nói Hoàng thượng có phải điên không?"
"Ôi ôi ôi, con im miệng đi, con không muốn sống sao!"
Cha ta sợ đến mức đánh rơi thức ăn cho cá
Ta hạ thấp giọng: "Cha, Hoàng thượng nghĩ gì? Thật để con chọn Thái tử cho ngài ấy?"
"Con nghĩ đẹp quá!" Cha ta nhặt thức ăn cá trừng mắt ta.
"Con cũng không tin, nhưng tại sao ngài ấy lại làm trò này?"
Làm ta đau đầu cả lên.
Vẻ mặt của cha ta cũng nghiêm túc lên.
"Gần đây thân thể Hoàng thượng càng ngày càng không khỏe, e rằng thời gian không nhiều, vốn đã đào tạo tốt Thái tử nhưng không thể đảm nhận trọng trách này được nữa, ngài ấy phải nhanh chóng chọn ra người kế thừa mới, mà đây, chính là thử thách đầu tiên ngài ấy dành cho Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử."
Hóa ra, hôn nhân của ta chỉ là một đề thi trong mắt người khác mà thôi.
Thật là hoang đường!
"Cái này lại có thể thử thách được gì?" Ta có chút không hiểu.
"Con thật nghĩ trọng tâm ở con sao? Người họ muốn lôi kéo là ta, thử thách này tự nhiên cũng ở ta. Trước đây trên triều đình ta chưa từng đứng về phe nào, lần này Hoàng thượng không chỉ thử thách họ, cũng đang ép ta phải lựa chọn."
Ta ôm đầu bằng cả hai tay ngồi xổm xuống đất.
Phức tạp quá, cảm giác như phải mọc thêm não!
Hóa ra ta thậm chí không đáng một đề thi, chỉ là cái nghiệm dẫn ra đáp án mà thôi.
"Vậy cha sẽ chọn ai?"
"Ta không chọn ai cả."
"Nhưng cha không nói Hoàng thượng đang ép cha phải lựa chọn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha ta như nhìn kẻ ngốc, liếc ta một cái.
"Hoàng thượng bắt ta chọn, ta liền phải chọn sao? Vậy ta làm Thủ phụ này còn có ý nghĩa gì?"
Vẻ mặt cha ta nhạt nhẽo, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng toàn thân toát ra uy nghiêm không thể chối cãi.
Ông ấy nhìn ta cười: "Làm thần tử, thú vị nhất chính là đấu trí với Hoàng thượng, Hoàng thượng chưa hạ chỉ, ta vì sao phải làm theo? Phe này mà đứng sai, hậu quả có thể rất nghiêm trọng đấy."
Ta nháy mắt, ngây người gật đầu, lại ủ rũ cúi đầu.
Có ký ức của người hiện đại có ích gì, vẫn không khiến ta thông minh lên, vẫn bị người xưa hành hạ hoàn toàn.
Tiếp theo ta phải làm sao đây?
Một bàn tay lớn đặt lên đầu ta.
Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt cha ta dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi ta: "Dao Dao, con yên tâm, có cha ở đây, sẽ không để con làm việc con không muốn."
"Nhưng mà..."
"Đừng nói nữa, tâm nguyện lớn nhất đời cha, chính là các con có thể sống tự tại. Tiếp theo con không cần làm gì, dù Đại Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử ai mời con cũng không cần quan tâm, việc khác cứ để cha lo!"
26
Khi đi gặp Lý Thừa Thù, hắn đang luyện chữ trong thư phòng.
Thấy ta đến, hắn cũng chỉ điềm tĩnh đặt bút xuống nhìn ta.
"Dao Dao, muội đến rồi."
Ta không vui.
"Lý Thừa Thù, ta sắp gả cho người khác làm Thái tử phi rồi đấy, huynh chẳng buồn chút nào sao?"
Hắn không do dự: "Không buồn."
Ta lập tức trợn mắt giận dữ nhìn hắn, vỗ bàn một cái.
"Lý Thừa Thù, ta sắp giận đấy!"
Lý Thừa Thù lại nhíu mày, kéo tay ta lại, đau lòng nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay ta.
"Sao lại dùng sức mạnh vậy? Tay đỏ cả rồi."
"Ai bảo huynh làm ta giận!"
"Giận thì đánh ta được rồi, vỗ bàn, tay không đau sao?"
Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt đương nhiên.
Ta bỗng không giận được nữa, cả giọng nói cũng mềm xuống.
"Ta không đau."
Ta dừng lại, lại rút tay về cảnh giác nhìn hắn.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Lý Thừa Thù, huynh có phải lại muốn từ bỏ không."
"Nghĩ bậy gì vậy?" Lý Thừa Thù cười nhẹ: "Ta không buồn là vì ta tuyệt đối không để muội gả cho người khác."
Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng mắt sáng đến đáng sợ, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm ta, khiến tim ta đều ngừng nửa nhịp.
Ta ngồi xổm xuống, nằm trên chân hắn ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lý Thừa Thù, ta sẽ không gả cho người khác, người ta muốn gả từ đầu đến cuối chỉ có một mình huynh."
Mặt cha ta cũng âm u không rõ.
Ánh mắt Hoàng thượng lần lượt quét qua mọi người, thở dài một tiếng.
"Lời của trẫm có đáng sợ đến vậy sao, không ai dám đáp?"
Ông đột nhiên ho mạnh, ho đến không thể đứng thẳng.
Mọi người vội vàng gọi Thái y, Hoàng thượng giơ tay ngăn lại, nhìn về phía ta.
"Vì không ai dám đáp, thì để Cố tiểu thư lựa chọn! Để Thái tử phi tương lai quyết định người tuyển Thái tử, nghĩ cũng không tệ nhỉ."
Nói xong, ông liền được thái giám dìu rời khỏi yến hội.
25
Ngày hôm đó trở đi, Đại Hoàng tử thường xuyên đến nhà viếng thăm, Tứ Hoàng tử cũng liên tục gửi quà.
Ta trốn trong thư phòng của cha ta, vô thức cứ ném thức ăn vào bể cá.
Cha ta bên cạnh muốn nói mà không nói được, cuối cùng vẫn không nhịn được giật lấy thức ăn cá trong tay ta.
"Đừng cho ăn nữa, cho nữa ta lại phải thay cá rồi."
Tay không còn thức ăn cá, ta thở dài, nhìn cha ta.
"Cha, cha nói Hoàng thượng có phải điên không?"
"Ôi ôi ôi, con im miệng đi, con không muốn sống sao!"
Cha ta sợ đến mức đánh rơi thức ăn cho cá
Ta hạ thấp giọng: "Cha, Hoàng thượng nghĩ gì? Thật để con chọn Thái tử cho ngài ấy?"
"Con nghĩ đẹp quá!" Cha ta nhặt thức ăn cá trừng mắt ta.
"Con cũng không tin, nhưng tại sao ngài ấy lại làm trò này?"
Làm ta đau đầu cả lên.
Vẻ mặt của cha ta cũng nghiêm túc lên.
"Gần đây thân thể Hoàng thượng càng ngày càng không khỏe, e rằng thời gian không nhiều, vốn đã đào tạo tốt Thái tử nhưng không thể đảm nhận trọng trách này được nữa, ngài ấy phải nhanh chóng chọn ra người kế thừa mới, mà đây, chính là thử thách đầu tiên ngài ấy dành cho Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử."
Hóa ra, hôn nhân của ta chỉ là một đề thi trong mắt người khác mà thôi.
Thật là hoang đường!
"Cái này lại có thể thử thách được gì?" Ta có chút không hiểu.
"Con thật nghĩ trọng tâm ở con sao? Người họ muốn lôi kéo là ta, thử thách này tự nhiên cũng ở ta. Trước đây trên triều đình ta chưa từng đứng về phe nào, lần này Hoàng thượng không chỉ thử thách họ, cũng đang ép ta phải lựa chọn."
Ta ôm đầu bằng cả hai tay ngồi xổm xuống đất.
Phức tạp quá, cảm giác như phải mọc thêm não!
Hóa ra ta thậm chí không đáng một đề thi, chỉ là cái nghiệm dẫn ra đáp án mà thôi.
"Vậy cha sẽ chọn ai?"
"Ta không chọn ai cả."
"Nhưng cha không nói Hoàng thượng đang ép cha phải lựa chọn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha ta như nhìn kẻ ngốc, liếc ta một cái.
"Hoàng thượng bắt ta chọn, ta liền phải chọn sao? Vậy ta làm Thủ phụ này còn có ý nghĩa gì?"
Vẻ mặt cha ta nhạt nhẽo, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng toàn thân toát ra uy nghiêm không thể chối cãi.
Ông ấy nhìn ta cười: "Làm thần tử, thú vị nhất chính là đấu trí với Hoàng thượng, Hoàng thượng chưa hạ chỉ, ta vì sao phải làm theo? Phe này mà đứng sai, hậu quả có thể rất nghiêm trọng đấy."
Ta nháy mắt, ngây người gật đầu, lại ủ rũ cúi đầu.
Có ký ức của người hiện đại có ích gì, vẫn không khiến ta thông minh lên, vẫn bị người xưa hành hạ hoàn toàn.
Tiếp theo ta phải làm sao đây?
Một bàn tay lớn đặt lên đầu ta.
Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt cha ta dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi ta: "Dao Dao, con yên tâm, có cha ở đây, sẽ không để con làm việc con không muốn."
"Nhưng mà..."
"Đừng nói nữa, tâm nguyện lớn nhất đời cha, chính là các con có thể sống tự tại. Tiếp theo con không cần làm gì, dù Đại Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử ai mời con cũng không cần quan tâm, việc khác cứ để cha lo!"
26
Khi đi gặp Lý Thừa Thù, hắn đang luyện chữ trong thư phòng.
Thấy ta đến, hắn cũng chỉ điềm tĩnh đặt bút xuống nhìn ta.
"Dao Dao, muội đến rồi."
Ta không vui.
"Lý Thừa Thù, ta sắp gả cho người khác làm Thái tử phi rồi đấy, huynh chẳng buồn chút nào sao?"
Hắn không do dự: "Không buồn."
Ta lập tức trợn mắt giận dữ nhìn hắn, vỗ bàn một cái.
"Lý Thừa Thù, ta sắp giận đấy!"
Lý Thừa Thù lại nhíu mày, kéo tay ta lại, đau lòng nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay ta.
"Sao lại dùng sức mạnh vậy? Tay đỏ cả rồi."
"Ai bảo huynh làm ta giận!"
"Giận thì đánh ta được rồi, vỗ bàn, tay không đau sao?"
Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt đương nhiên.
Ta bỗng không giận được nữa, cả giọng nói cũng mềm xuống.
"Ta không đau."
Ta dừng lại, lại rút tay về cảnh giác nhìn hắn.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Lý Thừa Thù, huynh có phải lại muốn từ bỏ không."
"Nghĩ bậy gì vậy?" Lý Thừa Thù cười nhẹ: "Ta không buồn là vì ta tuyệt đối không để muội gả cho người khác."
Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng mắt sáng đến đáng sợ, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm ta, khiến tim ta đều ngừng nửa nhịp.
Ta ngồi xổm xuống, nằm trên chân hắn ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lý Thừa Thù, ta sẽ không gả cho người khác, người ta muốn gả từ đầu đến cuối chỉ có một mình huynh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương