Dù vậy, ta vẫn lo lắng cho hắn, mỗi ngày đều qua thăm hắn.
Tuy nhiên hôm đó ta không gặp được hắn, chỉ nghe hạ nhân nói sáng sớm hắn đã bị triệu vào cung.
Chờ lâu mà hắn không về, ta đứng dậy vào cung tìm hắn.
Tìm khắp hoàng cung, cuối cùng ta tìm thấy hắn bên một hồ nước trong cung, hắn ngồi trên xe lăn, trước mặt là một ao sen đã tàn.
Nhìn từ xa, bóng lưng hắn có vẻ vô cùng cô tịch, như thể hắn cũng giống như những đóa sen tàn trong ao, đang dần héo úa.
Đột nhiên trong lòng ta hoảng loạn một trận, vội vàng chạy đến bên hắn.
"Lý Thừa Thù, huynh đang làm gì ở đây?"
Thấy ta đến, dường như Lý Thừa Thù không ngạc nhiên lắm.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt ảm đạm ấy lại như được thắp sáng, tràn đầy những ánh sao lấp lánh.
"Muội đến rồi."
Hắn nắm lấy tay ta, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
"Ta đang ngắm cảnh, Dao Dao muội xem, sen tàn này cũng có một vẻ đẹp riêng đấy!"
"Ta không quan tâm đến sen tàn, ta quan tâm đến việc tại sao huynh lại ở đây ngắm sen tàn hơn."
Ta không d.a.o động, chỉ muốn hỏi cho ra lẽ.
Lý Thừa Thù thở dài, giọng nói có phần ấm ức.
"Ta cũng chẳng muốn, sen tàn dù đẹp cũng không đến nỗi khiến ta ngắm suốt hai canh giờ, chỉ là có người muốn ta ngắm mà thôi."
Ta hơi ngẩn ra.
Nhìn quanh xung quanh hắn, khắp nơi đều là những con đường đá gồ ghề, phía sau xe lăn của hắn còn được đặt một tảng đá lớn chặn lại, khiến hắn không thể lùi lại được.
Chỉ riêng con đường phía trước dẫn đến hồ nước, lại thẳng tắp và bằng phẳng.
Đây là ép hắn đi c.h.ế.t sao?
Ác ý không hề che giấu này khiến ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Ta nghiến răng nói: "Có biết ai làm không?"
Hắn lắc đầu: "Tạm thời chưa biết."
Ta lại hỏi hắn hôm nay vào cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt Lý Thừa Thù hơi lạnh lẽ, đôi mắt cụp xuống lộ vẻ mỉa mai băng giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là phụ hoàng triệu ta hỏi về việc buôn lậu biên cảnh, ta đã báo cáo chi tiết một phần bằng chứng và người đáng nghi một cách trung thực, nhưng lại bị ông quở trách là bạc tình nghĩa.
"Ông nói từ khi ta gãy chân đã không còn ổn định, việc phế truất Thái tử không có gì để bàn cãi, vị trí Thái tử không phải người có tâm tư quỷ quyệt như ta có thể đảm nhiệm, bảo ta về phủ tự suy ngẫm."
Từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim gan, nghe đến nỗi ta cũng hoang mang.
Đó là phụ thân của hắn mà, lòng Lý Thừa Thù phải đau đến mức nào!
Lý Thừa Thù vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói:
"Trước khi rời cung, ta đến chào mẫu hậu, đúng lúc gặp mẫu hậu đang dạy dỗ thập tứ đệ, ta bị người chặn lại ngoài cửa, mẫu hậu sai người chuyển lời cho ta, mẫu hậu bảo ta từ nay hãy cố gắng đừng đi lại bên ngoài nữa, cũng không cần đến thăm mẫu hậu, chỉ cần ở trong phủ tu tâm dưỡng tính là được."
Hoàng hậu thấy Lý Thừa Thù bị phế, liền chuyển sang hy vọng vào đứa con nhỏ.
Quyền lực có quan trọng đến vậy sao?
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Không còn là Thái tử nữa, liền bị ruồng bỏ một cách dễ dàng, thậm chí không gặp mặt, còn gián tiếp khiến hắn bị cấm túc trong phủ.
Lòng ta rung động, một nỗi chua xót chưa từng có quấn lấy tim ta, chỉ cảm thấy n.g.ự.c tức nghẹn.
"Lý Thừa Thù, bọn họ không cần huynh, ta cần, huynh nhất định đừng từ bỏ bản thân."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, muốn an ủi hắn.
Lý Thừa Thù nhìn ta cười nhẹ nhàng: "Yên tâm, ta đã không còn gì để từ bỏ cả, chỉ còn muội và mạng sống này của ta. Mà hai thứ này, ta sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi."
23
Nghe xong lời của Lý Thừa Thù, ta mới yên tâm phần nào.
Người giật dây phía sau thế đến hung hãn, còn có thể sai khiến nhiều người trong cung như vậy để hại Lý Thừa Thù, chắc chắn địa vị cao quyền lực lớn.
Chúng ta ở ngoài sáng, kẻ đó ở trong tối, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể cẩn thận đề phòng thêm.
Sau khi đưa Lý Thừa Thù về phủ, ta có chút bất an vì Lý Nhược Hủ cũng ở trong cung, lại quay về thăm nàng ấy.
Khi vào Chiêu Dương cung, nàng ấy đang thêu túi thơm.
Ta tò mò: "Hủ Hủ, sao ngươi lại nghĩ đến làm cái này? Ngươi từ trước không thích nữ công mà."
Lý Nhược Hủ cong mắt cười: "Thêu cho ngươi và Thái tử ca ca đấy, các ngươi năm sau thành hôn, ta có lẽ không thể thấy được, chỉ có thể chuẩn bị trước quà cưới để tặng sớm."
Ta sững lại.
Đúng là không thể thấy được, sau Tết nàng ấy sẽ phải khởi hành đến Bắc Thần.
Ta bỗng đỏ khóe mắt, Lý Nhược Hủ vội chạy tới che mắt ta, cảnh cáo: "Không được khóc, trước đây khóc đã đủ nhiều rồi. Sau này chúng ta không gặp được nhau nữa, bây giờ gặp một lần ít một lần, mỗi lần gặp đều rất quý giá, nên bây giờ mỗi lần gặp chúng ta đều phải vui vẻ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện